Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 1




Quận Kent mùa đông rất lạnh, đầu thu, lá cây đã rơi rụng gần hết, khi gió đông mang theo tuyết rét lạnh thổi qua, khắp nơi phủ lên mình một cảnh sắc tối tăm u ám.

Tôi không thích mùa đông, nơi đâu cũng tàn tạ, thời tiết rét lạnh khiến tay chân tê buốt, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đi thật chậm, không hề muốn về căn nhà khiến bản thân sợ hãi ấy.

Con đường nhỏ gập ghềnh, hai bên cỏ mọc cao, một người chăn cừu đang lùa đàn cừu qua đường, chúng đang nhàn nhã gặm cỏ, da lông đều đã biến thành màu đen, một con chó chăn cừu chạy tới chạy lui quanh đó.

Người chăn cừu nhìn thấy tôi, ngả mũ chào: “Cậu Konstatin.”

“Chào ông.” Tôi gật đầu với ông ấy.

Người dân Quinto ai cũng biết Konstatin, vì gia tộc ấy sở hữu một nửa tiểu trấn này, điền trang Quinto là một phần trong sản nghiệp của họ, ngài Konstatin được mọi người hết mực tôn kính.

Mà tôi là con trai thứ hai của gia tộc Konstatin.

Một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân tôi run rẩy, thở ra toàn khói trắng, chóp mũi đỏ ửng, có chút khó thở, cảm giác rất khó chịu, khiến những ký ức đầy thống khổ lại ùa về…



Một người đàn ông nằm trên giường lớn xa hoa, thở hổn hển một cách khó nhọc. Hắn rất đẹp, đáng tiếc cả người đều là mụn đỏ, trên mặt còn có một đường sẹo dài, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Mục sư đứng bên giường, thương hại nhìn hắn: “Ngài Konstatin đáng thương.”

Hắn thở nặng nhọc, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn cha cố, không nói nên lời.

Mục sư nói: “Phu nhân ngài muốn tôi cho ngài lĩnh Thánh Thể, mặc dù tôi tin ngài sẽ khá hơn. Nhân tiện có tôi ở đây, ngài có thể xưng tội, tôi tin sẽ có ích cho bệnh tình của ngài. Phu nhân thực sự là người vợ tốt, cầu Chúa ban ơn lành xuống trên các vị.”

Im lặng một lúc lâu, người đàn ông thở hồng hộc, hắn cố gắng nói gì đó, nhưng chỉ khiến đầu toát đầy mồ hôi lạnh.

“Mau cho ngài ấy lãnh Thánh Thể, xin đừng giày vò ngài ấy nữa, Adam đáng thương của tôi.” Một phu nhân xinh đẹp dùng tay lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ khẩn cầu.

Mục sư vội vàng xin lỗi: “A, xin lỗi, phu nhân.” Rồi quay về phía giường: “Vì Chúa giàu lòng thương xót, con của ta, hãy lặp lại theo ta ‘Nguyện xin Đấng Toàn Năng, nguyện xin Mẹ Maria Đồng Trinh,…"”

Người đàn ông nhìn chằm chằm quý bà đang khóc lóc bên giường, hắn dùng hết sức lực gắng gượng ngồi dậy, lại vô lực ngã sụp xuống.

Quý bà xinh đẹp bị hắn dọa, kinh sợ lùi về phía sau, suýt nữa là trượt chân.

Tuy nhiên động tác vừa rồi đã lấy đi chút sinh lực cuối cùng, sau một trận co giật, hắn tắt thở.

Mục sư đặt Thánh Giá lên ngực người đàn ông, cầu nguyện, rồi xoay người nói với vị phu nhân: “Xin hãy nén bi thương.”

“A…A…Adam, huhuhu.” Vị phu nhân khóc lóc thảm thương, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới nhẹ giọng an ủi nàng, rồi nói với Mục sư: “Cảm ơn ngài đã mạo hiểm tới, anh ấy sẽ ra đi thanh thản, chúng tôi cần mau chóng đốt hết đồ đạc anh ấy dùng khi còn sống, để tránh bệnh lây lan.”



Tôi cảm thấy cả người rét run, tận lực xua đi hồi ức trong đầu.

Cái chết lạnh như băng chỉ như vừa mới hôm qua.

Tôi mơ mơ hồ hồ, không biết là mơ hay thực.

Tôi là một con chiên lạc đường, phạm nhiều tội lỗi, Đức Chúa Trời đã tha tội cho tôi.

Cứu vớt kẻ có lòng sám hối, tránh cho khỏi ma quỷ nơi địa ngục.

Vì thế hôm qua mọi thứ trở về nguyên trạng.

