Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 4: Thanh Đồng




“Ta tên Xích Phong, là đại đệ tử đời thứ hai của tông chủ, các người có thể tạm gọi ta là sư huynh.” Nam tử có đôi mắt dài mảnh vừa đi vừa cười giới thiệu cho bọn họ quy củ của Ốc Vân Tông.

Ốc Vân Tông ở trên dãy núi gọi là Động thiên Phúc địa, ba động thiên, bảy mươi hai phúc địa. Tu vi cao nhất ở tông môn chính là ba vị động chủ, ba người bọn họ là sư huynh đệ, theo thứ tự là Huyền Cơ chân nhân, Thiên Lang chân nhân, và Thanh Đồng chân nhân, trong đó Thiên Lang chân nhân là tông chủ, quản lý sự vụ lớn nhỏ trong phái.

Đệ tử đời thứ hai trở xuống, dựa theo phái ở tại bảy mươi hai phúc địa, đệ tử thân truyền của ba vị động chủ, cũng chính là đệ tử đời thứ nhất, cùng ở động thiên với ba vị động chủ, đúng giờ đi đến phúc địa giảng dạy việc học.

Xích Phong này chính là đệ tử của đệ tử thân truyền dưới tay tông chủ, cho nên có địa vị tối cao trong nhóm đệ tử đời thứ hai, để cho bọn họ gọi một tiếng sư huynh đã khá là coi trọng rồi, bởi vì những người mới tới này rất có khả năng sẽ trở thành đệ tử đời thứ ba, về sau nói không chừng còn phải gọi người ta là sư bá.

Đang nói, thềm đá đã đến bậc cuối cùng, trước mặt chính là một cây cầu treo bắt ngang qua vực núi cao vạn trượng. Cây cầu treo kia nhìn cực kỳ bình thường, dùng dây thừng buộc chặt, ván gỗ làm đệm, dài ít nhất năm dặm, hai bên còn không có tay vịn, lắc lư trong gió.

Trải qua cảnh ở cửa vào kia, mọi người lại không dám coi khinh cây cầu này, đều đoán già đoán non cho rằng nó là bảo vật gì đó. Khóe miệng Mạc Thiên Liêu giạt giật, thật ra cây cầu treo này chẳng phải là bảo vật gì hết, đích xác là dùng dây thừng và ván gỗ làm ra, nhưng mà người có thể xoắn được dây thừng dài năm dặm này, thật……thật là có nghị lực kinh người……

Đứng ở bên rìa cầu treo, Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu nhìn đi, bảy mươi hai ngọn núi vây quanh, lấy ba tòa núi cao nhất làm trung tâm. Linh khí nồng đậm bốn bề lưu chuyển mạnh mẽ, dày gấp năm lần so với ngoài cửa, linh khí ở ba ngọn núi cao nhất càng nồng đậm, thỉnh thoảng hóa thành tia sáng bảy màu lóe lên rồi biến mất, quả thật là một nơi rất tốt.

Xích Phong dẫn đầu bước lên cầu treo, không dùng bất kỳ pháp lực gì, chỉ là hai chân vững vàng đạp lên, cũng ý bảo mọi người đuổi theo.

Nhìn cầu treo lắc lư, lại nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới, các thiếu niên vẫn còn là thể nhục thai phàm nhất thời sinh lòng khiếp sợ.

“Sao thế, sợ rồi hả?” Cô gái ôm hồ ly tên là Xích San, đang cười hì hì nhìn bọn họ,“Nếu sợ thì cũng không sao, đi qua bên kia là được.” Nói, rồi chỉ đám người gần bên cầu treo, do một nam tử tên là Xích Viên dẫn đầu, thẳng hướng đi lên đường mòn của núi.

Đó là vài ba người có tam linh căn, không thể gặp mặt tông chủ, trực tiếp đi lên các phúc địa, tư chất tốt một chút có thể được các đệ tự đời thứ hai chọn, tư chất không tốt thì trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn.

Mấy người bên này là thiên chi kiêu tử có linh căn thượng đẳng, nghe được lời ấy, lại không dám nhiều lời nữa, run run rẩy rẩy bước lên trên cầu treo.

Dây thừng mềm mềm, cột lấy ván gỗ mỏng manh, gió núi thổi qua, tựa như một con rắn thật dài đang trườn tới trườn lui, lắc lui trái phải.

“A –” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Mạc Thiên Liêu vốn đang đi vững vàng đột nhiên bị người nắm chặt cánh tay, không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về thiếu niên mặt như màu đất phía sau.

“Chậm, chậm một chút đi.” Thoạt nhìn thiếu niên xuất thân không tệ, quần áo trên người rất là hoa lệ, ở nhân gian chắc là tiểu thiếu gia cẩm y ngọc thực, chưa từng gặp qua tình huống kiểu này.

