Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 32




Quách Phù ở phía trước thấy Võ Đôn Nho đã qua một lúc lâu còn chưa đuổi kịp, ghìm dây cương lại, xoay người, phát hiện hắn đang ôm nam tử ven đường vừa rồi, có hơi kinh ngạc vòng ngựa về. Nhảy xuống ngựa, trong lòng mơ hồ có một đáp án, nhưng Quách Phù vẫn đè nén tâm tình, kích động hỏi: “Sư huynh, vị này là…?”

Võ Đôn Nho vui vẻ choàng vai Võ Tu Văn nói: “Sư muội, là Tu Văn đó, sao, không nhận ra à? Kỳ thật y cũng thay đổi rất nhiều, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa là nhận không ra đó!”

Quách Phù có phần kích động nhìn Võ Tu Văn, mỉm cười nói: “Tu Văn ca ca, huynh đã trở lại!”

Võ Tu Văn có hơi kinh ngạc với cách xưng hô này của Quách Phù với mình, nhưng cũng không để ý, gật gật đầu coi như chào hỏi. Dương Quá đứng ở một bên, nhíu chặt chân mày, Võ Đôn Nho là đại ca Văn nhi, tuy rằng hắn không vui với hành động choàng vai Văn nhi kia, nhưng hắn cũng không nói gì. Nhưng mà Quách Phù này, sao có thể gọi Văn nhi một cách thân mật như vậy chứ!

Có lẽ tâm tình buồn bực của Dương Quá quá mức nặng nề, Võ Đôn Nho mẫn cảm nhìn lại, trông thấy Dương Quá thì khẽ sửng sốt, rồi mới đi tới vỗ vai hắn nói: “Hẳn là Dương Quá đi, vừa rồi không chú ý tới, thiếu chút nữa là không nhận ra ngươi rồi, đã mấy năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều nha!

Quả thật Dương Quá so với lúc rời khỏi Đào Hoa Đảo kia, cả người lẫn tinh thần đều chuyển biến không ít, trước kia hắn đối mặt Võ Tu Văn thậm chí có chút tự ti, nhưng vài năm sống trong Cổ Mộ, Võ Tu Văn kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện, còn có võ công ngày càng thăng tiến, nhất là Võ Tu Văn đã tiếp nhận tình cảm của hắn. Cho nên hiện tại, suy nghĩ của hắn cũng thay đổi rất nhiều, kỳ thật tính tình bây giờ của hắn có chút lạnh nhạt, nhưng loại lạnh nhạt này đã được hắn che giấu rất kỹ, mà trong mắt Quách Phù thì Dương Quá này vẫn đáng ghét như trước kia, tầm mắt vĩnh viễn dính trên người Tu Văn ca ca của mình.

Vậy mới nói, Dương Quá và Quách Phù, cho dù đã tách biệt nhiều năm, nhưng vẫn nhìn nhau không vừa mắt, ánh mắt vừa chạm nhau, lập tức tách ra, song phương đều nhìn ra được sự chán ghét trong mắt đối phương.

Võ Tu Văn không chú ý tới những hành động nhỏ này của hai người, chỉ lo đánh giá kỹ lưỡng đại ca đã từ biệt nhiều năm của mình, dáng người cao ngất, bên hông thắt dải lụa anh hùng, một bộ thiếu niên anh hùng. Võ Đôn Nho cũng lặng lẽ đánh giá Võ Tu Văn, tuy dáng người hơi gầy yếu, nhưng tinh thần không tệ lắm, làn da vẫn tái nhợt như trước, nhưng đã hồng hào hơn xưa, xem ra cuộc sống mấy năm qua cũng không tệ.

“Dương Quá, cám ơn ngươi đã chiếu cố Văn nhi của ta vô cùng tốt.” Võ Đôn Nho vỗ vai Dương Quá, trịnh trọng nói.

Dương Quá giật giật môi, nhìn thấy Võ Tu Văn ở bên cạnh khẽ lắc đầu, vẫn không nói gì, trong lòng có chút buồn bã, hắn không có chiếu cố tốt Văn nhi chút nào, tuy nhìn bề ngoài, thân thể Văn nhi xem ra rất tốt, nhưng căn bản vẫn rất tệ, không biết khi nào thì sụp đổ.

“Tu Văn ca ca, huynh đi cùng bọn muội không?” Quách Phù lặng lẽ bĩu môi, tiến lên giữ chặt tay Võ Tu Văn, ngẩng mặt hỏi.

Võ Tu Văn giật mình, lặng lẽ rút tay ra, cười nhạt trả lời: “Đương nhiên.”

“Vậy thì tốt quá, Tu Văn ca ca, chúng ta cùng tới đại hội anh hùng đi, cha và mẹ mà nhìn thấy huynh nhất định sẽ rất vui mừng.” Quách Phù có chút hưng phấn nói.

“Được, chúng ta mau lên đường đi.” Võ Đôn Nho cười thúc giục.

Mọi người cùng gật đầu, Quách Phù nhảy lên hồng mã của mình trước, nhìn thấy Dương Quá dắt con ngựa lông vàng kia, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, khi nhìn thấy Võ Tu Văn cũng chuẩn bị lên con ngựa đó, vội vàng nói: “Tu Văn ca ca, huynh cưỡi chung với muội đi.”

Võ Tu Văn lập tức nghiêng người ngồi ngay ngắn, Dương Quá xoay người nhảy lên phía sau, tay đặt lên lưng Võ Tu Văn. Võ Tu Văn cười lắc đầu nói: “Không cần, dọc đường đi, ta và Dương Quá đều cưỡi chung như thế, đã quen rồi.”

