Thần Kiếm Kim Thoa

Chương 76: Mạnh lan thắng hội




Nói đến Phong Đô, người ta đều nghĩ đến Âm Tào Thành Phủ.

Thực ra Phong Đô chỉ là một huyện thành ven sông của tỉnh Tứ Xuyên.

Nhưng từ xưa vẫn cho đây là Quỷ Vực.

Tương truyền rằng trong thành có rất nhiều khách điếm, người ta đặt trước cửa một chậu nước. Muốn mua đồ vật gì trước tiên phải thả tiền vào chậu để phân biệt thật giả. Nếu là quỷ đến mua hàng thì tiền sẽ nổi lên.

Ở đây tuy gần sông nhưng núi rất cao tới hơn bốn ngàn thước, cao ngất tầng mây và vô cùng hiểm trở.

Trên núi lại có những đụn cát, qua ngàn đời cát đổ xuống không biết bao nhiêu nhưng thế núi vẫn không đổi.

Dưới chân núi Phong Đô có một thạch động rất lớn, tối om và đầy âm khí, bên trong sâu hút không ai biết bao nhiêu.

Dân bản địa nói rằng đó chính là động phủ của Diêm La Thập Điện.

Chẳng ai tin điều đó, nhưng dù sao đó là nơi thần bí đáng sợ, nghe nói tới đã thắt tim lạt cốt!

Cửu U môn chủ chọn nơi quái gở đó làm địa điểm để tiến hành Mạnh Lan Thắng Hội thật là hợp tình hợp lý quá!

Ngày mười lăm tháng bảy, khi vầng trăng tròn vành vạnh vừa lên khỏi chân trời tỏa ánh sáng ngời xuống nhân gian thì trên núi Phong Đô vẫn cứ lởn vởn, trong núi cảnh sắc u tối, thảm đạm như trong truyền thuyết...

Thỉnh thoảng có những nhân ảnh thấp thoáng nhưng không nhìn rõ mặt như những bóng ma, càng tăng thêm vẻ hoang rợn...

Ở một bãi đất bằng trên sườn núi, cảnh tượng trông càng ma quái hơn.

Bãi đất đã được dọn thành một quảng trường, chính giữa dựng một lễ đài bằng tre cao tới bốn năm trượng, bốn phía cắm la liệt hàng trăm lá phan chiêu hồn.

Trên đài treo đầy tranh ảnh vẽ quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa ở Diêm La Thập Điện. Ngay phía sau cổng đài đặt một hương án, hai bên có hai ngọn đuốc cháy bập bùng phát ra ánh sáng ảm đạm, cùng với mùi nhang khói trong một chiếc lư hương lớn từ hương án tỏa ra càng khiến người ta thấy huyễn hoặc, rùng rợn...

Trước lễ đài căng một băng vải trắng viết hàng chữ lớn: “Mạnh Lan Thắng Hội”, hai bên còn có đôi câu đối là :

Thiên đường không lối,

Sổ quỷ có tên.

Phía trước nữa, trên quảng trường rộng, Chiêu Hồn phướn bay phất phơ, có tới bốn năm chục bộ bàn ghế đã xếp sẵn.

Đây chính là vị trí mà Cửu U môn đã dành sẵn cho tân khách các môn phái về đây dự đại hội.

Hàng phía trước dãy bàn ghế cắm một hàng phan, trên viết tên các phái có trong danh sách được mời dự hội.

Cả khu vực quảng trường chìm trong sương huyền ảo toát lên vẻ ma quái, dưới ánh trăng nhìn bồng bềnh đúng như ảo ảnh!

Nếu người ta vô tình lạc bước tới đây tất đều tin rằng mình lạc tới Diêm La Thập Điện thật, những ai yếu bóng vía ắt hồn lìa khỏi xác!

Bấy giờ trước lễ đài dành cho tân khách mới chỉ có lơ thơ bốn năm chục người ngồi rải rác.

Mặc dù các phái được mời ngoài Chưởng môn nhân ra, số lượng không nhiều, nhưng so với số lượng thiệp phát ra thì còn thiếu không ít.

Đám người ngồi lặng lẽ, trầm mặc, không có chút khí thế nào của một cuộc đại hội võ lâm cả.

Dãy bàn đầu cùng bên tả dành cho lãnh tụ võ lâm là phái Thiếu Lâm, nhưng cả hàng ghế chỉ có một người ngồi.

