Thần Hoàng

Chương 31: Tự đạo tử địa




Khắc nghiệt chi khí nồng hậu dày đặc tràn ngập ở ngoài Minh Kiếm Đài. Kiếm quang không ngớt, từng đạo nhận ảnh lăng lệ ác liệt khiến bóng người trên đài không thể tiếp tục thong dong được nữa. Bóng kiếm như mưa, tựa hồ tùy thời tùy khắc đều có thể chém Tông Thủ thành thịt nát!

Bất quá Tông Thủ ở trên đài lại không sợ hãi ngược lại cười cười, không có nửa phần miễn cưỡng, mà là chân chính vui vẻ.

Suốt chín mươi lăm tức, hắn rốt cục biết được, rốt cuộc là không đúng chỗ nào.

Nguyên lai bộ Tiểu La Thiên kiếm trận trong game online "Thần Hoàng" kiếp trước quả thật đúng là so với bộ ở trên Minh Kiếm Đài Đan Linh Sơn mạnh hơn một chút.

Thần Hoàng gần đây đều thích tự mình thổi phồng lại hiếm thấy nói lời nói thật.

Bản thân thực ngu xuẩn, mười tám cổ khôi lỗi không người vận hành sao có thể mạnh hơn kiếm trận do trí não chỉnh thể tính toán chỉ huy được? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Vốn cho là cần kéo dài tới hơn 340 lượt hô hấp mới có khả năng một đường phá trận.

Lại không nghĩ cơ hội lại tới sớm như thế.

Phải lui một bước, chân đạp khôn vị. Ba bộ kiếm khôi lỗi, lập tức vọt tới trước. Sau lưng càng có bốn đạo kiếm quang, mau lẹ đến cực điểm đâm thẳng tới sau lưng.

Tông Thủ không chút động dung, xa hơn bên trái, dời liền mấy bước. Mạo hiểm từ kẽ hở duy nhất lướt qua hàn mang bay tán loạn, đạp ra hơn bảy bước.

Mà giờ khắc này ở trước mắt hắn, không ngờ là suốt mười bốn bóng kiếm lục tục xuyên không chém tới! Rậm rạp chằng chịt, phong kín cao thấp hăn, mười bốn cỗ khôi lỗi, cơ hồ khóa chặt toàn bộ không gian.

Giờ khắc này, Tông Thủ có thể nghe thấy rõ ràng dưới bệ đá, những cái thanh âm cười nhạo kia mơ hồ còn kèm theo vài tiếng tiếng than nhẹ tiếc nuối.

Lâm Phi bên cạnh chú mục quan sát cũng thở dài lần nữa nhắm nghiền hai mắt:

- Chín mươi chín tức tức, tự đạo tử địa. ( tự bước vào tử địa)

Tiếng kinh hô lo lắng của Sơ Tuyết đã vang vọng bên tai. Thậm chí có thể trông thấy, trên bậc than đối diện Lương Diệu Tử đã là triệt để thả lỏng trong lòng đang nhẹ nhàng lộ ra vẻ vui vẻ lạnh lùng.

Tự đạo tử địa?

Tông Thủ cười càng thêm thoải mái, chính mình chẳng phải biết rõ sơ hở, phương vị này kỳ thật chính là bẩy rập sao?

Chỉ là nếu không chủ động nhập vào bẩy rập thì sao có thể phá trận?

Kiếm trận đỉnh phong như vậy cần phải vứt bỏ đi tánh mạng, rồi sau đó mới có thể sinh!

Vốn là sâu hít sâu một hơi, sau đó trong cơ thể Tông Thủ, lực lượng đã tích súc từ lâu kia cũng như vụ nổ hạt nhân, dũng mãnh tiến vào tứ chi cơ thể. Sau đó cả người, bỗng nhiên vọt tới trước. Tùng Văn Phong Kiếm từ khi bước vào Minh Kiếm Đài đã bị hắn cầm nơi tay cũng cuối cùng chớp động lên một mảnh kiếm quang sáng chói.

- Cơ Sở Kiếm Thuật – thức thứ tư, Khóa Bộ Trực Thứ!

Bóng kiếm màu xanh như xét đánh bay thẳng nhập đối diện, trong phiến kiếm mạc mới vừa vặn triển khai theo góc độ bất khả tư nghị nhất đâm xuyên đi vào.

- Đông!

Một tiếng trầm đục, kiếm trong tay Tông Thủ chỉ thoáng trì trệ rồi sau đó liền thế như chẻ tre, đâm xuyên qua lồng ngực kiếm khôi lỗi. Lực lượng khổng lồ, sau khi trực tiếp phá nát Tinh Thạch Phù Trận bên trong càng khiến cỗ khôi lỗi này bay khỏi Minh Kiếm Đài, thân hình ầm ầm vỡ nát, vô số mảnh vỡ, bắn ra bốn phía.

Kiếm mạc vốn không có ke hở cũng bỗng nhiên hiện ra một lổ hổng cực lớn..

Trong chốc lát, toàn bộ Đạo Cung một mảnh tĩnh mịch. Tất cả mọi người, đều thần sắc sững sờ nhìn một màn này.