Quách Phù mấp máy môi, trừng mắt liếc Dương Quá ngồi ở phía sau Võ Tu Văn, nhìn tay Dương Quá đặt ở trên lưng Võ Tu Văn, cảm thấy vô cùng chướng mắt. Khẽ hừ một tiếng, phóng ngựa lao về phía trước. Ba người Võ Tu Văn không nói gì, cũng xuất phát. Lưu lại đám người bàn tán chung quanh.

Theo dòng người tiến lên, người của Cái Bang đi lại trên đường càng ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều nhân vật võ lâm xuất hiện, cưỡi ngựa, đi bộ, đều có đủ. Mọi người đi ngang thị trấn, tiến về phía trước, đi thêm một lúc lâu mới nhìn thấy một đại trang có mấy trăm gốc cây hoè lớn bao bọc chung quanh, thấy mọi người đều đi về hướng đó, Võ Tu Văn và Dương Quá liền biết nơi này có lẽ chính là nơi phải đến.

Tới gần mới phát hiện có rất nhiều toà nhà san sát nhau, trùng trùng điệp điệp, rất có khí thế, bên trong trang, khách khứa đông đúc, người tiếp đãi đi tới đi lui bên trong, vô cùng náo nhiệt. Quách Phù xuống ngựa, cao hứng xoay người lại nhìn Võ Tu Văn nói: “Tu Văn ca ca, mau vào tìm cha mẹ của muội đi.” Dứt lời, liền chuẩn bị đi lên kéo tay áo Võ Tu Văn. Võ Tu Văn gật đầu, đi thẳng về phía trước, vừa vặn tránh đi bàn tay của Quách Phù. Võ Tu Văn có chút đau đầu, Quách Phù này, sao không nhìn địa điểm, nhiều người như vậy, cả hai đều đã trưởng thành, dây dưa chả phải khiến người khác dè biểu sao.

Kỳ thật đó là do Quách Phù cô nương nhìn thấy Dương Quá suốt ngày ở bên cạnh Võ Tu Văn, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hơn nữa vừa được gặp lại Võ Tu Văn, trong lòng nôn nóng, nên mới có hành động như vậy, đợi Quách đại tiểu thư tỉnh táo lại, cũng hiểu được hành vi của mình có chút không ổn, nhìn bóng lưng người đi phía trước, thè lưỡi tiến lên.

Võ Đôn Nho mang theo cả hai xuyên qua đám người, qua vài đạo môn, không gian nhất thời yên tĩnh hơn rất nhiều, trong viện có mấy cây mai, dọc theo đường đi có rải sỏi, qua một hồ nước, bên hồ có một cây liễu, gió thổi qua, cành liễu đung đưa, toát lên vẻ đẹp phiêu dật. Võ Tu Văn và Dương Quá đi theo Võ Đôn Nho, Quách Phù ở phía sau cũng chạy tới, vượt qua hai người, dẫn đầu đi về phía trước, dừng lại trước một gian sương phòng, gõ cửa kêu lên: “Cha, mẹ, bọn con đã trở lại.”

Không lâu sau, một nữ tử đi ra, chừng bốn mươi, làn da trắng nõn, dung nhan tú lệ, giống như một phu nhân, chính là Hoàng Dung, trên mặt bà lộ ra nụ cười cưng chiều, vuốt đầu Quách Phù nói: “Nha đầu này, cuối cùng cũng chịu về.”

Quách Phù không thuận theo, kéo tay Hoàng Dung ra, dùng ngón tay chỉ vào Võ Tu Văn cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ xem ai tới nè?”

Hoàng Dung nhìn theo hướng ngón tay của Quách Phù, thấy hai thiếu niên cao ráo, một người bạch y, hơi gầy yếu, nhưng gương mặt thanh tú, trên mặt mang nụ cười nhạt, làm cho người ta vừa thấy liền sinh hảo cảm, một thiếu niên khác toàn thân hắc y, dáng người rắn chắc cường tráng, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt. Hai người đứng cạnh nhau, thậm chí có một loại cảm giác hoà hợp đến kỳ lạ.

Võ Tu Văn và Dương Quá thấy Hoàng Dung nhìn qua, đều mở miệng kêu: “Quách bá mẫu!”

Hoàng Dung nhíu mày, nhưng lập tức lại thả lỏng, tươi cười chào đón nói: “Là Tu Văn và Quá nhi sao, đã lớn như vậy rồi sao?” Dứt lời xoay người vào phòng kêu lên: “Tĩnh ca ca, mau ra đây, Tu Văn và Quá nhi đã trở lại!”

Mọi người nghe thấy trong phòng truyền đến một trận ‘binh binh bốp bốp’, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rất nhanh một bóng người xuất hiện ngay cửa, kinh hỉ nhìn Võ Tu Văn và Dương Quá. Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn nam tử mặc cẩm bào, phong độ uy nghiêm, cũng gọi một tiếng: “Quách bá bá!”

Quách Tĩnh vừa mừng vừa sợ, tiến lên bắt lấy tay hai người, kích động nói: “Văn nhi, Quá nhi, hai đứa đã trở về rồi! Ta sợ ảnh hưởng việc luyện tập võ công của các con, cho nên không mời sư phó của hai con đến. Thật không ngờ hai con lại tự tới, thật sự là quá tốt!”