Đó là lão hòa thượng mặt mũi từ hòa, đôi mi đã bạc, tay cầm thiền trượng, thần thái uy nghiêm nhưng có ẩn nét lo âu.

Trong võ lâm chẳng ai không biết đó là Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm Thiên Nhất đại sư.

Chiếc phan thứ hai bên cạnh có ba chữ “Võ Đang Phái” cũng chỉ có Chưởng môn nhân Huyền Thanh Chân Nhân ngồi.

Kế đó là Chưởng môn phái Nga Mi Lăng Hư Tử mang theo hai tên môn nhân tử đệ.

Tiếp theo tới Tùng Linh đạo trưởng phái Thanh Thành.

Vì Thái Bạch Thần Ông chưởng phái Hoa Sơn vì bị Mai Quân Bích đánh bại ở Ưng Sầu giản nên tức giận bỏ đi nên phái này không có người tham gia.

Bàn Thạch bảo ở Thái Sơn, ngoài Bảo chủ Thạch Thắng Thiên còn có thêm tên đệ tử Chúc Ưng Dương.

Phái Chung Nam không có đại diện.

Phái Côn Lôn thường ngày rất ít xuất hiện trên giang hồ, lần này cử vị sư đệ của Chưởng môn nhân là Thanh Dương Vũ Sĩ tới dự.

Ngũ Đài sơn có Chưởng môn Hạo Đầu Thượng Nhân và vị sư đệ là Đăng Tâm hòa thượng.

Như vậy ngoài hai phái Hoa Sơn và Chung Nam khuyết hẳn, phái Côn Lôn không có Chưởng môn nhân mà thay bằng người khác, trong Cửu đại môn phái thì có tới sáu vị Chưởng môn nhân tham dự.

Tuy vậy so với số lượng được ấn định thì chưa tới phân nửa.

Tiếp nữa là các môn phái, trang bảo trên giang hồ, số lượng đông hơn người của Cửu đại môn phái nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Trên tấm phan cắm trước dãy bàn đầu cùng từ bên phải sang viết ba chữ “Huyền Nữ giáo”.

Một thiếu phụ bận cung trang màu hồng ngồi ở ngôi chủ tọa.

Thiếu phụ rất diễm lệ, trên môi luôn nở nụ cười rất quyến rũ làm người ta không sao đoán định được tuổi tác là bao nhiêu.

Thiếu phụ đó là Hồng Đăng phu nhân.

Trong bối cảnh tĩnh lặng, âm u, ma quái, rùng rợn của Mạnh Lan Thắng Hội hôm nay thì sự có mặt của Hồng Đăng phu nhân tạo ra một sinh khí làm giảm đi không ít sự âm u rùng rợn đó.

Xét về dáng vẻ, dung mạo và cử chỉ thì nữ nhân đó giống như là danh môn thục nữ con nhà quý phái, ít ai ngờ đó là một nữ ma đầu khét tiếng võ lâm, năm xưa đã sáng lập ra Hồng Đăng giáo làm khuấy đảo giang hồ.

Hiện bà ta đến tham gia Mạnh Lan Thắng Hội với tư cách Phó giáo chủ Huyền Nữ giáo.

Hàng ghế của Huyền Nữ giáo có số người ngồi đông nhất.

Sau Hồng Đăng phu nhân có hơn hai chục thiếu nữ, tất cả đều xinh đẹp mỹ miều như hoa và tươi trẻ như mùa xuân.

Đầu tiên là ba đệ tử chân truyền của Huyền Nữ giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ xưng là Lục Thiệu tam kiều gồm lão đại Hồng Y La Sát Hạ Long Châu, lão nhị Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều và lão tam Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn.

Ngồi cùng bàn với Lục Thiệu tam kiều có hai vị tôn nữ của Nhạc Sơn lão nhân là Thôi Mẫn giả nam trang trong bộ bạch y và Thôi Huệ với bộ hồng y duyên dáng.

Ngồi sát Thôi Huệ là vị tiểu cô nương Thượng Quan Yến, nữ điệt của Thiếu Bối Thương Cù Võ Công Vọng.

Sau đó tới hai tên thư đồng của Mai Tam công tử là Cầm Nhi và Kiếm Nhi.

Không biết năm người này có phải là người của Huyền Nữ giáo không? Gia nhập hồi nào?

