Thần Đạo Đan Tôn

Chương 523: Tiến vào hầm




Bốn phía hầm mỏ đều bị trọng binh canh gác, nhưng không phải ngăn trở người đi vào, mà là không cho người trốn ra.

Sau khi biết đây là địa phương nào, còn có ai sẽ chủ động chạy vào? Mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người bị áp giải tới, tạm thời ở lại, sau khi một nhóm thợ mỏ tử vong, tự nhiên có một nhóm người mới xuống.

Không xuống? Vậy lập tức trảm thủ!

Dưới áp lực mạnh, coi như chỉ có thể sống nhiều một ngày, cũng có không ít người muốn đánh cuộc vận may, nói không chắc bọn họ có thể ngoại lệ không chết thì sao?

Vì phòng ngừa thợ mỏ chưa xuống hầm đào tẩu, nơi này xây dựng một bức tường cao, dùng nham thạch dày nặng xây thành, tuyệt không phải người bình thường có thể đánh xuyên. Cái này phảng phất như Vạn Lý Trường Thành, cao tới năm trượng, rất khó có thể nhảy qua.

Lại nói, dưới tường còn có vệ binh tuần tra, muốn chạy trốn khó như lên trời.

Đương nhiên, đây là đối với người bình thường.

Lăng Hàn và Hổ Nữu thả người nhảy một cái, đã đi tới trong tường cao.

- Các ngươi là người nào?

Vệ binh bên trong tường lập tức hỏi, bảy thanh trường mâu đồng thời chỉa tới.

- Để bọn họ đi vào.

Ba Văn Lâm xuất hiện, hắn đứng ở đằng xa, chỉ cần Lăng Hàn tiến vào hầm, hắn sẽ một đường hỗ trợ, kẻ thù muốn tự sát, hắn tự nhiên không ngại thuận nước giong thuyền.

Dù sao, hắn nhìn không thấu Lăng Hàn, cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, không muốn chính diện đối kháng với Lăng Hàn.

- Vâng, Ba đại nhân!

Đám vệ binh vội vã đáp ứng.

Chức trách của bọn họ là ngăn cản thợ mỏ chạy trốn, có người muốn đi vào? Không đáng kể a, ngược lại sau khi ra ngoài ngày thứ hai sẽ chết.

Lăng Hàn phóng tầm mắt đánh giá, phía trước là một hầm mỏ lộ thiên cỡ lớn, từng đường hầm xen kẽ như răng lược, không ngừng đào móc xuống dưới, sâu không lường được. Mà cho dù đào sâu như thế, phía dưới cũng không có nước trào ra.

Từ nơi này xem, một thợ mỏ cũng không nhìn thấy, hiển nhiên bọn họ đã tiến vào nơi sâu xa rồi.

Từng tia khí tức đỏ như máu từ trong hầm mỏ bốc lên, cho đến khi cao tới ba bốn dặm mới ngừng lại, hình thành một mảnh hồng vân to lớn.

Hổ Nữu nhe răng nhếch miệng, lộ ra hung tướng, có vẻ hơi bất an.

Lăng Hàn không dám khinh thường, nhưng nhanh chân đi vào hầm, mà khi thấy thân ảnh của Lăng Hàn biến mất ở trong hầm, Ba Văn Lâm liền cười gằn, lần này Lăng Hàn chết chắc rồi, trừ khi hắn ở trong hầm mỏ cả đời.

Nhưng hắn có thể không ăn không uống sao?

Lăng Hàn tiến vào khu mỏ quặng, dưới chân là thổ địa mềm xốp, thổ nhưỡng màu đỏ cũng không hiếm thấy, nhưng nơi này lại đỏ có chút thái quá, phảng phất như máu nhuộm, đặc biệt còn có khí tức màu đỏ không ngừng bốc lên, cực kỳ quỷ dị.

- Ta cảm giác bất an.

Lăng Hàn nói, đây là một loại trực giác thuần túy.

- Ừm!

Hổ Nữu dùng sức gật đầu.

Hai người tiếp tục tiến lên, bọn họ có thể phi hành, nhưng không lựa chọn làm như thế, thổ nhưỡng, thạch đầu nơi này, đều cho Lăng Hàn một loại cảm giác vô cùng quái dị, hắn thu một ít thạch đầu và thổ nhưỡng vào Hắc Tháp, sau đó mang theo Hổ Nữu đồng thời đi vào.

- Tiểu Tháp, có thể nhìn ra những vật này có gì đặc biệt không?

Lăng Hàn hỏi.

Tiểu Tháp hiện thân nói:

- Thổ địa bị nguyền rủa, người mệnh cách không cứng, sau khi tiếp xúc sẽ tử vong rất nhanh.

- Nguyền rủa?

Lăng Hàn kinh ngạc, xưa nay hắn chưa từng nghe nói loại sức mạnh này, lẽ nào trù người chết không phải chỉ nói suông, mà thật có thể khiến người ta chết? Còn mệnh cách, cái này là món đồ gì?

- Chú oán, cũng là một loại sức mạnh, đại đạo diễn hóa, vô cùng vô tận, có thể thông qua các loại hình thức biểu hiện ra.

Tiểu Tháp thong thả nói.

- Vậy hiện tại ta cũng trúng nguyền rủa?

