[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 29




“Điện hạ, ngài đi đường cẩn thận! Nhất định phải về sớm một chút.”

Cừu Cát vẻ mặt đau khổ, mang theo vẻ mặt không nỡ lại hâm mộ cùng ghen tị nhìn Minh Tôn. Y là con trai độc nhất của Ma Tôn Hô Nỗ, thực lực lớn mạnh, đã đạt cấp bậc Ma tướng Hoàng kim, nhưng nhìn qua lại mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, hơn nữa dáng người thon gầy, không giống Ma tộc, ngược lại giống Yêu tộc hơn.

Trên thực tế y quả thực là có huyết thống của Yêu tộc. Mẫu thân của y là một nữ Ma thần hỗn huyết yêu ma cực mạnh. Điều này khiến y nhìn qua so với Ma tộc cùng loại có thêm một chút vẻ yêu mị, bởi vậy thường xuyên có chút tin đồn, tung tin vịt y cùng Thái tử có quan hệ ái muội.

Nhưng Ma Hoàng trên cao a! Mặc cho ai từng bị ấn trên đất đánh loạn vô số lần sau đó lại bị áp bức mấy vạn năm, đều nhận rõ bản chất của đối phương, tuyệt đối sẽ không sinh ra tình cảm khác ngoài quan hệ chủ tớ!

Minh Tôn lại dặn dò:

“Nhớ kỹ không được nói cho bất kỳ ma nào là ta đi đâu. Có chuyện gì dùng ma điệp liên hệ, ta đã hạ ấn ký ở trên, chỉ cần ta còn một hơi thở thì sẽ có thể liên hệ được với ta. Nhưng pháp thuật kia cực kỳ hao tổn ma lực, không có chuyện khẩn cấp đừng tìm ta, tránh để ma khác tìm được hướng đi của ta.”

Cừu Cát gật gật đầu, vẻ mặt chờ mong nói:

“Điện hạ, thật sự không thể mang ta đi cùng sao? Mấy năm gần đây, việc tu luyện của ta cũng đã thành công.”

Minh Tôn không kiên nhẫn nói:

“Được rồi. Bản thân ta còn không biết có thể đi qua không, mang theo ngươi vạn nhất để ngươi kẹt lại bên trong, lão tử ngươi còn không hận chết ta.”

Cừu Cát ủ rũ.

Minh Tôn vỗ vỗ vai y, nói:

“Ta còn nhiều chuyện quan trọng như vạy giao cho ngươi ở Ma giới, đều làm tốt cho ta. Chờ ta mở được thông đạo Thần Ma, phá phong ấn chó má kia, liền mang theo các ngươi cùng đi đến Thần giới học hỏi.”

Cừu Cát nghe vậy liền vui vẻ, lập tức nói không ít lời may mắn.

Lần này Minh Tôn đi phá thông đạo Thần Ma, chỉ dẫn theo một tâm phúc là Cừu Cát đến. Hắn giao việc xong xuôi, liền để cho Cừu Cát rời đi trước.

Hắn bày ra trận pháp ở gần phong ấn, thầm đọc chú ngữ. Ma lực thật lớn phát ra từ tay phải của hắn, tay trái chậm rãi phát ra linh lực.

Nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt Minh Tôn liền trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh. Cho dù với thực lực của hắn, bày ra trận lớn như thế cũng hao phí rất nhiều sức mạnh.

Chết tiệt! Không ngờ phá phong ấn này nhiều năm như vậy mà còn khó như thế! Nếu để lão tử biết là ai bày ra, tương lai nhất định sẽ đi tìm hắn đấu một trận!!!

Minh Tôn nguyền rủa trong lòng, nhưng không biết một phần ba sức mạnh trong phong ấn này là của một vị lão tử của hắn – Thần đế Trọng Quang.

Cũng nhờ hắn kế thừa một nửa huyết mạch của Trọng Quang, sức chống cự của phong ấn này với tiên thiên trong hắn liền yếu đi hai phần. Trong dòng chảy của thời gian, lại hao tổn mất hai phần. Phong ấn chỉ còn lại sáu phần sức mạnh, rốt cục dưới trận thế chu toàn Minh Tôn bày ra nứt ra một khe hở nho nhỏ.

Minh Tôn lắc mình đi vào, biến mất trong đường hầm thông đến thế giới kia.

Minh Tôn dù sao cũng còn rất trẻ, mất hơn hai mươi năm mới xông qua được thông đạo Thần Ma. Đến khi đến được nhân gian, sức mạnh đã tiêu hao hầu như không còn.

Vì tiết kiệm sức mạnh, hắn hóa thân thành một hài đồng nho nhỏ, lẫn vào trong nhân gian giới.

Không đến được Thần giới chờ mong đã lâu, khiến cho Minh Tôn có chút thất vọng. Nhưng thông đạo từ nhân gian giới đến Thần giới không bị phong ấn, chỉ cần chờ một thời gian sau hắn khôi phục sức mạnh, có thể đi đến Thần giới,

Nghe nói hiện tại ở Thần giới đã thành lập một Thiên đình mới do Ngọc đế cầm đầu, không biết có bộ dáng như thế nào? Bản lĩnh của Ngọc đế có lớn không? Đánh một trận không biết ai thắng ai thua?

Bất quá trước tiên mặc kệ việc này, nhân gian hình như chơi cũng rất vui, tuy rằng có chút lạc hậu, sức mạnh của yêu ma quỷ quái cũng nhỏ đến đáng thương, khiến cho Minh Tôn cũng ngại bắt nạt.

Ai…

Lang thang ở nhân gian mười mấy năm, sức mạnh của hắn khôi phục vô cùng chậm rãi, ngày cũng trôi qua vô cùng nhàm chán. Cho đến một ngày nào đó, hắn ở trong núi sâu hoang dã thấy được một con cự long hoàng kim.

Đứa nhỏ hư hỏng chưa từng nhìn thấy quá coi hậu duệ chính thống của thần long Thượng cổ cuối cùng thành một ma thú bình thường ở Ma giới, một lòng muốn để mỹ nhân có mái tóc dài rám nắng kia làm vật cưỡi của mình, vì thế trốn ở trong bụi cỏ ở bên bờ sông lớn Vân Mộng cân nhắc xem làm thế nào để dụ mỹ nhân kia lên bờ rồi khống chế.

Hôm nay Ngao Liên mới từ yến hội bàn đào của Vương mẫu nương nương trên Thiên cung quay về.

Long tộc cùng Phượng tộc vốn đều là Thần tộc đầu tiên sinh ra cùng với đất trời, sức mạnh cường đại, tộc đàn cũng phồn vinh, trời sinh đã có được sức mạnh cấp Thần, sinh mệnh dài lâu, thọ cùng trời đất.

Nhưng bởi vì loại sức mạnh này quá mức nghịch thiên, mà Long tộc thiện chiến trời sinh, sinh sản không dễ. Vài trận đại chiến trong mấy ngàn vạn năm, các Thần long đều thích thú, lại bất hòa với Phượng tộc, thường thường tranh đấu lẫn nhau, cứ thế đến khi trận đại chiến Thần Ma trăm vạn năm trước kết thúc, Long tộc mới phát hiện ra huyết mạch của Thần long Thượng cổ chân chính gần như đã rơi rụng và bị thiêu cháy hầu như không còn.

Thần long Thượng cổ thuần huyết càng ngày càng ít, Long tộc còn lại cũng không thể thông hôn với Long tộc khác chi hoặc tộc khác, kết quả chính là Thần long càng lúc càng thưa thớt. Đến thế hệ của Ngao Liên, Thần long Thượng cổ còn giữ được sức mạnh thuần túy, chỉ còn lại mình y.

Y thế hệ này hoàn toàn xứng đáng làm Tộc trưởng của Long tộc, nhưng nữ Long thần có huyết mạch xứng đôi được với y lại ít ỏi có thể đếm được. Một ngàn năm trước, trải qua ngàn chọn vạn tuyển trong Long tộc, rốt cuộc chọn ra được cho y một vị thư long (rồng cái)có sức mạnh trung thượng.

Bọn họ thành thân đã được ngàn năm, sinh được hai long tử, nhưng sức mạnh của hai long tử này rất bình thường, không giống Long tộc bình thường, cũng không kế thừa được thần lực mạnh mẽ của Thần long Thượng cổ. Đối với việc này, các vị trưởng lão trong Long tộc vô cùng thất vọng, lần nữa thúc giục y sinh thêm một long tử nữa với Vương phi.

Khi mục đích duy nhất của hôn nhân trở thành kéo dài huyết mạch, Vương phi cũng thành công cụ để sinh con nối dõi, phu thê hai người chưa từng nói đến chuyện tình cảm. Huống chi tính tình Ngao Liên lãnh đạm trời sinh, không giỏi ăn nói, Vương phi với y lại có cảm giác khiếp sợ trời sinh khi đối mặt với một Long tộc cao cấp hơn, bởi vậy tuy rằng hai người đã sinh được hai long tử, nhưng tình cảm lại càng kính nhau như ‘băng’.

Muốn nói Ngao Liên không cảm thấy thất vọng với cuộc hôn nhân này là không có khả năng, nhưng muốn y nói y chờ mong cuộc sống hôn nhân là như thế nào, y cũng không nói rõ được. Hơn nữa tính cách y cực kỳ nội liễm tự chủ, tương đối bị động về mặt tình cảm, bởi vậy cũng không nghĩ ra cách nào để thay đổi loại tình trạng này. Nhưng mấy ngày nay y bị các trưởng lão làm cho phiền chán, mỗi lần nghĩ đến khi Vương phi cùng giường thì Vương phi liền nơm nớp lo sợ, bộ dáng giống như giảm thọ mười năm, trong lòng Ngao Liên cũng không thoải mái.

Bởi vì sức mạnh của hai người chênh lệch nhau quá xa, vả lại Vương phi là phái yếu không chỉ phải đối mặt với cảm giác sợ hãi thiên tính với vị trượng phu Long tộc này, còn phải vì đối phương sinh sản kéo dài huyết mạch vượt xa bản thận, áp lực to lớn này cũng phải lo lắng. Từ khi sinh hạ hai vị Thái tử, thân thể Vương phi liền từ từ suy yếu.

Trăm vạn năm qua, Long tộc cấp thấp có thể sinh ra con nối dõi cho Long tộc cao cấp, ít nhiều sẽ có thể trường thọ.

Ngao Liên không phải là không có loại tình cảm thương tiếc với thể tử, biết nàng sợ mình, càng sợ phải cùng phòng với mình, bởi vậy y liền mượn cớ đi dự yến hội bàn đào của Vương mẫu nương nương, trốn lên trời.

Nhưng hội bàn đào vẫn đến lúc phải kết thúc.

Ngao Liên không muốn trở về Long cung Đông Hải nhanh như thế, bởi vậy liền ở nhân gian dạo chơi không mục đích. Y biết chân thân của mình xuất hiện sẽ mang đến chấn động rất lớn cho nhân gian, cho nên mới bay đến sâu trong núi cổ, đúng lúc đi qua con sông lớn Vân Mộng này.