Thần Chết Trong Rừng

Chương 6




Đám tang của Mathieu diễn ra vào sáng nay. Tất cả mọi người đều đến dự lễ, gia đình nhà Mondini, nhà Quison, cả gia đình Migoin nữa. Cô Yvette đã đi cùng với Paul cách đây nửa giờ. Hélène không muốn tham dự lễ tang. Tôi nghe thấy cô lật giở từng trang của cuốn tạp chí một cách căng thẳng như đang ở trong phòng đợi bác sĩ khám bệnh vậy. Khi biết Hélène không muốn đến nơi chôn cất Mathieu, cô Yvette đã nảy ra ý kiến nhờ cô ấy đến trông nom tôi trong khi cô đến dự lễ tang. “Để cho cô ấy không bị ám ảnh trong màu đen tang tóc khi một mình ở nhà” – cô Yvette còn nói thêm. Virginie đang chơi búp bê bên ngoài. Có một cô búp bê đang bị những trận đòn nên thân vào mông: “Này, này, đồ hư hỏng, cho mày đấy” rồi pằng, pằng, tôi không rõ con bé đang trả thù cái gì, nhưng con bé có vẻ rất vui.

Có vẻ như hôm nay thời tiết rất đẹp: trời xanh trong, không một chút gió. Tôi hình dung ra đám rước tang lễ buồn thảm đang tiến dần dưới ánh nắng mặt trời, dọc theo những cánh đồng lúc vàng. Benoît cũng đang yên nghỉ trong nghĩa trang này. Nghĩa trang được xây dựng vào năm 1976, theo như những gì tôi nhớ thì lúc đó nó gần như la một nghĩa trang mới tinh, trong một không gian xanh rờn. Tôi thậm chí còn chưa thể đến thăm và được ngồi tĩnh tâm tại mộ của Benoît nữa. Cô Yvette nói với tôi là Renaud cũng được chôn ở đây. Tôi hiểu sẽ là quá sức của Hélène khi tham dự lễ tang của một cậu bé được chôn ngay cạnh con của chồng mình. Liệu tên sát nhân có đến đám tang không? Trên phim thường thấy như vậy mà.

Hầu như Hélène không nói chuyện với tôi. Cô ấy chỉ nói vài câu về thời tiết, thời gian mà thôi. Cô ấy vừa mới quẹt một que diêm, mùi khói diêm lan tỏa trong phòng. Tôi thấy cô giở những trang sách sột soạt một cách vội vã. Hơi thở của cô rất nhanh, quá nhanh.

-Điều đáng sợ nhất là khi biết thằng bé nằm dài trong cái hòm gỗ nhỏ bé ấy. Cứ thử tưởng tượng con của cô nằm trong cái hộp đó, như là… như là một cái gói gì đó vậy. Cái hộp đó không lớn hơn… một cái két đựng rượu vậy. Thật là vui phải không?

Cô ấy không ổn. Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn. Giọng nói của cô ấy run rẩy. Miễn là cô ấy không khóc òa lên. Tôi không biết phải làm sao khi mọi người khóc đâu.

-Paul cũng muốn đến dự đám tang. Tôi không hiểu vì sao, chúng tôi không quen biết những người đó nhưng anh ấy vẫn muốn đến dự tang lễ, chỉ vì tính đoàn kết thôi. Chỉ một lời chia buồn, nhưng việc đó cũng không trả lại cho họ đứa con trai được. Tôi không muốn anh ấy đến đó, nhưng anh ấy vẫn cứ làm theo ý mình… Tôi không muốn ở nhà một mình, không muốn như vậy trong một ngày như hôm nay. Xin lỗi cô Elise, tôi làm cô phát chán với những lời ba hoa của tôi.

Ồ không, không hề đâu Hélène. Làm sao tôi có thể nói với cô được đây? Làm sao tôi có thể nói với cô rằng tôi hiểu sự buồn phiền của cô đây? Cái cơ thể vô dụng của tôi không chịu tuân lệnh tôi. Khỉ thật, Virginie đang tới.

