Thần Phục

Chương 18: Ngươi thích diễn xuất của Sư Tử, hảo!




Sở Dục đè cổ tay của Hứa Diệp xuống, chống tay hai bên đầu cậu, ánh mắt đằng sau mặt nạ có vài phần trêu tức.

Loại tư thế hoàn toàn bị áp chế này khiến Hứa Diệp thẹn quá hóa giận. Cậu cắn răng, cố sức muốn tránh khỏi kiềm chế của nam nhân, lại bị đối phương dùng lực ấn trở về.

"Anh buông tôi ra!" Tuy rằng Hứa Diệp biết rõ sức lực hai bên chênh lệch rất nhiều, nhưng thân mình cậu vẫn không ngừng vặn vẹo giãy dụa.

"Xem ra cậu không định ngoan ngoãn nghe lời." Sở Dục nói xong, đem hai tay Hứa Diệp kéo lên đỉnh đầu, dùng tay phải giữ chặt, tay trái mở ra một tấm da mềm trên chỗ tựa lưng của sô pha bên cạnh. Hứa Diệp kinh ngạc phát hiện ở đó cư nhiên có một ngăn tủ ẩn hình, hơn nữa bên trong vách ngăn bằng gỗ có rất nhiều đạo cụ, bao gồm roi, trơn dịch, khóa miệng cùng một số đồ vật lặt vặt khác. Sở Dục cầm một bộ còng tay kim loại có bọc da mềm bên trong, lưu loát đem cổ tay Hứa Diệp còng lại, sau đó đem xích sắt ở giữa còng tay khóa vào vòng kim loại nhô ra bên cạnh sô pha.

Hứa Diệp từng chú ý tới những vòng kim loại kia, cậu cảm thấy nó dùng để trang trí thì có chút lạ kỳ, hiện tại cậu rốt cuộc đã minh bạch đây là dùng để làm cái gì. Cậu liều mạng giãy dụa nhưng không hề hiệu quả. Dây xích sắt kia thoạt nhìn rất nhỏ nhưng thật sự rắn chắc, hoàn toàn hạn chế cánh tay cùng bàn tay của cậu.

"Anh dựa vào cái gì mà đem tôi còng ở chỗ này?" Thân thể bị ngăn chặn, tay cũng không động đậy được, Hứa Diệp nổi giận đùng đùng nhìn nam nhân: "Quan hệ giữa tôi và anh đã kết thúc. Anh cũng không phải là DOM của tôi!"

"Ân, tôi không phải." Sở Dục thản nhiên nói: "Cho nên kế tiếp, tôi sẽ dùng thân phận khác để ở chung với cậu, đúng như cậu hi vọng."

Anh nói chuyện thanh lãnh khiến Hứa Diệp không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Khi ngón tay thon dài của nam nhân cởi bỏ cúc áo sơmi cậu vừa mặc vào, Hứa Diệp không thể tin nổi, mở to hai mắt hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Con ngươi màu mực từ trên cao nhìn xuống, bên trong có một tia tiếu ý trào phúng, khóe môi Sở Dục nhếch nhếch, nói: "Bây giờ, ở đây, có thể để cho tôi làm, hình như chỉ có mình cậu."

"...Anh điên rồi sao?!" Từng cúc áo sơmi bị cởi ra, Hứa Diệp cảm thấy máu cả người đều đông đặc, thanh âm cậu có chút run rẩy: "Anh không thể...... Không thể như vậy......"

"Nga?" Sở Dục ngừng lại, phảng phất như đang thật sự trưng cầu ý kiến, hỏi: "Vì cái gì?"

Người dưới thân vội vàng nói: "Bởi vì tôi không muốn!"

Nam nhân buông mi cười, như vừa nghe được một chuyện thú vị: "Ý nguyện của cậu liên quan gì tới tôi?" Anh động thủ cởi bỏ cúc áo cuối cùng, kéo áo sơmi ra hai bên, khiến thân thể trắng nõn không hề che đậy bại lộ hoàn toàn trong không khí.

Làn da cảm giác được hơi lạnh khiến Hứa Diệp run lên một chút, cậu kinh hoàng mở miệng: "Anh không thể bắt buộc tôi..."