Mạc Thiên Liêu nhướn mày:“Cầu này đi càng nhanh thì mới càng ổn.”

“Ta, ta mới không tin đâu! Ngươi đi chậm một chút!” Nói cái gì thiếu niên cũng không chịu buông tay nắm hắn ra.

Khóe miệng từ từ nhếch lên thành một đường thẳng tắp, Mạc Thiên Liêu chậm rãi đi hai bước, đột nhiên lại lảo đảo.

“A……” Thiếu niên kia hoảng sợ, nhanh chóng buông tay ra, sợ bị Mạc Thiên Liêu liên lụy.

“Đi trước một bước.” Không đợi thiếu niên kia phản ứng lại, thân thể Mạc Thiên Liêu đã đứng vững, chân đạp cầu mảnh như giẫm trên đất bằng, theo sát sau Xích Phong rồi nhảy lên bờ bên kia.

Thiếu niên mưu toan dựa vào người khác kia ngồi xổm trên cầu, hai tay bám chặt mặt cầu, từng bước từng bước bò về phía trước, khiến cho những người phía sau cũng đi không được, chỉ đành ngồi xổm xuống từ từ lết tới.

Hành động vừa làm hoàn toàn xuất phát từ bản tính, Đoán Thiên tôn giả không có thói quen “nhiệt tình giúp đỡ mọi người”, đợi đến lúc đạp lên bờ bên kia mới có chút hối hận, mấy danh môn chính phái thích giả mù mưa sa, có khi nào cảm thấy tâm tư hắn quá ác độ, không thể trọng dụng hay không?

Xích Phong nheo mắt lại, như cười như không nhìn nhìn Mạc Thiên Liêu.

Xích San ôm tiểu hồ ly bước lại gần, ngửa đầu cười nói:“Ngươi thật thú vị.”

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, danh môn chính phái bộ không phải đều chú ý “tình đồng môn” Sao? Tại sao lại……

Không đợi hắn thận trọng thăm dò, tự trong núi đột nhiên có một đường sáng hồng hồng thoát ra, sau đó, một nam tử tuấn mỹ một thân áo bào đỏ rực, áo dài tay rộng chợt xuất hiện ở bên cầu:“Tông chủ đã đợi từ lâu, các ngươi bần thần ở đây làm cái gì?”

“Sư tôn!” Xích Phong cùng Xích San lập tức khom mình hành lễ, người tới chính là Viêm Liệt, đại đệ tử của tông chủ.

“Không phải chúng ta chậm……” Xích San nhìn về  cầu treo bĩu môi.

Viêm Liệt liếc liếc nhìn một đám rùa trên cầu, nhất thời nổi trận lôi đình:“Một đám phế vật!” Nói xong, vung tay lên, liền lật ngược cầu treo.

Cầu treo thật dài vốn đã không ổn, bị vậy lập tức xoắn lại thành bánh quai chẻo, vài thiếu niên ở bên trên từng người rớt xuống dưới như sủi cảo.

“A –” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dưới cầu khoảng ba trượng đột nhiên có đồ văn màu lam sáng lên, đồ văn hoa lệ phức tạp, chính là một trận pháp, nháy mắt thảy mọi người lên bờ.

Mạc Thiên Liêu:“……”

Môn phái này, có phần thú vị.

Xuyên qua cầu treo lại là thềm đá dài vô tận, cuối thềm đá, chính là ba đường cầu vồng, chia ra hướng đến ba tòa núi cao nhất. Mọi người cùng Xích Viêm đi về hướng trung tâm.

Cầu vồng nguy nga, do tinh thạch tạo ra, mặt cầu lóng lánh trong suốt, có thể nhìn thấy phi điểu xẹt qua dưới chân.

Cuối cầu, chính là một tòa đại điện, điện cao ba trượng, khí thế hùng vĩ, trên viết ba chữ “Ốc Vân Điện” thật lớn, chính là nơi Ốc Vân Tông ngày thường nghị sự và chiêu đãi các môn phái khác, động phủ của tông chủ Thiên Lang chân nhân ở phía sau Ốc Vân Điện.

Ngoài điện có các đại đệ từ đời thứ hai mặc quần áo không giống nhau, nhìn thấy Viêm Liệt đến, đều đồng thời hành lễ.

Giữa đại điện không có bất kỳ cây cột gì, cực kỳ rộng lớn. Mặt đất bóng loáng, vẽ đồ văn phức tạp, theo bước chân mọi người, lóe lóe lên ánh sáng xanh nhạt. Ở trung tâm đại điện trung ương, có một người mặc một thân đạo bào đen trắng giao nhau, tay áo rộng rũ xuống, đầu mang ngọc quan một mộc mạc, đưa lưng về phía mọi người, chắp tay sau lưng mà đứng.