-Con có thể uống nước được không hả mẹ? Mẹ có chuyện gì vậy?

-Không, con yêu, không có gì đâu. Con vào bếp lấy nước đi!

-Mẹ buồn vì chuyện của Mathieu phải không?

-Đúng, một chút thôi.

-Không sao đâu. Chắc chắn là bạn ấy rất vui khi được lên thiên đường đấy.

-Đúng rồi. Con mau đi uống nước đi.

Những bước chân nhỏ của cô bé chạy nhanh vào nhà bếp.

-Tôi thật bực mình khi tôi như vậy. Thật kỳ quặc. May mà Paul không trông thấy tôi như vậy, anh ấy không chịu được những lúc tôi bị khủng hoảng.

Rõ ràng là Paul dũng cảm có vẻ là mẫu người của sự nhẫn nại. Tôi hiểu rõ hơn vì sao Hélène luôn có vẻ dửng dưng và buồn phiền đến thế. Virginie quay trở lại nhanh và bất thần rồi chạy ra vườn, vừa chạy vừa kêu toáng lên. Con bé hầu như không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi cái chết của bạn mình. Cứ nghĩ đến việc con bé đã khóc lóc sướt mướt những ngày trước đây là tôi lại thấy thật lạ lùng. Hẳn là con bé phải cất giấu tất cả những chuyện đó ở một góc nào đó ở trong đầu và không muốn nghĩ đến chúng.

Giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Hélène lại đang giả vờ đọc quyển tạp chí. Tôi cảm thấy căng thăng như một sợi dây đàn violon trong cái bầu không khí bức bối này.

-Giá như ngày hôm đó tôi không cho phép Renaud đi ra ngoài chơi. Những chuyện đó xảy ra như là định mệnh vậy. Đúng là định mệnh.

Cô ấy sắp sửa bị kích thích mạnh, tôi cảm thấy thế. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi cứ giơ ngón trỏ lên liên tục.

-Không, tôi biết đó là lỗi của tôi. Tôi biết điều đó mà, Elise, cô không thể nói với tôi điều ngược lại đâu.

Tôi lại giơ ngón trỏ lên.

-Tôi đã biết là chuyện đó sẽ xảy ra, tôi đã biết điều đó, tôi đã cảm thấy điều đó nhưng tôi đã không làm gì cả, không làm gì hết. Chính Virginie đã tìm thấy thằng bé. Con bé đã gọi tôi. Lúc đó thằng bé đang nằm sấp, và người đầy máu. Tôi đã ôm lấy Virginie và chạy vội về nhà gọi cấp cứu. Tôi không muốn Virginie trông thấy anh nó như vậy, tôi đã quay trở lại đó với một chiếc khăn tắm, phủ lên người thằng bé. Chiếc khăn bị nhuốm một màu đỏ. Tôi ghét màu đỏ. Tôi không bao giờ mặc màu đỏ cả.

Giọng nói của cô lên cao một cách đáng sợ. Có tiếng chuông ở cửa chính. Giật cả mình.

-Chào Virginie, cháu yêu của bà. Cháu ổn chứ?

Tiếng cô Yvette. Cô ấy đang vào nhà.

-Mọi chuyện đều ổn chứ, cô Hélène? Chúng tôi không đi lâu quá đấy chứ? Paul đang đợi cô ở trong xe, anh ấy đang vội, Hélène?

-Tôi ra ngay đây. Tôi đang tìm cái khăn mùi xoa trong túi, tôi hơi bị cúm.

-Cô bị cúm à? Có thể cô bị cảm mạo theo mùa đấy mà. Trời thật là nóng quá.

-Chắc là vậy. Thôi tôi đi đây. Tạm biệt Elise, tạm biệt bà Yvette. Virginie, chúng tôi đi thôi.

