Thần Phục

Chương 47: Ta đã trở về (thượng)




Tiếng súng vang phá thủng màn đêm yên tĩnh.

Hứa Diệp trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi từng chút từng chút thấm ướt lồng ngực ấm áp kia, tựa như đóa hoa yêu diễm nở rộ trên nền sơ mi trắng.

Bóng tối vô biên, Sở Dục dùng ánh mắt đau thương nhìn cậu. Gió to chợt nổi lên, mọi thứ dần vỡ thành cát vụn màu đỏ nhỏ bé, bị gió thổi chẳng biết đến đâu. Tiếng rống thê lương không ngừng, tuyệt vọng cuồn cuộn tạo thành sóng gió động trời cắt nuốt cậu.

Cậu bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh, hơn nửa ngày mới có thể thoát ra từ cơn ác mộng kia, hít sâu vài cái để ổn định lại, như muốn đem tất cả khí độc tắc nghẽn trong lồng ngực phiền muộn bức ra ngoài.

Trong phòng còn bật một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh điện vàng nhạt. Hứa Diệp rời giường mở cửa sổ, gió đêm cuối mùa thu thổi có chút lạnh. Cậu khoác áo im lặng ngồi tựa bên cửa sổ, nhìn mây trôi trăng sáng trên bầu trời đêm, mệt mỏi khép lại ánh mắt.

Mười ngày. Từ sau khi Sở Dục rời khỏi đã qua một khoảng thời gian dài như vậy. Anh tựa như không tồn tại, như hoàn toàn biến mất trên thế giới vậy, không có bất cứ tin tức gì. Tuy rằng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đi xử lý một vài việc vặt, nhưng trong lòng Hứa Diệp minh bạch, việc này nguy hiểm đến mức anh không thể phân tâm hay bận lòng vì mình, bằng không anh sẽ không đem mình đơn độc lưu lại trong đại bản doanh Sở gia. Không khí trong chủ trạch Sở gia cũng thật khẩn trương, mỗi ngày Hứa Diệp có thể thấy không ít người mang sắc mặt ngưng trọng ra vào nơi này. Con trai trưởng Sở Tần và Tam thiếu Sở Huyên hầu như không trở về. Hết thảy mọi thứ trong cuộc chiến này cậu đều không hiểu, không nhìn ra; mà bề nổi phía trên, chỉ có giá cổ phiếu của Kim Ưng biến hóa lên xuống không ngừng.

Bởi vì lo lắng nên cậu cơ hồ không thể ngủ, dù là mỏi mệt đến mức thiếp đi cũng sẽ bị ác mộng kia dày vò. Trong mộng cậu một lần lại một lần mất đi Sở Dục. Ác mộng kia tra tấn cậu, hầu như khiến cậu sụp đổ. Hai ngày trước, cậu bất đắc dĩ phải thỉnh bác sĩ tư nhân của lão gia tử cho cậu uống thuốc ngủ.

Tựa như trở về những ngày chưa từng gặp Sở Dục, cả người nôn nóng mà bức bối. Nhà cũ tọa lạc tại Đông Lâm, mỗi ngày cậu liền chạy đến công trường, phía sau có một đống bảo tiêu cùng chạy hồng hộc. Mỗi ngày ăn vội hai miếng cơm liền bỏ đũa xuống, dấn thân vào công tác, giống như nếu làm vậy liền có thể khiến mình không nghĩ đến người kia.

Ban đêm không ngủ thường vô cùng dài, Hứa Diệp nhìn lọ thuốc trên bàn, bất đắc dĩ thở dài. Đang muốn đứng dậy uống thuốc, dư quang quét đến bóng người trong sân dưới lầu, cậu ngơ ngẩn.

Ánh trăng lộ ra từ trong tầng tầng mây đêm, ánh trăng trong sáng vàng nhạt vô thanh chiếu xuống trên người người nọ, phác thảo nên hình dáng mơ hồ. Trong mắt Hứa Diệp dần dần ẩm ướt.

Sao đêm không biết đã trốn đi đâu, gió cũng tự nhiên an tĩnh lại.

Cậu đứng bên cửa sổ của tiểu lâu hai tầng, mà người nọ cũng ngửa đầu lên nhìn cậu, mệt mỏi mở miệng: "Nhớ ta sao?"