“Gặp qua tông chủ.” Viêm Liệt dẫn dắt mọi người hành lễ.

Người nọ chậm rãi xoay người lại, tướng mạo giống như phàm nhân hơn ba mươi tuổi, trường bào dài rộng, khí chất nhẹ nhàng, vài sợi râu dài điểm xuyến, sắc mặt hòa ái, cười khẽ.

Không có người nào phù hợp với bốn chữ  “Tiên phong đạo cốt” hơn so với Thiên Lang chân nhân!

“Các người đều là thiên tài tư chất thượng đẳng, nhập Ốc Vân Tông, quả thật may mắn cho phái ta.” Thiên Lang chân nhân cười nói, thanh âm lúc nói chuyện cũng rất là thân thiết.

Điều này làm cho bất mãn trong lòng của các thiếu niên mới vừa bị hoảng sợ nhất thời tiêu tán không còn, mặt lộ vẻ vui mừng.

Mạc Thiên Liêu buông mắt xuống, Thiên Lang Chân Nhân này tu vi sâu không lường được, có lẽ còn cao hơn hắn ở kiếp trước vài phần, vẫn nên khiêm tốn cúi mình một chút thì hơn, để tránh bị nhìn ra manh mối gì.

Tông chủ khách khí nói nói một hồi, Viêm Liệt thay mặt sư tôn tuyên đọc tông quy cùng sắp xếp tiếp theo.

Bọn họ đa số sẽ được phân đến thiên nha phúc địa, cùng tu luyện với đệ tử đời thứ hai, đợi đến đến khi là Trúc Cơ, thì mới có thể dựa vào tư chất nhận sư phụ. Nhưng mà cũng có ngoại lệ, hôm nay ba vị động chủ cùng vài vị đệ tử đời thứ nhất có địa vị cao đều có mặt, nếu nào hợp mắt ai đó, cũng có khả năng sẽ trực tiếp thu nhận đồ đệ, làm đệ tử thân truyền.

Tuy rằng đều là đệ tử cùng phái, nhưng đệ tử thân truyền vẫn khác so với những đệ tử bình thường sau này được chọn lựa, đệ tử bình thường với sư tôn cũng giống như học sinh trường dân lập, thầy giáo chỉ phụ trách giảng dạy bài vở; mà đệ tử thân truyền chính là người học việc, thường niên hầu hạ  bên cạnh sư tôn, bị đánh bị mắng, đương nhiên, chỗ lợi nhiều hơn chỗ hại, ví dụ như thường thường được giảng giải một số vấn đề khó nhằn, học được tuyệt chiêu này nọ.

Nói xong, giữa đại điện bỗng nhiên xuất hiện ba cái ghế thật cao, dưới ghế, lại có một đài cao hình tròn. Mũi chân Thiên Lang chân nhân nhẹ điểm, vững vàng ngồi xuống vị trí trung tâm. Phía dưới tông chủ chính là năm vị đệ tử thân truyền đời thứ nhất.

Lặng im một lát, Thiên Lang chân nhân hơi hơi nhíu mày:“Huyền Cơ đâu?”

Lời còn chưa dứt, từ đằng xa lóe lên một tia sáng màu đen, một người mặc đạo bào màu thiên thanh, mang theo mười mấy đệ tử, trùng trùng điệp điệp mà đến.

Thân hình Huyền Cơ chân nhân cao gầy, khuôn mặt thon thả tuấn tú, ánh mắtlạnh buốt, thoạt nhìn không dễ ở chung tý nào. Một trận gió dường như xông vào đại điện, trực tiếp ngồi xuống ghế trên cao, không nhìn mọi người, chỉ hơi hơi gật đầu với tông chủ, liền buông mắt không nói một lời.

“Hảo, mọi người đều nhìn đi, xem thử có ai hợp ý.” Thiên Lang chân nhân cười cười, ý bảo chư vị đệ tử đời thứ nhất đi xem.

Mạc Thiên Liêu ngẩng đầu, nhìn nhìn chỗ ngồi phía đông trên cao kia trống trơn, tông chủ sao lại không đợi Thanh Đồng chân nhân đến rồi mới bắt đầu?

Hình dáng ba cái ghế giống nhau, những vẫn có điểm khác biệt, chỗ ngồi của tông chủ đơn giản, khí thế lại rất lớn, của Huyền Cơ chân nhân được bao trùm bằng tơ lụa đen tuyền, mà của Thanh Đồng chân nhân thì được lót bằng khăn lụa đủ màu giao nhau, xung quanh cũng trang trí lụa trắng như tuyết. Trên chỗ ngồi không có người, bên dưới cũng không có đệ tử, nhìn rất là trống trải.