Nếu không thì tại sao lại ngồi cùng Hồng Đăng phu nhân và Lục Thiệu tam kiều trong hàng dành riêng cho Huyền Nữ giáo?

Nhưng rất ít người chú ý tới điều này, vì ngay sau họ tiếp liền mười bốn tỳ nữ tay cầm hồng đăng, thuộc hạ thiếp thân của Hồng Đăng phu nhân.

Tuy nhân số đông nhưng Huyền Nữ giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ, một trong tam đại nữ ma đầu đệ nhất võ lâm thì không thấy bóng dáng đâu cả.

Trong Mạnh Lan Thắng Hội âm u đầy quỷ khí thì khu vực của Huyền Nữ giáo lại tươi trẻ rực rỡ như một vườn xuân!

Bên cạnh đó là dãy bàn có ghi tên Thiên Lý giáo nhưng hoàn toàn trống vắng không có người nào.

Việc đó cũng có thể lý giải được.

Bởi vì Lão giáo chủ Thiên Lý giáo Trí Cơ Tử đã chết từ lâu.

Vị truyền nhân duy nhất của Trí Cơ Tử là Thượng Quan Nghĩa với thân phận Tổng đàn chủ sau khi sư phụ chết cũng bỏ đi đâu thất tích.

Trong giáo có bốn đàn là Thanh Long đàn, Bạch Hổ đàn, Huyền Vũ đàn, Tử Vi đàn thì cả bốn Đàn chủ là Phiên Thiên Ấn Đăng Hạo, Phốc Thiên Điêu Thiệu Nhất Phi, Nhật Nguyệt Đảm Tây Môn Thọ và Đoạt Hồn Phiến Lý Thu Sơn sau khi Lạc Hồn trận bị phá, cả ba đều bị chết dưới kiếm của Mai Tam công tử.

Tổng đàn chủ Hoàng Đạo Tử thay thế Thượng Quan Nghĩa cũng bị chém đứt một cánh tay ôm hận mà đi.

Như vậy những nhân vật trọng yếu nhất của Thiên Lý giáo chỉ còn có hai người là Giáo chủ tân nhiệm Từ Bạch Thạch và Phó giáo chủ Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong nữa mà thôi.

Nhiều năm nay, uy danh của Huyền Nữ giáo và Thiên Lý giáo rất vang dội trên giang hồ, được xưng là Nam Bắc lưỡng đại giáo.

Hai môn phái này chưa nảy ra tranh chấp, thậm chí trước đây còn có mối quan hệ mật thiết, ủng hộ nhau.

Vậy thì sao hai phái tiềm lực tương đương mà trong Mạnh Lan Thắng Hội này Huyền Nữ giáo có số lượng người tham gia đông đảo như vậy, trong khi đó Thiên Lý giáo lại vắng hoe không có một người nào?

Điều đó là rất vô lý.

Có thể Thiên Lý giáo chưa đến kịp, hay vì chưa đến lúc nên chưa xuất diện?

Sự bất thường đó làm các phái đều quan tâm.

Thực ra Mai Quân Bích và những bằng hữu của mình sau khi bị hãm vào Lạc Hồn trận ở Tương Tây đã suy đoán rằng Thiên Lý giáo đã kết thành tử đảng với Cửu U môn để tiêu diệt giang hồ độc bá võ lâm.

Đặc biệt ba hôm trước ở Ưng Sầu giản, trong khi người của Cửu U môn do Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn chỉ huy kết hợp với các cao thủ võ lâm bị chúng dùng Mê hồn dược khống chế, trong đó có Lam Bào tứ kiếm và Thiếu Lâm bát đại hộ pháp định tiêu diệt Chưởng môn nhân Cửu đại môn phái đến tham gia Mạnh Lan Thắng Hội, trong đó có Ôn Hoàng đạo nhân Sử Trường Phong tham gia, bằng chứng là hai viên Ôn Hoàng đạn càng khẳng định suy đoán đó.

Tiếp theo Thiên Lý giáo đến dãy bàn của Văn Hương giáo cũng bỏ trống.

Lại đến các môn phái khác trong giang hồ, lác đác chỉ có vài người tham dự.

Như vậy tình hình đã quá rõ.

Cửu U giáo chủ tổ chức Mạnh Lan Thắng Hội lần này chỉ nhằm mục đích đối phó với Cửu đại môn phái và Huyền Nữ giáo.