-Tạm biệt.

-Tạm biệt, cháu gái của bà.

Cửa nhà đóng lại.

-Ôi trời, thật kinh khủng! – cô Yvette vừa dọn bàn vừa than vãn. – Giá mà cô trông thấy cảnh đó. Mọi người phải cố giữ bà mẹ lại. Bà ấy cứ như muốn lấp mình vào trong quan tài ấy. Paul thì tái xanh tái xám. Claude Mondini thì òa khóc nức nở, chồng của cô ấy cũng suýt òa khóc. Còn gia đình nhà Quinson nữa, chắc họ muốn làm mọi người phải chú ý đến mình. Betty đeo cái mạng che mặt gắn trên mũ trông rất kỳ quặc, còn Manuel thì mặc bộ đồ trắng. Có phải ở Trung Quốc đâu mà mặc đồ trắng đến dự đám tang chứ! Ông thanh tra Yssart không có mặt ở đó, nhưng có một viên thanh tra trẻ đến dự tang. Đó là Florent Gassin, một anh chàng dễ mến, có vẻ nghiêm túc. Trông anh ta hơi giống Patrick Bruel, cô có thấy thế không?

Lại một anh chàng đẹp trai xuất hiện trong số những người tôi quen biết. Thôi cô đừng nói đến bọn họ nữa, cháu không biết phải làm gì với họ đâu!

-Stéphane cũng đến tang lễ, cùng với vợ. Cái cô vợ này thật làm bộ làm tịch! Cậu ấy có bộ mặt nửa thì xanh tái, nửa thì như sưng lên. Ô tôi để cái lọ bơ đâu rồi nhỉ? A nó đây rồi! Trời thì nóng ngột ngạt, mọi người thì mồ hôi chảy ròng ròng ấy. Lại còn vị linh mục trẻ tuổi nữa, anh ta nói bằng cái giọng miền Nam hay cái giọng gì ấy mà tôi không biết nữa, làm mọi người chẳng hiểu gì cả. Rồi cả những lời an ủi khi xúc đất đổ xuống quan tài nữa chứ, lúc ấy tôi mong sao mình đang ở chỗ khác. Ngay khi tang lễ kết thúc, Paul ra hiệu cho tôi và chúng tôi ra về luôn.

Tôi hình dung rằng đám tang đó hẳn phải đáng sợ lắm. Liệu Paul có đến thăm mộ con riêng của mình không? Cô Yvette đang xả vòi nước ở trong bếp. Từ xa cô ấy nói vọng ra với tôi:

-Jean không muốn đến đám tang. Ông ấy thấy chuyện đó thật kinh khủng.

Jean là ai? À, là Jean Guillaume. Chúng tôi đã quen nghe với cái tên này rồi… Khủng khiếp, chắc chắn rồi. Một đám ma mà… Hay nhất vẫn là một đám tang mà không có người chết, nhưng mà chuyện đó hiếm khi xảy ra lắm.

-Xong rồi!

Cô Yvette đẩy tôi lại gần bàn ăn. Tôi ngửi thấy mùi của món…, xem nào… mùi bắp. Đúng rồi. Các giác quan của tôi được cải thiện rồi. Tôi cố nhai đến mức tốt nhất mình có thể. Một bàn tay đặt lên trên cổ tay tôi, tôi không động đậy.

-Tôi hy vọng là cảnh sát sẽ sớm tóm cổ được tên quỷ này. Thật quá khủng khiếp. Này, tôi thậm chí còn không thấy đói.