Lăng Hàn hỏi.

- Đúng, bước vào đại địa bị nguyền rủa, tự nhiên sẽ bị nguyền rủa, có điều mệnh cách của ngươi rất cứng, không chết được… chí ít chút uy lực ấy còn chưa giết được ngươi, hơn nữa, loại chú lực tầng thứ này, ta có thể ung dung hóa giải.

Tiểu Tháp nói.

- Vậy mệnh cách là món đồ gì?

Lăng Hàn lại hỏi.

Tiểu Tháp lắc lư một hồi, mới nói:

- Sao vấn đề của ngươi nhiều như vậy?

- Không hiểu liền hỏi, đây là một thói quen tốt.

Lăng Hàn cười nói.

- Mệnh cách, sinh ra đã định, ở trình độ rất lớn khống chế lấy vận mệnh của ngươi.

Tiểu Tháp nói.

- Ngươi trước sau hai đời, mệnh cách đều giống như đúc, cho nên mới có thể làm cho hai linh hồn dung hợp, mà không phải chỉ là đoạt xác đơn giản.

- Nói tường tận đi.

Đột nhiên Lăng Hàn cảm thấy hứng thú.

- Ta không có hứng thú thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi!

Tiểu Tháp lập tức ngạo kiều nói.

- Tuy trong thổ nhưỡng này ẩn chứa sức mạnh nguyền rủa không nhiều, nhưng có thể dựa vào khí tức tản ra liền đạt đến loại trình độ như vậy, chứng minh trong đại địa mai táng một Chú khí, hay an táng một nhân vật mệnh cách cực kỳ đặc thù, mới hình thành ra sức mạnh nguyền rủa.

- Vậy Hổ Nữu thì sao, có bị ảnh hưởng không?

Lăng Hàn lại hỏi.

- Mệnh cách của nha đầu này quá đặc biệt, nếu như ta không dùng tới lực lượng bổn nguyên, thì không cách nào nhìn thấu.

Tiểu Tháp từ tốn nói.

Lúc này Lăng Hàn mới yên tâm, cùng Hổ Nữu đi ra Hắc Tháp, tiếp tục tiến lên.

Mưu đồ của Chi Nhan và Hỏa Hoàng, lẽ nào chính là Chú khí trong mỏ quặng? Người chết hẳn không ai thèm trộm, trừ khi là Thiên Thi Tông.

Hai người đạp lên thổ địa, một đường xuống dưới, nơi này giống như một cái bát, càng ở bên ngoài thì càng rộng rãi, và ngược lại, theo không ngừng thâm nhập, bọn họ càng ngày càng xuống dưới, bốn phía càng ngày càng tối tăm, nếu không phải thị lực của Lăng Hàn và Hổ Nữu đều khác hẳn người thường, e là sẽ không thấy gì.

Nhưng xuống chút nữa, liền thấy có ánh sáng của cây đuốc lấp lóe, nếu tối đen như mực, là không thể đào mỏ a.

Nhìn thấy dáng dấp của Lăng Hàn thong thả nhàn nhàn, bên cạnh lại còn có một tiểu cô nương lôi kéo góc áo, mấy thợ mỏ đều lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng, hoài nghi con mắt của mình, cái này có phải là xuất hiện ảo giác không.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, chỉ thấy những người này không có cảm xúc, sau khi tiến vào nơi này, chẳng khác nào người chết, ai còn sẽ có tinh thần?

- Ăn! Ăn!

Bọn họ nhìn thấy thịt khô trong tay Hổ Nữu, nhất thời hai mắt tỏa sáng, thật giống như người đi trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, dồn dập lao tới, bộ dáng muốn trắng trợn cướp đoạt.

Lăng Hàn vui vẻ, mấy người bình thường muốn cướp hắn và Hổ Nữu?

Hổ Nữu là người hộ ăn nhất, lập tức lộ ra hung quang, dám cướp đồ ăn của nàng?

Lăng Hàn kéo Hổ Nữu lại, cười nói:

- Muốn ăn cũng không phải không được, trả lời ta mấy vấn đề.

Ngón tay hắn vung lên, lập tức lưu lại dấu vết sâu sắc ở trên một khối nham thạch, những thợ mỏ kia sợ đến lập tức dừng lại.

- Ngươi muốn biết cái gì?

Những người kia nhìn chằm chằm thịt khô trong tay Hổ Nữu, vừa hỏi vừa chảy nước miếng.

- Tình huống của nơi này, nói cho ta những gì các ngươi biết.

Những người kia nhìn lẫn nhau, đều gật đầu, dồn dập nói lên.

Bọn họ ở bảy ngày trước bị đưa vào, thời điểm xuống mang theo thức ăn và nước cho hai ngày, mà muốn thu được càng nhiều đồ ăn, vậy chỉ có nỗ lực đào mỏ, dùng khoáng thạch trao đổi đồ ăn, nhưng nơi này rất ít khoáng thạch, bởi vậy mỗi người bọn họ đều rất đói, người ăn thịt người cũng đã xảy ra.

Lăng Hàn kỳ quái hỏi:

- Người bên ngoài lại còn bổ sung đồ ăn cho các ngươi? Làm sao cho các ngươi?

---------------