Tuy nhiên điều khiến người ta khó hiểu là trong khu vực quảng trường chỉ có vài chục tên bận trang phục của Cửu U môn, bận hắc y và trùm kín mặt làm nhiệm vụ hướng dẫn khách và tiếp tân, người chủ trì đại hội là Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh thì lại không thấy đâu cả.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Khách nhân bắt đầu đến từ trước hoàng hôn, lúc này đã đầu canh mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, ngoài mấy tên thuộc hạ của Cửu U môn mời trà nước.

Sương núi càng lúc càng dày.

Không khí trong quảng trường càng lúc càng thúc tĩnh nặng nề khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Theo ấn định thì Mạnh Lan Thắng Hội đã đến lúc khai mạc rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì cả?

Chỉ có khói trầm từ các lư hương trên hương án tỏa ra nồng đậm và sương trắng tỏa khắp quảng trường...

Vì trong sương núi mang theo nhiều hơi nước nên chỉ chờn vờn mà rất lâu tan, cứ vật vờ ngang sườn núi.

Dường như trong sương nghe phảng phất mùi hương!

Đột nhiên giữa quảng trường yên ắng bỗng vang lên tiếng kêu lanh lảnh của một thiếu nữ :

- Trong khói có độc! Đó là Cấm La Bảo Hương!

Người vừa la chính là nghĩa nữ và là truyền nhân duy nhất của vị cao thủ dụng độc đệ nhất giang hồ Miêu Cương Độc Phụ, lão nhị trong Lục Thiệu tam kiều Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều!

Ngay từ khi nhập vào hiện trường, cô ta đã cảm thấy thần tình bất an.

Nhưng thoạt tiên, cô ta nghĩ rằng vì biết đây là đại hội bất thường nên không khỏi lo lắng hồi hộp.

Thế nhưng càng trấn định càng cảm thấy bồn chồn khó chịu, dần dần cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Kỳ thực phần lớn cao thủ ở hiện trường cũng cảm thấy điều đó.

Chỉ nhân tại vì tại tọa hầu hết là những vị Chưởng môn nhân đức cao vọng trọng, không muốn tỏ ra mình là người thiếu bình tĩnh.

Bởi thế khi phát hiện ra triệu chứng khác thường, họ vẫn làm ra vẻ thản nhiên chờ xem diễn biến tiếp.

Nhưng Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều thì không thế!

Từ nhỏ cô đã được nghĩa mẫu chỉ dạy về cách dụng độc và nhận biết các loại độc, hiện tượng trúng độc...

Lần này đến Mạnh Lan Thắng Hội, cô ta lại càng cảnh giác đề phòng.

Chính Phiêu Sa Tiên Tử trước đây đã cảnh báo rằng Cửu U môn tẩm chất độc trong thiệp gửi cho cao thủ các phái.

Lúc này hương trầm từ hương án bay ra quyện với khói sương chờn vờn không tan, hơn nữa trong đó nghe phảng phất mùi hương, chỉ là thoang thoảng rất khó nhận ra.

Nhưng Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều về việc nhận ra các loại hương độc đương nhiên thính nhạy hơn người khác.

Cô ta kinh hãi vội ngừng hô hấp, vận công thử kiểm tra kinh mạch toàn thân, quả nhiên nhận thấy đầu hơi choáng.

Biết rằng trong khói có độc, Phiêu Sa Tiên Tử liền lấy giải dược trong túi Bách bảo luôn mang theo bên mình phân phát cho mọi người xung quanh để tạm thời kháng cự lại độc chất rồi la lên cảnh báo cho toàn thể quần hùng.

Nghe tiếng la, chúng nhân còn chưa rõ thực hư những đều chú ý ngửi xem mới nhận ra trong không khí có mùi hương rất nhẹ.

Lại vận công kiểm tra, quả nhiên trong cơ thể có sự bất thường.

Lúc đó Cửu U giáo chủ vẫn chưa lộ diện.

Xem ra đối phương đã sắp sẵn kế hoạch rất chu toàn, không cần ra tay cũng tiêu diệt được địch thủ...

Chẳng lẽ võ lâm không thoát được đại kiếp nạn thật sao?

Mấy vị cao nhân tu vi thâm hậu như Thiên Nhất đại sư, Huyền Thanh Chân Nhân... chưa có phản ứng gì, chỉ ngầm vận công bức độc chất ra và chờ xem biến hóa.