“Thanh Đồng chân nhân bế quan quanh năm, không dễ dàng thu đệ tử.” Dường như nhìn ra được nghi hoặc của mọi người, tông chủ hòa ái dễ gần giải thích.

Mạc Thiên Liêu lẳng lặng nhìn chỗ ngồi trống trơn kia, nghe được lời ấy, đối với vị Thanh Đồng chân nhân chưa lộ mặt này không khỏi sinh ra vài phần tò mò.

Rất nhanh, hai người có đơn linh căn được chọn đi ra, chia ra làm môn hạ của đệ tử đời đầu của Huyền Cơ và tông chủ, còn có một thiên linh căn, trực tiếp được Huyền Cơ thu làm đồ đệ.

“Trực tiếp bái làm môn hạ của động chủ, địa vị sau này cao hơn chúng ta gấp mấy lần.” Hai thiếu niên đứng ở phía sau Mạc Thiên Liêu khe khẽ nói nhỏ.

Đợi tất cả mọi người chọn lựa xong, còn lại thì phải đi thiên nha phúc địa, Mạc Thiên Liêu là một song linh căn, đương nhiên cũng nằm trong phần còn lại đó.

“Hãy khoan!” Thiên Lang chân nhân đột nhiên gọi mọi người lại, rất có thâm ý nhìn về phía Mạc Thiên Liêu,“Ngươi đi ra.”

Mạc Thiên Liêu trong lòng hồi hộp một chút, nghe vậy vẫn tiến lên.

Tông chủ đang định nói cái gì, bỗng nhiên phía đông lóe lên một đường sáng trắng trong như ngọc, có đệ tử ở ngoài điện lớn tiếng thông bẩm:“Thanh Đồng chân nhân đến –”

Tông chủ cùng Huyền Cơ chân nhân đều sửng sốt, đệ tử Ốc Vân Tông đều cúi đầu, người còn chưa tới cũng đã bắt đầu hành lễ.

Chỉ thấy một thân ảnh tuyết trắng đạp không mà đến, nhẹ nhàng lướt đến chỗ ngồi phía đông. Người nọ một thân áo bào tuyết trắng, áo khoác là tơ lụa trắng ngọc, ngồi ghế bên trên, lụa dài hơn một trượng chập chờn đung đưa rủ xuống đất.

Tay áo rộng nhẹ vẫy, lộ ra ngón tay ngọc ngà thon dài, gió mát thổi màn lụa che ở trước ghế, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp đến mức không thể soi mói được gì. Nhẹ nhàng trong vắt như suối lạnh núi tuyết, khí chất thanh quý, cao không thể chạm tới.

Kiếp trước Mạc Thiên Liêu gặp qua vô số mỹ nhân, lại không có ai có thể đẹp hơn người trước mắt này, trong chốc lát nhìn đến ngây dại.

Tâm trí kiên định như Ma Tôn còn thế, càng nói chi đến vài thiếu niên chưa hiểu thế sự.

“Hừ!” Một tiếng hừ nhẹ dễ nghe, giống như từ xa truyền đến như vậy, du dương nhẹ nhàng, đến bên tai, lại đột nhiên vang lên như tiếng sắm.

Những người dám can đảm nhìn chằm chằm Thanh Đồng chân nhân nhất thời sắc mặt trắng bệch, đều cúi đầu hành lễ, không dám lỗ mãng.

Mạc Thiên Liêu lại không dời mắt đi được, kiếp trước hắn vốn ham mê những thứ đẹp đẽ, dù là trân bảo hay là người, bởi vậy những kẻ muốn lấy lòng hắn đều không ngừng dâng mỹ nhân đủ dạng đến, nhưng mấy người ở kiếp trước còn chẳng được một phần vạn người trước mắt! Nghĩ đến hồi trước mình bắt đám mỹ nhân đó đi đốt lửa, quả thật là dùng đúng chỗ mà!

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Ma Tôn hằng ngày ]

Mỹ nhân giáp: Ta biết cầm kỳ thư họa

Thợ Mộc: Vậy đi vẽ khuôn mẫu đi

Mỹ nhân ất: Ta có bàn tay trắng nõn thon dài

Thợ Mộc: Vậy đi nặn bùn đi

Mỹ nhân bính: Ta có tu vi cao siêu

Thợ Mộc: Cái này được

Mỹ nhân bính: Ma Tôn cần nô tỳ làm lô đỉnh?

Thợ Mộc: Đi đốt lửa đi

Nhóm mỹ nhân:……

Thợ Mộc: Móng Nhỏ, chúng ta đi phơi nắng!