Tôi nuốt thức ăn một cách khó nhọc hơn mọi khi. Tôi đang đói. Có thể điều đó thật kinh khủng, nhưng tôi đang đói. Nhưng than ôi, cô Yvette đang dọn bàn một cách giận dữ, bực bội. Chắc còn có món tráng miệng nữa? Nhưng không, chẳng có món tráng miệng nào cả. Tôi nghe thấy cô ấy đang pha cà phê. Mùi cà phê đang nhẹ nhàng kích thích mũi tôi. Một tách cà phê ngon, đặc… nhưng đương nhiên là tôi không được phép. Tôi bị lèn chặt trong chiếc xe đẩy, còn dạ dày tôi thì đang sôi lên òng ọc. Thời gian còn lại trong ngày trôi qua trong bầu không khí rầu rĩ, ủ ê, với sự giám sát của bà cô Yvette “đang lên cơn”. Tôi không ngừng xem lại bộ phim với những sự kiện đang diễn ra trong đầu tôi:

1. Tôi gặp Virginie, được con bé kể cho tôi nghe là nó biết nhiều việc về tên giết trẻ con.

2. Câu chuyện của con bé được xác nhận khi người ta phát hiện ra cái chết cậu cậu bé Michaël Massenet.

3. Tôi làm quen với ba mẹ con bé là Paul và Hélène Fansten, cùng với bạn bé của họ; Stéphane và Sophie Migoin, Manuel và Betty Quinson, Jean-Mi và Claude Mondini.

4. Có người định giết tôi!

5. Virginie báo trước cho tôi về cái chết của Mathieu.

6. Cậu bé Mathieu bị sát hại.

Vậy kết luận là gì?

Virginie luôn ở trung tâm trong toàn bộ câu chuyện này. Vậy vai trò của tôi là gì? Làm sao mà tôi – một người tàn tật như thế này – lại có thể đóng một vai trong vở kịch khủng khiếp này?

Có vẻ như trời lại chuyển sang mưa. Trời cũng giống như tôi vậy, không quyết đoán, hay cằn nhằn và đang bị đau đớn.

Đang là buổi chiều. Tôi đang ngồi ở phòng khách và nghe truyện Con dê cái của ông Seguin. Không phải là tôi muốn quay về thời trẻ con đâu, đó là vì Virginie đang ở đây và con bé đã mang những băng cassette theo mình.

-Trong truyện Công viên kỷ Jura ấy, chúng cũng bắt một con dế để làm con mồi, - đột nhiên Virginie lên tiếng giảng giải cho tôi.

Còn ở Boissy-les-Colobes, chính tôi mới là người mà bọn chúng muốn bắt làm con mồi. Tôi có cần phải nói với con bé như vậy không nhỉ?

-Những con sói bắt những con cừu để ăn thịt thì không phải là lỗi của chúng vì chúng buộc phải ăn thịt cừu.

Đúng đấy, Virginie, tiếp tục đi.

-Đôi khi con người cũng vậy, họ làm những chuyện mà họ bị bắt buộc phải làm, thậm chí cả những chuyện rất xấu.

Virginie, thiên thần của cô, cháu vừa mới nói đến vấn đề tự do ý chí đấy, nhưng tiếc là cô không thể giúp cháu được, một phần vì cô bị câm, phần nữa là vì cô không có câu trả lời.

-Vâng, cô ấy có nghe thấy đấy.

Cái gì? Tôi không thể hiểu điều con bé vừa mới nói. “Vâng, cô ấy nghe thấy”? Ai nghe thấy? Tôi nghe thấy hả? Con bé đang nói chuyện với ai vậy? Với cô Yvette hả? Nhưng cô Yvette chỉ đợi đến lúc Virginie có mặt ở đây là chạy ngay ra tiệm bán thuốc. Cô ấy thậm chí còn đóng cửa sổ và cài cả then cửa nữa.

-Không, em nói với anh rồi, cô ấy nghe thấy, chỉ là cô ấy không nói được thôi.

Con bé đang chơi với ai vậy? Truyện Con dê cái của ông Seguin đã hết. Chắc là Virginie đang thay băng khác vì tôi nghe thấy tiếng cô bé mở cửa hộp băng. A, bản Pierre và con sói của Prokofiev. Âm nhạc như đổ ập vào trong phòng khách. Tôi đang phải căng tai ra để nghe được những âm thanh “ngoài âm nhạc”.