Sở Dục cười khẽ lên tiếng: "Tôi đương nhiên có thể bắt buộc cậu. Quy tắc hội viên đã viết rất rõ ràng "hội viên cấp thấp chưa được cho phép mà xâm nhập vào khu vực chuyên biệt sẽ bị người sở hữu khu vực đó tùy ý xử trí". Trùng hợp, đây là địa bàn của tôi, hơn nữa cậu cũng đã ký tên vào bản điều lệ. Cho nên, vô luận tôi đối với cậu làm cái gì, đều là hợp lý." Anh đem tay dời đến thắt lưng của Hứa Diệp, nhẹ nhàng cởi nó ra.

Hoàn toàn bất đồng với trước kia, Sở Dục đem những cánh chim ưng ôn nhu thu vào, vây quanh toàn thân anh bây giờ, là lệ khí băng lãnh, cường đại mạnh mẽ mà khiến lòng người run sợ.

Anh không phải đang nói đùa, mà thật sự muốn làm.

Khi hiểu được điều này, tâm trạng Hứa Diệp hoàn toàn rối loạn, hô: "Tôi không phải xông vào... là Marvin mang tôi vào..." Tay cậu bị xích sắt chế trụ không thể di động, đành phải liều mạng đem thân thể hướng về phía trước, lại bị nam nhân chặt chẽ đè hông xuống, lực đạo lớn ép mạnh thắt lưng cậu đến mức phát đau.

"Vô luận là ai, chỉ cần tôi không tán thành, lý do của cậu sẽ không được chấp nhận. Nơi này, tất cả chịu sự chi phối của tôi, bao gồm cả cậu." Lời nói vô tình, khẩu khí băng lãnh. Trong khi nói chuyện, anh kéo xuống khóa quần bò của Hứa Diệp, cố ý làm chậm động tác, giống như đang mở ra một món quà được đóng gói tinh xảo.

Dưới áp bách như vậy, bộ vị mẫn cảm có rung động rất nhỏ khiến cả người Hứa Diệp phát cương. Cậu ngửa mặt nhìn mặt nạ nam nhân, ánh mắt càng ngày càng hoảng sợ, cố lặp lại câu nói vô nghĩa: "Không nên như vậy...anh không thể như vậy......"

"Không nên như vậy? Nga, cậu giống như càng thích cái loại diễn xuất tương đối phóng đãng của Marvin." Sở Dục bắt lấy quần Hứa Diệp, thô bạo đem toàn bộ quần kéo xuống. Sau đó, dưới sự phản kháng kịch liệt của Hứa Diệp, anh cầm quần lót của cậu, xé thành hai nửa, giơ tay vứt trên mặt đất.

Áo sơmi mở rộng, hạ thân trần như nhộng, địa phương yếu ớt nhất trên thân thể không hề được che đậy, hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt người nọ. Bị người cưỡng bách phơi bày thân thể như vậy, cùng với cảm giác trần trụi khi cậu làm nô lệ trước kia hoàn toàn bất đồng. Khủng hoảng, xấu hổ, vô lực phản kháng cùng cảm giác khuất nhục xen lẫn một chỗ, khiến cậu bất an cùng kháng cự từ đáy lòng. Hứa Diệp run rẩy, kinh hoàng trong mắt biến thành sợ hãi.

"Không phản kháng?" Sở Dục từ trên cao nhìn xuống người dưới thân, khóe miệng hiện lên một tia đùa cợt thản nhiên: "Cậu nên rõ ràng một việc. Bất kể là tại nơi này, hay là ở chỗ khác, mặc kệ cậu có phải là nô lệ của tôi hay không, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể đem cậu nắm trong lòng bàn tay, chi phối cậu, giữ lấy cậu, khống chế cậu, khiến cậu quỳ dưới chân tôi."