Vài đệ tử Lăng Vân Tông đứng trước cổng Đạo Cung đã không còn tâm lý tiếp tục chuyện khảo hạch nữa, không tự kìm hãm được tiến lại gần Minh Kiếm Đài.

Mà những thiếu niên kia, cùng đội ngũ tán loạn, chỉ hận không thể trực tiếp đứng ở trên đài, nhìn càng rõ ràng tốt.

- Làm sao có thể, rõ ràng thật sự bị hắn phá.

- Sơ hở này nguyên lai lại ẩn trong sát cục? Ta nói thế gian này, làm sao có thể có kiếm trận hoàn mỹ vô khuyết chính thức được?

Lâm Phi cũng trợn mắt, trên mặt không có nửa phần buồn ngủ, phảng phất trước mắt như có một vị mỹ nữ tuyệt thế vậy, con mắt vẫn không nhúc nhích.

Lương Diệu Tử vốn đã chuẩn bị phất tay áo rời đi, giờ phút này thân hình lại đột nhiên định trụ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc không tin.

Tiểu La Thiên kiếm trận không người có thể phá, làm khó cường giả Thiên Vị cường giả cứ như vậy bị phá? 99 tức, liền bị bại dưới tay một thiếu niên miệng còn hôi sữa niên kỷ vẫn chưa tới mười ba?

Làm sao có thể?

Doãn Dương cũng khiếp sợ đến không cách nào nhúc nhích.

Hắn chưa từng trông cậy vào Tông Thủ có thể rửa nhục cho mình, uy nghiêm của Vân Giới đệ nhất đại tông há lại cho xâm phạm? Cho dù là chịu đại nhục cũng chỉ có thể lựa chọn nén giận.

Vốn cho là Tông Thủ có thể sống quá 100 tức, ít nhất có thể bái nhập vào Lăng Vân Tông đã tốt rồi.

Không ngờ chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện chuyển hướng như kỳ tích, làm hắn cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình nữa.

Giờ phút này cũng chỉ có Sơ Tuyết, là cuồng hỉ không chút tạp niệm.

Ba tháng trước, Thiếu chủ nhà mình cũng như hôm nay, không thể tưởng tượng nổi mà chém liên tục mấy người, kiếm tru Tông Du, lại dùng một mảnh lá liễu phù đao không thể tưởng tượng nổi lấy mắt phải của liệt kiếm Ô Duy.

Tông Thủ trên đài cũng có một chút giật mình, ngay khi kiếm trong tay hắn, đâm vào trái tim khôi lỗi kia liền bỗng nhiên cảm giác một cổ khí lưu lạnh như băng từ trên mũi kiếm, truyền vào trong cơ thể.

Thậm chí không phản ứng kịp liền đã nhảy vào trong Khí Hải, cũng may khí lưu lạnh buốt tuy là nhập vào cơ thể, cũng không có gì không khỏe. Ngược lại thể lực tiêu hao kịch liệt cũng hơi có chút khôi phục.

Trong đầu đồng thời nổi lên một ý niệm.

- Suy đoán kia dĩ nhiên là thực?

Lúc này cũng không dám phân thần kiểm tra trong cơ thể, Tông Thủ chỉ ngẩn người, liền lần nữa không chế tâm thân, thân hình theo thói quen vọt lên trước, chạy ra khỏi khôi lỗi kiếm trận.

Tiểu La Thiên kiếm trận của Lăng Vân Tông ít nhất ba người, tối đa mười tám. Một trận chiến này cũng chưa kết thúc.

Phá vỡ một cỗ khôi lỗi, cũng không thể gọi là phá trận được!

Từ bộ pháp kế tiếp, mỗi một lần xuất kiếm, đều cần chính xác lại chính xác, không thể có chỉ trong gang tấc!

Nghiêng bước dời trái, chân đạp chấn vị, Tông Thủ lại lóe lên kiếm quang, nghiêng nghiêng chém về phía sau lưng.

- Cơ Sở Kiếm Thuật – thức thứ mười một, Hữu Phản Thân Kiếm!

- Cỗ thứ hai, PHÁ...!

Lại là một tiếng trầm đục, kiếm quang thế đại lực trầm trực tiếp một kiếm chém vỡ đầu khôi lỗi ở sau lưng Tông Thủ còn chưa kịp quay người kia.

Mảnh gỗ vụn bay tán loạn, thân hình Tông Thủ lại lần nữa chớp động, dùng cỗ khôi lỗi chỉ còn thân hình kia yểm hộ, bước chân dời về phía, đi về hướng khảm vị.

- Cơ Sở Kiếm Thuật – thức thứ mười chín, Trắc Hành Trùng Kiếm!

- Cỗ thứ ba, PHÁ...!

Kiếm quang vô cùng lăng lệ ác liệt cơ hồ như thuấn phát mà đến, triệt để xuyên thủng một cổ khôi lỗi bên phải. Xung lực mãnh liệt thậm chí khiến đầu lâu mộc nhân bị triệt để bẻ gẫy.