-Cô ấy tốt lắm. Không được làm cô ấy đau đâu đấy!

Virginie? Virginie, cháu yêu của cô, cháu đang nói gì đấy? Tôi giơ ngón trỏ lên.

-Cô yên tâm đi, Elise, cháu đã giải thích với anh ấy rồi.

Đã giải thích cái gì cơ? Giải thích cho ai? Tôi bắt đầu cảm thấy hơi căng thẳng. Nhỡ con bé không phải là đang chơi mà lại đang nói chuyện với ai đó thì sao?

-Anh ấy thấy cô rất xinh đẹp.

Ôi không! Tôi đang vận dụng hết khả năng nghe của mình để nhận thức được những hơi thở nhẹ nhất hay những cử động nhỏ nhất, nhưng cái âm nhạc đáng ghét mà tôi đang phải nghe này đang lấn át mọi thứ.

-Anh ấy thường đến gặp cháu. Anh ấy đang sợ, cô hiểu chứ?

Nhưng mà là ai mới được chứ? Ai? Nhân danh Chúa, nói cho cô biết đi?

-Dừng lại! Em đã nói là không được đụng vào cô ấy rồi mà!

Con bé đang không chơi, đúng, nó đang không ngồi chơi mà đang nói chuyện với ai đó. Có ai đó đang ở trong phòng và còn thấy tôi xinh đẹp nữa. Ai đó muốn đụng vào người tôi. Dừng lại ngay! Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sườn. Hay là con bé đang ở đây với “hắn” kẻ giết người? Tôi thấy mình co rúm lại khi có cảm giác mình sẽ bốc hơi thành trăm nghìn mảnh. Nào, đồ khốn kiếp, nói gì đi, nói đi chứ!

-Mẹ cháu không muốn cháu nói chuyện với anh ấy. Mẹ cháu bảo điều đó thật đau đớn.

Sao cơ? Hélène cũng biết hắn ta? Có tiếng kêu rắc bên phải tôi. Cái gì vậy? Gì vậy? Có ai đó đang tiến về phía tôi ư?

-Nhưng cháu thì cháu biết là anh ấy sợ lắm, một mình ở chỗ đó, trong bóng tối. Thế là cháu cho phép anh ấy đến đây.

Có phải tôi đang nghe thấy một tiếng thở dài phải không? Có phải tôi vừa mới nghe thấy một tiếng thở dài ngay sát tôi phải không? Virginie, dừng lại ngay, cô xin cháu đấy. Tống cổ hắn ra ngoài ngay! Tôi cứ giơ ngón trỏ không ngừng.

-Cả cô nữa, cô không tin cháu à? Chẳng ai tin cháu cả, nhưng đúng là như vậy đấy, Renaud đang ở đây, anh ấy đến thăm cháu.

Renaud? Tôi không hiểu gì hết. Renaud? Có phải là… Lạy Chúa! Chắc là con bé tin rằng anh trai nó đang ở đây?

-Anh ấy thấy sợ khi nằm một mình trong quan tài, thế là anh ấy đến chơi với cháu khi cháu ở một mình. Kể cả khi có cả cô ở đây nữa, cháu vẫn như ở một mình vì cô không trông thấy gì cả.

Con bé tin rằng người anh trai đã chết của mình đến thăm nó. Ông Yssart nói đúng, con bé bị rối loạn hoàn toàn rồi. Thật đáng thương, tôi muốn ôm con bé, và… nhất là tôi thấy được an ủi lắm. Đúng là không tốt khi thấy Virginie bị ảnh hưởng như vậy, nhưng thẳng thắn mà nói thì tôi muốn điều đó hơn là sự có mặt của kẻ giết người trong phòng khách của tôi. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn yếu ớt: đó chính là một phản ứng.

-Anh ấy nói rằng nếu anh ấy biết như vậy thì anh ấy đã không để mình bị chết.

Giọng nói của con bé nhỏ và quá bình tĩnh. Tôi tự hỏi làm cách nào con bé có thể nhìn thấy anh trai nó. Hay con bé nhìn thấy anh nó dưới dạng hồn ma trong phim? Đó là hình ảnh đáng sợ mà tôi không muốn phải nghĩ đến, vì tôi đã xem khá nhiều phim kinh dị để có thể nhìn thấy “anh trai của con bé” với một nửa người bị phân hủy, đứng cạnh xe đẩy của tôi cùng với một nụ cười bất động và rộng hoác tận mang tai.

-Virginie, vặn nhỏ đài đi nào, cháu muốn bị điếc hả? Bà đi hơi lâu vì có cả một đoàn người ở đó!

A, nếu tôi có thể nhảy lên thì chắc là tôi sẽ bị cụng đầu vào trần nhà mất. Cô Yvette, người cứu hộ của tôi. Tôi thấy tiếng chân của cô ấy trên ván sàn.

-Bà đã bảo cháu là không được mở cửa ra rồi cơ mà.

Sao vậy? Chẳng có ai mở cửa cả.

-Virginie, bỏ quyển sách xuống và trả lời bà đi. – cô Yvette lại nói. – Sao cháu lại mở cửa ra vậy?

-Cháu để quên Bilou ở trong vườn.

Bilou là con búp bê của con bé. Vấn đề là ở chỗ tôi không nhớ là đã nghe thấy con bé đi ra ngoài. Con bé chỉ để tôi lại để đi tiểu mà thôi. Có phải nó đã nhân lúc đó mà đi ra vườn? Rồi cho ai đó vào nhà? Không, những hồn ma không vào nhà bằng cửa ra vào, trừ phi đó không phải là hồn ma. Tôi đang nói huyên thuyên gì vậy? Tôi bị lẩn thẩn mất rồi. Trừ phi đó là một người bằng xương bằng thịt mà con bé đã mở cửa cho vào. Ôi trời ơi, những gã đó thật là nguy hiểm! Elise Andrioll đến nổ tung đầu ra mất thôi, alô, alô, bác sĩ Raybaud, cần lập tức đưa bệnh nhân của mình đến một nơi điều trị thật yên tĩnh, và nhất là phải ở thật xa Boissy-les-Colombes đấy.

-Nào lại đây nếm thử đi cháu. Tôi cũng làm cho cô một tách nước hâm đấy.

Virginie đứng lên và ngoan ngoãn đi theo cô Yvette. Nhưng trước khi đi con bé còn thì thầm vào tai tôi:

-Cháu đã phải mở cửa cho anh ấy đấy. Anh ấy vẫn chưa biết đi xuyên qua tường, vì tường cứng lắm, cô thấy đấy…

Đương nhiên rồi, nếu nó vẫn chưa biết đi xuyên qua tường… Con bé bỏ đi. Còn tôi thì ở lại đây, đầu óc quay cuồng như có một con sóc nhảy nhót trong đầu vậy. Chuyện quái quỷ gì vậy? Phải cố mà hiểu thôi.

Nước hâm quá nóng, chán ngấy, có vị của cây đoạn[1]. Tôi không thích nước hâm, tôi chỉ thích rượu táo trắng thôi, một ly rượu táo trắng được đong đúng lượng, sẽ thấm sâu vào dạ dày của bạn. Tôi cố nuốt món nước hâm một cách thận trọng. Virginie đang tô màu cái gì đó mà tôi không biết, tôi chỉ nghe thấy tiếng bút chì chạy trên giấy.

[1] Một loại cây to có gỗ màu trắng, dễ đẽo gọt, hoa có mùi thơm, có thể dùng làm nước hâm (giống như các loại trà thảo mộc).