"...... Không có." Hứa Diệp khẩu thị tâm phi trả lời, giọt lệ trong mắt không giữ được, trượt xuống từ khóe mắt.

"Nói dối." Mặt Sở Dục giãn ra, anh mỉm cười nói: "Khóc cái gì, ta đây không phải đã trở lại sao?"

Nam nhân lên lầu, trong một khắc ôm lấy Hứa Diệp đang mặc áo ngủ vào lòng, thể xác và tinh thần đã căng thẳng nhiều ngày đến giờ phút này rốt cuộc có thể hoàn toàn thả lỏng. Loại cảm giác quen thuộc mà ấm áp này anh vẫn luôn tưởng niệm, anh bất giác xiết chặt tay, ôm người trong lòng càng chặt.

Trong vòng vài ngày đã gầy thành như vậy, nhất định không có ăn cơm cho tốt. Tầm mắt của Sở Dục đảo qua lọ thuốc chói mắt bên giường và tư liệu tán loạn trên bàn, trong lòng tê rần, buông ra cậu, nhíu mi: "Em đang uống thuốc gì?"

Hứa Diệp thấy sắc mặt đối phương không tốt, do dự một lát, ấp a ấp úng nói: "Buổi tối em ngủ không tốt, cho nên...... Em đi gặp bác sĩ, ông ấy nói......"

"Em hiện tại cần dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ, đúng không?"

"Chủ nhân......" Hứa Diệp như con thỏ bị nhéo cái đuôi, kinh hoàng lại vô thố nhìn anh.

"Ta rời đi mười ngày, em liền đem bản thân biến thành cái bộ dáng này." Biểu tình kia khiến người ta vừa đau lòng vừa tức giận, nghĩ đến trong mười ngày qua cậu đã sống như vậy, ngọn lửa trong lòng Sở Dục triệt để thiêu đốt. Anh đem áo khoác đặt trên ghế, trực tiếp rút ra dây lưng, âm thanh lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."

Nghe được mệnh lệnh này, Hứa Diệp trầm mặc quỳ xuống.

"Nói cho ta biết thân phận của em."

"Em là nô lệ của ngài."

"Nói cho ta biết quyền lợi của em."

"Tất cả quyền lợi của em đều được ngài ban cho."

"Nói cho ta biết nghĩa vụ của em."

"Khiến ngài, cao hứng......" Thời điểm nói ra bốn chữ này, Hứa Diệp rũ mắt xuống, tầm nhìn rơi trên mặt đất.

Bỗng nhiên, bên tai xẹt qua một tiếng xé gió sắc bén, tiếp đó là thanh âm giòn vang khi dây lưng thật dày quật trên mặt đất. Cả người Hứa Diệp run lên, kinh hoàng nâng mặt lên.

Con ngươi của Sở Dục thâm trầm như là bóng đêm lạnh lẽo mênh mông, lại có sự dịu dàng tĩnh mịch mềm mại. Anh ngưng mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất, hỏi: "Em cảm thấy đem bản thân biến thành như vậy, ta sẽ cao hứng sao?"

Ánh mắt Hứa Diệp run run, mũi đau xót, nói: "Em sai rồi, chủ nhân...... Tha thứ cho em......"

"Kế tiếp ta sẽ giúp em nhớ lại một chút quy củ." Nam nhân niết cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên nhìn mình: "Nhìn thấy ta trở về, hành động đầu tiên nên làm là cái gì?"

Hứa Diệp bối rối một hồi mới nhớ lại "Quy củ" trước kia, có chút quẫn bách trả lời: "Đi ra cổng nghênh đón, sau đó chủ động ân cần thăm hỏi......"

"Em vừa làm cái gì?"

Hứa Diệp có vài phần ủy khuất, lại không dám biện bạch, đành phải buồn bực nói: "Em biết sai......"

"Cho em cơ hội sửa chữa." Sở Dục ngồi bên giường, đặt dây lưng sang một bên. Thứ này quất lên da thịt người có thể sẽ vô cùng đau đớn, anh không thể nào thật sự đem nó dùng trên người Hứa Diệp.

Tiểu nô lệ của anh đứng dậy tới gần, nhắm mắt đem môi dán lại đây. Thấy đối phương không phản ứng, có chút quẫn bách mở mắt ra, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân......"

"Em đối với ta cũng chỉ có chút nhiệt tình như vậy sao?" Nam nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu: "Cởi quần áo ra, lên giường đi.""