Nhưng số đông thì không được bình tĩnh như vậy.

Mấy chục cao thủ đã có phần hoang mang, tiếng bàn tán nổi lên.

Chợt từ dãy bàn ở giữa vang lên một tràng cười rồi một người đứng lên cất giọng oang oang nói :

- Tặc đảng Cửu U môn đã mời người của các phái đến đây tham dự Mạnh Lan Thắng Hội thì nên đường đường chính chính, lấy võ công cùng thiên hạ quần hùng tranh tài cao thấp, cớ sao chủ nhân lại trốn biệt trong xó tối, lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán thương nhân là cớ làm sao?

Người đó quét mắt nhìn quần hùng một lượt, nói tiếp :

- Chúng ta hôm nay vì võ lâm mà trừ hại, với loại ti tiện đó cũng không cần phải tuân theo quy củ giang hồ làm gì...

Trong quần hùng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng reo hò tán thưởng, mọi người đều tỏ ý đồng tình.

Nhìn kỹ lại, thấy người vừa nói là một lão đạo nhân thấp bé, đội mũ đỏ, bận đạo y cũng màu hồng, ánh mắt sáng rực như ánh điện.

Chợt có tiếng xôn xao nổi lên :

- Người của Bích Lạc cung ở Nam Hải cũng tới!

Thì ra lão đạo đó là người của Bích Lạc cung ở Nam Hải, chỉ là tầm vóc nhỏ bé quá nên chưa ai nhìn thấy.

Tiếng vỗ tay tán thưởng làm lão đạo nhân thêm đắc ý.

Lão cao giọng nói tiếp :

- Bần đạo tuy bất tài nhưng cũng xin phá giải Cấm La Bảo Hương của tặc đảng Cửu U môn!

Nói xong giương tay phải lên, dùng ngón cái và ngón giữa bắn ra nhằm về phía lễ đài.

Hai tiếng xé gió vun vút, cùng hai ánh chớp đen bay tới hương án đặt giữa lễ đài, khói trầm còn bốc lên nghi ngút.

Có tiếng kêu kinh dị vang lên :

- Bích Diệm Âm Lôi!

Tiếng xì xào vang lên trong đám đông.

Tuy rất ít người biết hình thù Bích Diệm Âm Lôi ra sao nhưng chẳng ai không nghe nói đến thứ hỏa khí lợi hại này.

Nếu lão đạo nhân nhỏ bé đó đúng là vừa phát Bích Diệm Âm Lôi thì đừng nói chiếc lư hương mà ngay cả lễ đài cao ngất đó cũng phải nổ tan thành tro bụi.

Mọi người chỉ nghe nói mà chưa ai được mục kích thứ hỏa đạn đáng sợ ấy nên mấy chục cặp mắt đều chăm chú nhìn hai vệt đen.

Nào ngờ hai vật nhỏ đó đang bay vút như tên, nhưng đến trước đài bỗng mất hút không thấy nữa!

Ai cũng cho rằng mình trông lầm, nhưng hồi lâu vẫn không nghe tiếng nổ mà lẽ ra cần phải có.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Nên biết tại trường đều là cao thủ rất thịnh danh trong giang hồ, công lực thâm hậu mà nhãn quan cũng rất tinh tường.

Hơn nữa khoảng cách tới lễ đài chỉ mười mấy trượng, sao tự dưng lại biến mất không thấy nữa?

Nhưng đó là sự thực!

Chẳng những không phát ra tiếng nổ mà hai vật đó rơi ở đâu cũng không một ai nhìn thấy.

Ít ra nó chạm phải vật gì cũng phải nghe có âm thanh phát ra chứ?

Nhưng tuyệt đối không!

Hiển nhiên đã có cao nhân nào đó thu mất.

Hay đúng truyền thuyết là có thật, ở Phong Đô này là lãnh địa của ma quỷ?

Quần hùng đều thất kinh biến sắc.

Lão đạo sĩ nhỏ bé bận hồng y mặt tái nhợt đi, đang định nói gì thì chợt từ trên không vang lên một chuỗi cười ma quái...

Tiếng cười như rất xa vọng tới, nhưng có khi tưởng như gần bên tai, khi ở phía đông, lúc nghe như phát từ hướng tây...

Căn bản là không xác định được khoảng cách và phương hướng.