-Cháu đang vẽ cái gì đấy hả búp bê của bà? Một con bù nhìn à? – cô Yvette hỏi, giọng đầy ân cần nhưng bối rối.

-Ồ không, một thằng bé con!

-Thằng bé con của cháu thật lạ đấy. Trông nó cứng đờ, tay thì dang ra, còn người thì xanh lét…

-Vì nó là như vậy!

-Kìa, bà không muốn làm cháu giận đâu! Bà nói là nói cho cháu thôi, chứ những chuyện khác bà không nói. Cô có muốn thêm một chút nước hâm nữa không?

Không.

-Thôi vậy. Bà cháu mình cùng đi rửa bát chứ Virginie?

-Vâng ạ!

Tôi rất muốn trông thấy cái bức tranh của Virginie. Một đứa bé trai xanh tái và cứng ngắt! Tôi sợ là Virginie đang bị mất thăng bằng trong một thế giới khác. Giữa cái chết của anh trai con bé với những sự kiện xảy ra gần đây… Thế mà ông Yssart cũng chẳng làm được gì cả!

Có tiếng chuông cửa.

Người mới đến là nhân viên điều tra trẻ Florent Gassin. Anh ta có mùi của áo da, mùi thuốc lá và nước hoa. Tôi hình dung anh ta mặc áo blouson kiểu phi công của Không lực hoàng gia Anh và quần jean cạp trễ.

-Hy vọng là tôi không làm phiền cô… Thanh tra Yssart phái tôi đến đây. Ông ấy muốn biết vài chi tiết xung quanh vụ cô bị tấn công hôm trước.

Tôi giơ ngón trỏ lên. Chắc hẳn anh ta đang đung đưa thân mình từ chân nọ sang chân kia một cách không thoải mái vì tôi nghe thấy ván sàn kêu răng rắc.

-Có ai đó biết là cô sẽ đi qua khu công viên đó không?

Tôi không giơ ngón tay. Tại sao lại hỏi tôi điều đó chứ? Liệu anh ta đã hỏi vẫn câu hỏi đó với Stéphane không?

-Đó có phải là quãng đường mà cô vẫn thường đi không?

Anh chàng đẹp trai, có phải anh định hỏi đó là tuyến đường mà những người hay đẩy tôi thường đi không chứ gì? Nói chung là cũng đúng như vậy. Do đó tôi giơ ngón trỏ lên.

-Cô có bị bất tỉnh không?

Có.

-Khi cô tỉnh lại thì Jean Guillaume đã ở đó rồi à?

Đúng. Lạy Chúa, nhạt nhẽo quá đi mất!

-Lúc đó trời đang mưa đúng không?

Đúng. Mưa thì có gì quan trọng trong chuyện này chứ?

-Tốt rồi, cảm ơn cô.

Anh ta gấp cuốn sổ tay lại. Cô Yvette hỏi:

-Anh có muốn uống chút gì không?

-Ờ, không, cảm ơn bà. Tôi đang vội. À, có đúng như mọi người nói là Stéphane Mogoin và vợ anh ta sắp ly dị phải không?

-Thế à, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng hay nghe những chuyện ngồi lê đôi mách đó. – cô Yvette đáp lại, giọng trang nghiêm. – Anh đã xong việc chưa?

-Ồ vâng. Có vẻ như vợ anh ta là một người ghen dữ lắm. Mà đó người ta nói thế thôi. Tôi xong việc rồi, tạm biệt bà và cô.

Theo tôi hiểu thì người ta đang buộc tội Sophie đã quấy rầy làm mình làm mẩy với chồng mình và cố tình đẩy tôi xuống nước do ghen tuông. Sao lại không thể như vậy được chứ? Vào lúc này thì tất cả mọi giả thiết đều có thể xảy ra.