Kẻ tội lỗi mang theo ký ức trở về…



Ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn sắp tắt, tôi vội vàng chạy về, trở lại điền trang Quinto trước giờ cơm chiều.

Điền trang Quinto cực kỳ rộng lớn, có hàng trăm mẫu đất cùng với một tòa lâu đài đã nhiều thế kỷ. Nhìn từ xa, tòa lâu đài màu vàng nhạt tọa lạc giữa trung tâm trông như một miếng pho mát nhỏ. Nhưng khi đến gần, mới có thể phát hiện vẻ xa hoa và xinh đẹp của khối kiến trúc này.

Lâu đài có hình vuông, là một kiến trúc tổng thể ba tầng, bên trong có hơn trăm phòng, vô số cầu thang và hành lang. Phong cách kiến trúc cổ điển, có từ thời Trung cổ, nhưng lại có cửa sổ làm bằng thủy tinh, hoa viên xung quanh lâu đài cây cối san sát, cắt tỉa gọn gàng, chĩnh giữa hoa viên là một bức tượng Venus cực kỳ thu hút.

Chủ nhân của điền trang là ngài Dean Konstatin, ông có hai vị phu nhân sinh hạ được năm đứa con.

Vợ đầu tên là Margaret, khi chưa lấy chồng mang họ William, là con gái một nam tước, nam tước cực kỳ hào phóng, cho bà năm ngàn bảng Anh đồ cưới. Margaret sinh được ba người con, con trai cả William Konstatin, con trai thứ Adam Konstatin, và một cô con gái Anna Konstatin, Margaret khi sanh cô con út bị khó sanh nên đã qua đời.

Sau khi bà chết chưa được nửa năm, ngài Dean Konstatin đã cưới một phụ nữ khác tên Janet, bộ dáng hiền lành ôn nhu, tóc vàng mắt xanh, vô cùng xinh đẹp. Cha là một quan quân nhỏ, không có khả năng chuẩn bị đồ cưới, cô ta không muốn phải gả cho tiểu viên chức hoặc nông dân, chạy theo làm tình nhân của ngài Dean Konstatin, hai người đã có một đứa con riêng tên là Elizabeth. Khi Margaret khó sanh, Janet cũng mang thai, vì đứa trẻ sắp ra đời, họ vội vàng kết hôn, sau đó sinh thêm được một đứa con trai.

Tôi không thích sống ở điền trang Quinto, vì kiếp trước kẻ hại chết tôi chính là người cha “tốt” cùng với hai đứa con của mẹ kế, đừng nói cùng chung sống, nhìn thấy bọn họ thôi cũng khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm.

Tôi đi từ cửa sau điền trang vào, một cậu nhóc canh cửa mở cửa cho tôi

Quản gia Simon đã chờ sẵn ở đó, kính cẩn nói: “Hoan nghênh cậu về nhà, cậu Adam, tôi hy vọng thời tiết lạnh như băng bên ngoài không làm đông cứng ngón chân cậu.”

Tôi biết Simon đang tức giận, ông là người tốt, rất quan tâm anh em chúng tôi, vẫn luôn phản đối cha tôi cưới một tình nhân không tiền không thế.

“Tôi không muốn mỗi ngày bị cha và anh trai cằn nhằn không dứt, ông giúp tôi đi mà.” Tôi cười nói với ông ấy.

“Cậu chủ của tôi, trốn tránh không phải là hành vi của một quý ông.” Simon bất mãn lắc đầu, đưa tôi đến chỗ lò sưởi trong phòng khách, sai hầu nữ đem lên một bình hồng trà nóng: “Cậu ở đây một lát cho ấm người, ngày mai đừng ra ngoài, thời tiết rất lạnh, không tốt cho sức khỏe.”

Quản gia điền trang Quinto kinh doanh rất tỉ mỉ, hàng năm kiếm được 800 bảng Anh tiền mặt, đây là một khoản tiền lớn, đủ để cho mọi người cực kỳ hâm mộ vị quản gia này. Phải biết nhiều thế hệ sở hữu điền trang đều không kiếm được nhiều tiền như vậy, mọi người tôn kính ngài Konstatin, vì ông ta rất giàu có.

Simon đã phục vụ tại điền trang Quinto được gần bốn mươi năm, từ một thanh niên đến khi tóc bạc trắng, nghe nói từ đời ông nội của ông đã làm quản gia, hiện tại con trai ông ấy đang đi học, chờ sau khi tốt nghiệp cũng sẽ trở thành quản gia điền trang. Năm tháng qua đi, ngoại trừ vẻ ngoài già đi, công việc của ông mỗi ngày không có gì thay đổi, quản lý công việc lớn nhỏ trong điền trang, giống một con quay không ngừng xoay đềy xoay đều.