Hơn nữa, chuỗi cười không giống như phát ra từ miệng người sống mà đầy vẻ ma quái, bí hiểm và độc địa, khiến người nghe đều cảm thấy rùng rợn, tự nhiên rùng mình sởn ốc!

Sau đó là những tiếng nói còn đáng sợ hơn :

- Diêm vương đã định canh ba chết, kẻ nào giữ được tới canh năm?

Không những giọng nói vô cảm, lạnh lùng, huyền bí đáng sợ mà nội dung của nó mới chứa đầy chết chóc.

Ngoài ra thanh âm như gần như xa, huyễn hoặc vô định, không thể xác định được phát ra từ đâu.

Tiếng kêu khiếp hãi vang lên :

- Câu Hồn Luật Lệnh!

- Câu Hồn Luật Lệnh!...

...

Tuy chưa từng ai nghe câu nói khủng khiếp đó từ miệng Câu Hồn Luật Lệnh, nhưng hàng trăm nạn nhân chết vì hai câu này mấy chục năm trước là nỗi kinh hoàng của toàn thiên hạ võ lâm.

Người ta đồn rằng Câu Hồn Luật Lệnh là một tên đại ma đầu giết người như cơm bữa, võ công đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, giết người không cần dùng binh khí hay chỉ chưởng vì nạn nhân không để lại thương tích gì.

Sau này một số cao nhân kiểm nghiệm tử thi và kết luận rằng Câu Hồn Luật Lệnh đã dùng một thứ thần công nào đó đã thất truyền vào một câu nói để giết người, và đó chính là câu mà quần hùng vừa nghe!

Vì thế, ai nghe xong chẳng kinh hồn táng đởm?

Toàn trường lặng phắc không một tiếng động.

Giọng nói hư ảo đó lại vang lên :

- Hắc hắc! Trước khi các người tới đây từng hai lần nhận được thiệp mời. Như vậy là đã hai lần trúng độc. Nhưng rất khó nhận ra vì chất độc tiềm ẩn trong cơ thể. Nay lại ngửi phải Cấm La Bảo Hương. Ba loại chất độc đó kết hợp với nhau, độc tính mới phát tác...

Giọng nói dừng đi một lúc lại tiếp :

- Tính mạng của tất cả những ai có mặt ở quảng trường hôm nay đã được định đoạt. Nếu các ngươi chịu hàng phục Cửu U môn, làm theo mọi mệnh lệnh của lão phu thì bảo toàn được tính mạng. Trái lại, trước khi trời sáng, hồn các ngươi sẽ quy về Địa phủ!

Quần hùng lặng phắc, không ai thốt ra một tiếng.

Chừng như mọi người đang nghĩ xem lời đe dọa của Câu Hồn Luật Lệnh có đáng để tâm hay không.

Chợt có người quát lên :

- Cửu U giáo chủ! Ngươi đã dám mời cao thủ các phái về đây, sao không chịu xuất hiện? Chẳng lẽ đó là kiểu đãi khách của Cửu U môn?

Người vừa nói là Thanh Dương Vũ Sĩ phái Côn Lôn.

Giọng Câu Hồn Luật Lệnh trả lời :

- Các ngươi chỉ là loại tử thi đang thối rữa mà thôi, lão phu cần gì phải theo lễ đãi khách? Nhưng để các người chết có thể nhắm được mắt, lão phu sẽ chiều ý một lần.

Nói vậy là hắn sắp hiện thân?

Quần hùng đều tập trung ánh mắt lên lễ đài chờ đợi.

Trên đài vẫn không có một nhân ảnh nào, chỉ có sương khói bồng bềnh nữa hư nửa thực khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.

Bây giờ trăng đã lên cao không thể nói là tới, lễ đài chỉ cách quần hùng hơn mười trượng...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Quần hùng ngưng thần chú mục nhìn, nhưng trên đài không nghe một âm thanh, cũng không thấy một nhân ảnh.

Đột nhiên mọi người nhận ra sau thần án, giữa hai bó đuốc hiện ra hai đốm sáng màu xanh lục!

Nhìn kỹ lại mới biết đó là đôi mắt, nhưng rất đáng sợ đến nỗi ai nhìn vào cũng phải lạnh sống lưng!

Đôi mắt xanh lè phát ra từ hai lỗ nhỏ của chiếc khăn đen bịt mặt bịt mặt kín mít, bên dưới là chiếc áo choàng đen rộng thùng thình.

Có lẽ đó chính là Cửu U giáo chủ Câu Hồn Luật Lệnh?

Không sai!

Với trang thúc như thế, không phải tên ma đầu đó thì còn ai nữa?

Trước năm sáu chục ánh mắt của những cao thủ bậc nhất võ lâm nhìn đăm đăm mà Câu Hồn Luật Lệnh xuất hiện thế nào không một ai hay biết, đủ thấy võ công, thân pháp hắn đã tới mức xuất thần nhập hóa rồi!

Lão nhân thấp bé bận hồng y của Bích Lạc cung lại quát lên :

- Tặc đồ Cửu U môn! Hãy thử mấy viên Bích Diệm Âm Lôi của đạo gia thêm lần nữa!

Hiển nhiên lão cho rằng vừa rồi chính Câu Hồn Luật Lệnh đã vô hiệu hóa hỏa khí của mình.

Lão quát xong vung tay, lần này có tới ba vệt đen tạo thành hình chữ Phẩm bay thẳng tới Cửu U giáo chủ.

Lần trước thất hiệu, bây giờ hỏa khí nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, tin rằng nhất định sẽ thành công!

Ba vệt đen xé gió bay đi vun vút, nhanh như tia chớp.

Nào ngờ cũng như lần trước, ba phát Bích Diệm Âm Lôi vừa đến trước lễ đài thì bất ngờ đổi hướng bay đi!

Lần này thì không những lão nhân thấp bé phát ra hỏa khí mà tất cả quần hùng đều thấy rõ.

Ba viên Bích Diệm Âm Lôi vừa bay đến trước đài, giống như bắn phải vật gì đột nhiên bay vút lên không biến mất!

Nhìn lại Cửu U giáo chủ, thấy hắn vẫn đứng nguyên trước hương án, không có bất kỳ hành động nào.

Như vậy tức ba viên Bích Diệm Âm Lôi đổi hướng bay đi không phải do Cửu U giáo chủ làm.

Chẳng lẽ còn có cao thủ nào khác nấp trong khu vực lễ đài xuất thủ làm vô hiệu hóa thứ hỏa khí lừng danh giang hồ của Bích Lạc cung?

Quần hùng đều đứng ngây ra.

Trong quảng trường không một âm thanh.

Trong cảnh tĩnh lặng ấy, bỗng nhiên từ các dãy bàn dành cho Cửu đại môn phái vang lên tiếng niệm Phật :

- A di đà Phật!

Thanh âm không cao nhưng vọng vào tai mọi người nhức buốt giống như bị mũi khoan xoáy vào!

- “Sư Tử Hống” của Phật môn!

Trong giang hồ không ít cao thủ luyện thành công phu “Sư Tử Hống”. Nhưng công phu nảy của Phật môn thì có khác, đặc biệt hơn và khó luyện hơn, bởi vì chỉ cần dùng âm lượng không lớn nhưng vẫn phát ra nội lực không kém.

Bởi vậy trong Phật môn rất ít người luyện thành công phu này.

Người vừa dùng Phật môn Sư Tử Hống ở đây tỏ ra công lực rất thâm hậu, một số người không chịu nổi phải bịt tai lại.

Lúc đó ai cũng chăm chú nhìn lên đài mong tìm ra miếu viện bí ẩn làm đổi hướng Bích Diệm Âm Lôi, nghe tiếng niệm Phật đều quay cả lại.

Chỉ thấy Chưởng môn nhân Thiếu Lâm Thiên Nhất đại sư hai tay hợp thập, từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, chiếu đôi mắt sáng quắc nhìn Cửu U giáo chủ một lúc mới thong thả nói :

- Bần nạp là người xuất gia, đáng lẽ không nên tham gia vào những chuyện thị phi trên giang hồ. Nhưng Cửu U môn bắt đi sư đệ Trí Nhất của bần nạp giữ làm con tin, sau đó còn gửi thiệp mời bần nạp tới đây tham dự Mạnh Lan Thắng Hội. Bần nạp với thân phận là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, không thể không đến tham gia, nhưng vì xét mình tài hèn đức mỏng nên không muốn đua tranh cùng thiên hạ, chỉ có ý giải quyết trường ân oán riêng giữa hai nhà mà thôi. Thiên hạ võ lâm vốn là tam giáo đồng nguyên. Nếu Giáo chủ có thể ứng với thiên tâm, cải đổi mục đích lúc đầu, lấy Mạnh Lan Thắng Hội thành một cuộc trao đổi võ học của các phái, biến xung khắc thành hòa hợp thì không những tiêu trừ sát nghiệp mà còn làm cho thiên hạ võ lâm ghi nhận công đức. Giáo chủ thấy thế nào?