-Cậu thanh tra này thật xinh xắn đáng yêu. – cô Yvette vừa nói vừa dọn dẹp những gì đó mà tôi không biết được, - chứ không như sếp của cậu ta, chẳng lịch sự gì cả. Mà tôi chẳng hiểu nổi mục đích của anh ta đến đây với đống câu hỏi đó là gì nữa. Thôi, kia, Virginie, cháu gái của bà, đến giờ cháu phải về rồi đấy. Cháu chuẩn bị đi, bố cháu sắp đến rồi đấy.

Có tiếng chuông cửa. Bố của Virginie đã đến.

-Chào bà Yvette, chào Lise. Thời tiết mát mẻ lạ lùng thật. Virginie, con xong chưa?

-Vào nhà đi Paul. Xin lỗi tôi đang dở tay trong bếp.

Cô Yvette quay đi.

-Bố có muốn xem tranh của con không?

-Có, nhưng phải nhanh lên con. Cô ổn chứ hả Lise?

Tôi giơ ngón trỏ. Giọng nói của anh ta có vẻ mệt mỏi.

Có tiếng bước chân chạy lon ton của Virginie.

-Bố xem này!

Có tiếng đáp một cách nóng nảy. Có chuyện gì vậy?

-Đừng bao giờ lại bắt đầu như vậy nữa, con nghe rõ chưa, Virginie? Đừng bao giờ như vậy nữa!

Giọng nói của anh ta nhỏ, và trầm đục, có vẻ như anh ta thật sự tức giận. Có tiếng giấy bị xé toạc, rồi sau đó là tiếng sụy sịt của Virginie.

-Chúng ta đi thôi. Tạm biệt cô Lise. Chào bà Yvette.

Mọi chuyện diễn ra một cách thật lạnh lùng, còn lại tôi ngồi chôn chân một mình. Paul, một người luôn luôn điềm đạm mà lại… Chắc chắn là Virginie đã cho anh ta xem bức chân dung của Renaud dưới dạng hồn ma…, nhưng đó cũng chẳng phải lỗi của con bé đáng thương đó khi nó đang bị tổn thương tinh thần. Có vẻ như trong gia đình đó chẳng ai nhận thấy điều ấy cả. Rồi họ sẽ nhận ra vấn đề ấy vì chắc chắn con bé sẽ bị những cơn ác mộng hành hạ. Dù sao thì chính tôi cũng đã từng sống trong ác mộng rồi, cứ như là tôi chưa đủ những bất hạnh, phiền muộn ấy. Không, không nên gợi lòng thương hại cho chính mình. Phải nói rằng tôi vẫn chưa thể quên hết mọi chuyện của tôi.

___ ___

Cuộc điều tra đang dậm chân tại chỗ. Thời tiết trở nên âm u. Tôi cũng vậy. Trời chuyển mát và có mưa bụi. Cô Yvette đã cất bớt đồ mùa hè và lấy ra những đồ dùng trong mùa đông. Cô Catherine cao to vừa mới ra về sau buổi xoa bóp lẫn chuyện trò tào lao hàng ngày. Cô ấy vừa mới khẳng định là gia đình Migoin sẽ ly dị. Stéphane đã nói chuyện đó với cô ấy trên sân tennis. Có vẻ như cuộc sống giữa Paul và Hélène cũng không tốt đẹp lâu. Phải chăng đó là do sự chuyển mùa gây nên? Hôm qua, khi Hélène đến thăm tôi, tôi có cảm giác như là cô ấy đang khóc. Chỉ có duy nhất là ông Guillaume và cô Yvette của tôi là vẫn đang vui vẻ thôi. Tối qua họ còn đi xem chiếu bóng với nhau nữa, chính vì vậy mà Hélène dến chơi nhà tôi. Họ đã xem bộ phim mới của Clint Eastwood. Tôi yêu điện ảnh biết chừng nào. Vậy mà… cuộc sống thật khốn nạn, cái chết thật khốn nạn, cả cái thế giới này nữa, cũng thật khốn nạn.