Nam nhân lấy tay nâng cằm Hứa Diệp lên, bắt buộc cậu nhìn mình: "Để Sở Huyên bỏ qua cậu, đồng ý để cậu ly khai tôi, mặc kệ cậu tìm DOM khác trong câu lạc bộ, là tôi dung túng cậu. Cậu lại coi nó là đương nhiên, nhiều lần khiêu khích khoan nhượng của tôi. Biểu diễn ngày hôm nay thực sự rất đặc sắc. Câu nói "Tất cả từ trước đến giờ đều là diễn thử, hết thảy chỉ vì giờ phút này có thể gặp ngài" thật sự khiến tôi ấn tượng sâu sắc. Đáng tiếc tôi cũng không thích cái loại trò hề khôi hài này, phi thường không thích. Tôi có thể tùy tâm sở dục dung túng cậu, đương nhiên cũng có thể dễ dàng phá hủy cậu. Tài sản của cậu, tương lai, sinh hoạt, gia đình, toàn bộ những gì thuộc sở hữu của cậu đều trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay tôi, bao gồm cả thân thể của cậu." Bên trong ánh mắt Sở Dục tràn đầy ám quang nguy hiểm, anh buông lỏng tay, nhếch môi cười: "Cho nên thời điểm tôi muốn cường thượng cậu, ngoại trừ ngoan ngoãn mở hai chân ra, cậu không còn lựa chọn nào khác."

Lời nói như vậy giống như lưỡi dao sắc bén đâm thủng tự tôn của Hứa Diệp, lại như một bàn tay vô tình trực tiếp đem cậu từ trên mây ném xuống vũng bùn. Giờ phút này, mặt nạ nam nhân đã không phải là chủ nhân ôn nhu của cậu, mà là Sở gia Nhị thiếu hô phong hoán vũ, là chúa tể, là người sở hữu của toàn bộ câu lạc bộ, là chi phối giả đứng đầu trong giới, cũng là người nắm quyền của Kim Ưng tài phiệt. Vô luận là loại thân phận nào, đều khiến Hứa Diệp không còn sức đánh trả, mặc anh xâm lược.

Này nam nhân tựa như một cự thú biếng nhác, để mặc mọi hành động của Hứa Diệp, cho đến một khắc bị hoàn toàn chọc giận, hung hăng đem vật nhỏ làm càn kia đặt dưới móng vuốt sắc bén.

Tội vạ khó tránh.

Cả người Hứa Diệp lạnh lẽo, cố sức lui thân mình lên trên. Hành động này hiển nhiên khiến nam nhân không hài lòng, anh lấy ra một cái vòng da, đứng dậy bắt lấy cổ chân trái của Hứa Diệp, trói vào vòng kim loại bên cạnh sô pha. Bây giờ ngoại trừ đùi phải, Hứa Diệp cơ hồ đã không thể động.

"Bình thường, đối với những người không nghe lời, tôi rất có kiên nhẫn." Sở Dục cười nhạt, trong mắt lại là băng lãnh: "Mỗi lần cậu động một cái, tôi sẽ tăng thêm một món đồ chơi trên người cậu. Tôi đã hảo tâm báo trước cho cậu, món đồ kế tiếp sẽ là kẹp nhũ."

Hứa Diệp không dám cử động nữa, chỉ ai thiết nhìn anh, dùng thanh âm run rẩy cầu xin một lần lại một lần: "Thả tôi...... Cầu anh...... Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa......"

Sở Dục coi nhẹ sự cầu xin của cậu, từ trong ngăn tủ ẩn hình lấy ra một chiếc túi trong suốt dán kín, xé ra, đem găng tay giải phẫu rất mỏng đeo vào tay phải. Sau đó, đầu ngón tay nhanh chóng quệt thuốc bôi trơn, tách đùi phải của Hứa Diệp ra, không chút do dự đem một ngón tay cắm vào huyệt khẩu của cậu.

Xâm nhập bất thình lình khiến Hứa Diệp sợ hãi kêu thành tiếng, thân thể cậu cong lên như con cá, con cậu mở to tràn đầy kinh sợ.

Đây không phải điều giáo, không phải trò chơi, không phải quan hệ thân mật giữa DOM cùng SUB, mà là đơn thuần thi bạo.

Sở Dục là DOM đứng đầu, y biết rõ làm sao để người dưới thân dưới đạt được khoái cảm, đồng dạng, y cũng biết phải làm gì để khiến cậu đau đến tận cùng.