Thiên Nhất đại sư vừa dứt câu thì vị Phương trượng Thanh Lương tự Ngũ Đài sơn Hạo Đầu Thượng Nhân đứng lên nói :

- A di đà Phật! Thiên Nhất đại sư có tâm trường Bồ Tát, bụng đầy từ bi, bần tăng vô cùng cảm phục. Nhưng Câu Hồn Luật Lệnh tàn hại võ lâm không phải chỉ có một ngày. Lần này mời cao thủ các phái võ lâm tới đây để dựa vào bản lĩnh thi tài cao thấp cũng là việc nên làm, thế mà Câu Hồn Luật Lệnh lại thừa cơ mọi người không phòng bị, dùng thủ đoạn ám toán. Hiện tất cả cao thủ trong trường đều đã trúng chất kịch độc, cho dù Đại sư có thuyết giải bao nhiêu hắn cũng không cải tà quy chính đâu!

Quần hùng nhao nhao hưởng ứng.

Chưởng môn nhân phái Võ Đang tuy Huyền Thanh Chân Nhân là người tu vi thâm hậu, thường ngày rất trầm tĩnh.

Nhưng gần đây sư đệ là Huyền Lôi Chân Nhân chết bởi tay Cửu U giáo chủ, tự mình tốn rất nhiều tâm lực đào tạo nên Lam Bào bát kiếm thì ba người bị giáo đồ Cửu U môn bắt, năm người khác thảm tử, đặc biệt trong đó có Vi Trần Tử là ái đồ mà lão hy vọng sẽ thay mình làm Chưởng giáo môn hộ.

Những biến cố bi thảm đó khiến Huyền Thanh Chân Nhân nuôi mối hận không sao hòa giải được.

Chờ Hạo Đầu Thượng Nhân dứt tiếng, lão vội đứng lên tiếp lời :

- Thiện tai! Thiện tai! Bần đạo thì lại cho rằng xưa nay chính tà bất lưỡng lập. Hàng ma tức là hộ đạo. Hôm nay đã tập trung ở đây, thế đã thành thủy hỏa bất dung rồi, tranh biện làm gì mất thời gian vô ích. Quần hùng các phái hiện đã trúng độc, không thể khoanh tay chờ chết. Chi bằng chúng ta liều một trận tiêu diệt ác đảng, trừ hại cho võ lâm!

Phần lớn trong Cửu đại môn phái đều có đệ tử bị Cửu U môn tàn hại, khi tới đây đã xác định quyết một trận sống mái trả thù.

Nay nghe Huyền Thanh Chân Nhân nói thế đều đồng thanh hưởng ứng.

Người của các môn phái khác đa số cũng tỏ ra tán thành, đặc biệt là trong dãy bàn của Huyền Nữ giáo, Lục Thiệu tam kiều, Thôi thị thư muội, Thượng Quan Yến, Cầm Nhi, Kiếm Nhi đều đứng cả lên, rút kiếm khỏi vỏ nghe sàn sạt.

Chỉ có Hồng Đăng phu nhân vẫn ngồi yên.

Vì Giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ rất chú trọng đến Mạnh Lan Thắng Hội này nên Hồng Đăng phu nhân biết rằng nhất định Giáo chủ cũng đích thân tới đây, chỉ là vì lý do gì đó nên chưa hiện thân.

Ngoài ra Mai Tam công tử mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu, chứng tỏ tình hình rất nghiêm trọng.

Hồng Đăng phu nhân đoán rằng những nhân vật còn chưa lộ mặt không chỉ Giáo chủ với Mai Quân Bích mà còn nhiêu cao nhân khác của cả hai bên, chẳng qua chưa tới lúc quan đầu nên đang ẩn kín mà thôi.

Vốn là một nữ ma đầu mấy chục năm lăn lộn trên giang hồ nên Hồng Đăng phu nhân rất biết trấn tĩnh.

Chính điều này đã tránh cho Lục Thiệu tam kiều, thư muội Thôi Mẫn, Thượng Quan Yến và hai tên thư đồng một mối hiểm họa lớn.