Lát sau, một hầu nữ lên báo: “Cậu Adam, mời xuống lầu dùng bữa.”

Điền trang Quinto có khoảng mười mấy người hầu, ba hầu nam, một hầu nam bên người lão gia, bốn phụ bếp nữ, một đầu bếp chính, bốn hầu nữ, một hầu nữ bên người phu nhân, một người chăn ngựa, một người gác đêm, một người gác cổng, một người làm vườn. Những người này chức vụ thấp hơn người hầu cao cấp, làm việc sinh sống đều ở trong điền trang.

Người hầu cao cấp chỉ quản gia, Simon là quản gia cao cấp, biết đọc, biết tính toán, biết tiếng Latin, trợ giúp chủ quản lý mọi công việc lớn nhỏ tại điền trang, lương mỗi năm 15 bảng Anh. Điền trang Quinto còn có một nữ quản gia tên Selena, đã học qua trường nữ sinh, lương mỗi năm 4 bảng Anh.

Khi tôi xuống tới nhà ăn, người hầu đang vội vàng đem thức ăn lên.

Bàn ăn dài bằng gỗ được phủ khăn trải bàn màu trắng thêu hoa văn. Ở giữa đặt hai chân nến tam giác, ánh nến tỏa ra tạo một cái bóng thật dài trên mặt bàn.

Sinh hoạt tại điền trang Quinto rất xa xỉ, bữa tối mỗi ngày dù không có khách cũng vẫn được chuẩn bị rất nhiều. Khác với ẩm thực Pháp tinh xảo, đối với người Anh, chỉ cần đầy đủ thịt, trứng gà, chân giò hun khói và bánh mì nướng là đã có thể trở thành bữa ăn cực kỳ phong phú.

Anh William đã ngồi sẵn ở đó, anh ta năm nay 16 tuổi, rất anh tuấn, mái tóc quăn màu nâu nhạt, anh ấy không thích mái tóc của mình, thường đội một bộ tóc giả thật dài, dùng dây ruy băng màu xanh dương đậm thắt thành bím phía sau. Lúc này, anh ta đang tán tỉnh một hầu nữ tên là Sarah, thấy tôi đến gần cũng không kiêng kị, vẫn cùng hầu nữ mắt qua mày lại.

Anh trai tôi là một tên không ra gì, thậm chí phải nói là ăn chơi trác táng, thời điểm này vẫn còn bình thường, đợi thêm vài năm, khi anh ta được kế thừa di sản mẹ để lại, liền biến thành một kẻ trụy lạc, đánh bạc, rượu chè, nuôi đàn bà bên ngoài, không thèm quan tâm đến sự sống chết của tôi và Anna. Dù vậy, năm đó khi anh ta chết, tôi vẫn rất khổ sở, có một anh trai mặc dù không ra gì, nhưng vẫn là điểm tựa tinh thần mang lại cảm giác an toàn.

Mẹ tôi mất được bảy năm, em gái Anna và em trai Joseph đều được bảy tuổi, chúng được hầu nữ dắt đến bàn ăn, cùng ăn cơm chung với người lớn.

Cha tôi cùng với người vợ Janet xinh đẹp xuất hiện, phu nhân Janet mặc một chiếc váy trắng dài dệt bằng sợi bông, để lộ khuôn ngực đầy đặn, trên cổ đeo một chiếc vòng trân châu, trông vừa cao quý lại tao nhã. Nếu những thứ đó không phải di vật của mẹ tôi, thì tôi đã rất khoái trá mà thưởng thức mỹ nhân trước mặt.

Con riêng Elizabeth của hai người cũng đã tới, cô ta lớn hơn tôi 2 tuổi, tóc vàng mắt xanh giống mẹ, tuy mới 14 tuổi nhưng đã toát ra nét xinh đẹp trời phú, đáng tiếc lại đeo trang sức rườm rà, ăn diện như mấy kẻ nhà giàu mới nổi. Dù sao từ nhỏ cô ta đã sống ở ngoài, chưa từng tiếp xúc với xã hội thượng lưu, cho dù hiện tại đã là một vị tiểu thư, nhưng co tay nhấc chân vẫn toát ra vẻ thấp kém.

Mọi người sau khi ngồi xuống, liền bắt đầu lẳng lặng dùng cơm.

Khác với không khí náo nhiệt trong bữa tối ở những gia đình khác, tôi đoán cha tôi thực sự không thích việc này, vì sẽ luôn có người khiến ông bực bội.

Xem đi, William lại bắt đầu.

“Đứa con gái ti tiện này sao lại ngồi ở đây, không ngờ bà lại không biết xấu hổ như vậy.” William thẳng thừng thể hiện sự chán ghét đối với phu nhân Janet.