Trơn dịch lạnh lẽo tiến vào nội bích nóng rực, kích thích khiến Hứa Diệp run rẩy, mỗi động tác của ngón tay khuấy động bên trong thân thể đều khiến Hứa Diệp không thể ức chế thở dốc cùng run rẩy. Cậu theo bản năng căng thẳng cơ thể để chống đỡ, mà người nọ lại đem ngón tay rút ra ngoài.

Hứa Diệp bất lực nhìn Sở Dục, không biết y đột nhiên dừng tay vì cái gì, cũng không biết kế tiếp y muốn làm gì đối với mình. Con cậu màu mực của nam nhân lạnh như băng, không nhìn ra bất cứ một tia cảm xúc. Anh nắm lấy mắt cá chân phải của Hứa Diệp, đem chân kéo ra thành góc độ lớn nhất.

Toàn thân Hứa Diệp đều nhiễm một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, cậu không dám giãy dụa, tùy ý để người nọ đem mình bày thành cái tư thế xấu hổ như vậy, liếc mắt đã có thể nhìn thấy bộ vị tối bí ẩn.

Sở Dục nhếch môi cười cười, thanh âm lại lạnh như gió đêm: "Rửa rất sạch sẽ, xem ra vì tìm được tân chủ nhân, cậu chuẩn bị thật sự đầy đủ. Bất quá, người sử dụng nơi này lại không phải là Marvin, thật đáng tiếc." Hai ngón tay đặt phía sau hậu huyệt không chút do dự cắm vào, khiến Hứa Diệp thét chói tôii.

Tuy rằng màn trắng che khuất bốn phía, ngăn trở tầm mắt, lại cũng không thể ngăn cách thanh âm. Tiếng kêu của cậu làm cho cả hội trường dần dần im lặng. Tầm mắt mọi người đều tập trung tại khu vực chuyên dụng bị che lại, phân vân phỏng đoán bên trong đang phát sinh cái gì.

Ngồi bên cửa sổ, Pharaoh nhìn thoáng qua hướng kia, nói với Tom ở một bên: "Cậu nhóc tự cho là thông minh lúc này đã phải nếm mùi đau khổ."

Tom cười cười: "Bá Tước thuộc về loại người bình thường kiềm chế rất tốt, một khi nóng giận lại thực khủng bố. Lúc nãy, Marvin cố ý đem người diễn trò trước mặt Bá Tước như vậy, tôi ở một bên vừa nhìn vừa nghĩ tiểu tử kia nhất định là đang muốn tìm đường chết."

"Này, như thế nào có thể trách tôi?" Marvin tựa vào sô pha: "Là cậu ta đến câu dẫn tôi, cũng không phải tôi đi câu dẫn cậu ta. Huống hồ, tiểu nô lệ không nghe lời nhất định phải cấp giáo huấn để khắc sâu. Tôi đây rất có phong độ, đem người trả về tay Bá Tước, vẫy vẫy cánh tay áo, không mang theo một áng mây trời*, dứt khoát có thể cảm động cả Trung Quốc."

"Cậu không động tâm sao?" Jerry cười tủm tỉm nói: "Sờ soạng mặt người ta, bắt lấy cổ người ta, sách...... Tôi nhớ rõ Bá Tước hình như rất chán ghét người khác đụng chạm vào người của anh ta."

Marvin cứng họng, nói: "Đừng nói bậy, kia đều là kịch tình cần......"

Ánh mắt Jerry cong thành hình trăng non, tiếp tục nói: "Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Bá Tước thực để bụng đối với cậu nhóc kia. Sư Tử, thời điểm cậu đem cậu đặt giữa hai chân, không cảm thấy đạo tầm mắt bên cạnh lạnh đến mức muốn đóng băng sao?"

"...... Quên đi, mấy tháng này tôi sẽ không đến câu lạc bộ." Marvin đen mặt nói.

—-

Câu nói của Marvin là trích một đoạn trong bài Tạm biệt Khang Kiều – tác giả Từ Chí Ma, đoạn thơ như sau:

Tôi lặng lẽ ra đi 

Cũng như tôi từng lặng lẽ đến 

Tôi vẫy vẫy cánh tay áo 

Không mang theo một áng mây trời

Minh họa cái còng tay kia: