Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì

Chương 8




Mấy ngày qua, Ngôn đại lão gia cười đến không khép miệng, vui đến nổi nhìn đám con trai xếp hàng dài như hộ vệ cũng không cảm thấy phiền não. Nữ nhi bảo bối của hắn sắp xuất giá, còn gì vui hơn chư? Cho nên Ngôn đại lão gia ngày nào cũng đến thăm Vân Tịnh Thư, so với việc thăm viếng mẫu thân hắn khi còn sống còn siêng năng hơn nhiều.

Nhìn Vân Tịnh Thư dựa người trên giường, chậm rãi uống canh, Ngôn đại lão gia cười toe toét

“Tốt, tốt rồi, Vân công tử đã có thể ăn uống, nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục thôi”

Lời này có thể ngầm hiểu là: tốt, ngươi mau ăn uống thật tốt, khôi phục thật nhanh rồi mau cưới con gái ta.

Vân Tịnh Thư nhìn thoáng qua Ngôn đại lão gia, hơi hạ thấp người “ đã làm thế bá lo lắng rồi”

Nhìn xem, đứa nhỏ này thật lễ phép ah.

Ngôn đại lão gia cười tủm tỉm, ” Vân công tử cần gì khách khí như vậy, ngươi bị thương trong phủ của ta, chữa thương cho ngươi, giúp ngươi dưỡng thương cũng là chuyện lão hủ nên làm. Huống chi trên giang hồ cũng đã truyền tin Vân công tử chính là hiền tế của ta, chúng ta đã là người một nhà, chút chuyện nhỏ này còn để ý làm gì”

Vân Tịnh Thư chớp chớp lông mi, không phản bác.

“Nhưng mà Vân công tử ah, ngươi còn nhớ vì sao ngày đó bị thương không? lão hủ từng hoài nghi Bạch tiểu tử ở cách vách, nhưng hắn từ nhỏ chỉ lo đọc thi thư, chưa từng luyện võ, hơn nữa cũng nhờ hắn dùng bí pháp gia truyền mới cứu được ngươi, cho nên hắn sẽ không phải là người hại ngươi. Vì vậy lão hủ tới giờ vẫn không hiểu được Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ ngươi vì sao lại bị người đánh lén, còn bị hạ độc” mấy ngày nay Ngôn lão gia vẫn suy nghĩ chuyện này, làm cho hắn cơm không muốn ăn, ngủ cũng chẳng ngon.

Vân Tịnh Thư nhăn mày, nốt chu sa cũng hơi run run

“Ngày đó…”

Ngôn đại lão gia mở to mắt.

Các vị lắng nghe nha, chân tướng sắp được phơi bày, xin đừng thở quá mạnh, vểnh tai lên, tập trung toàn bộ tinh thần đi…

“Ta không nhớ rõ .”

Đông!

Ngôn Đại lão gia thiếu chút nữa là té ghế.

Lòng hiếu kỳ thật sự có thể giết chết mèo ah, Vân Tịnh Thư giống y chang nữ nhi bảo bối của hắn, đều là một dạng người tiếc chữ hơn vàng, chịu khó mở miệng cũng chỉ vài ba từ, làm cho hắn nhiều phen tức đến hộc máu. Haizz, cũng phải công nhận tiểu tử này và nha đầu nhà hắn đúng là tuyệt phối nha.

Ngôn đại lão gia vô cùng khoan dung con rể này “ không sao, không sao, không nhớ rõ cũng không sao. Hiền tế an tâm tĩnh dưỡng đi, ta đã kêu Sơ Nhất, Sơ Ngũ và Sơ Lục gia tăng đề phòng, bây giờ trong ngoài Ngôn gia đã có tới ba trăm hộ vệ, đừng nói là thích khách, ngay cả con ruồi cũng khó tiến vào. Hiền tế cứ ở trong này an tâm tĩnh dưỡng, tuyệt đối sẽ không người nào có thể làm hại ngươi lần nữa”

Vân Tịnh Thư giãn lông mày, hơi cúi đầu đáp “ làm phiền thế bá”

“Không có gì, không có gì” Ngôn đại lão gia xua tay, chỉ cần con rể anh tuấn hài lòng vậy thì nữ nhi của hắn cũng sẽ tốt, mà nữ nhi hắn tốt thì hắn cũng tốt.

Đúng vậy, ngươi tốt, ta tốt, chúng ta đều tốt…

Vân Tịnh Thư thấy Ngôn đại lão gia tâm tình vui vẻ, liền do dự nói “ thế bá, ta có chút chuyện muốn nhờ…”

“Ta đáp ứng!” Ngôn Đại lão gia không cần nghĩ nhiều “ dù hiền tế nói gì, lão hủ cũng đều đáp ứng, cần bao nhiêu của hồi môn cứ lên tiếng, chỉ cần không phải bắt lão hủ bồi theo thì đồ vật trong nhà tùy ngươi lựa chọn”

Vân Tịnh Thư đang dưỡng thương, nhưng những lời của Ngôn đại lão gia cũng làm hắn suýt chút nữa nhảy dựng lên, cũng may hắn là Chu Sa công tử nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, số lần bị dọa cũng không ít nên những lời này dù làm hắn sợ cũng không tới nỗi lấy mạng hắn.

“Thế bá, tại hạ tuy đã bức độc ra nhưng lại bị thương tới gân cốt, ta muốn vài ngày nữa sẽ quay về Vân môn, xin thế bá cho người hộ tống ta lên đường” đây là câu nói nhiều chữ nhất của Vân Tịnh Thư kể từ khi hắn vào Ngôn gia

Ngôn đại lão gia thấy con rể nói nhiều như vậy thì có chút cảm động nhưng vẫn không giấu được sự mất mạc “ a, hiền tế phải về nhà sao?”

“Ân.”

“Ít ngày nữa sẽ rời đi sao?”

“Ân.”

“Phải cần lão hủ phái người hộ tống ngươi sao?”

“Ân.”

Hiền tế ah, ngươi nhiều lời một chút sẽ chết sao? Ngôn đại lão gia trong lòng tức giận, thầm mắng.

Ngôn phủ là tiêu cục, Vân Tịnh Thư ở đây bị thương lại đưa ra yêu cầu, muốn Ngôn đại lão gia phái người hộ tống hắn trở về cũng là hợp lý. Nhưng mà Ngôn đại lão gia đã có cam kết với phóng viên Giang Hồ Phong Tình báo, sẽ dành một chỗ lớn trên trang nhất để đưa tin về hôn lễ của Chu Sa công và nữ nhi bảo bối của hắn, bây giờ chẳng phải là uổng phí sao?

“Vân công tử đi, định khi nào quay về?” Ngôn đại lão gia tâm tình bắt đầu trầm xuống

Vân Tịnh Thư thấy vậy, đương nhiên hiểu được “ thế bá muốn ta mang Sơ Thất cùng đi”

“Ân? !” Ngôn đại lão gia ngỡ ngàng, sau đó lập tức hưng phấn “ đúng, đúng, đúng, mang đi đi, mau dẫn nàng đi theo đi”

Nếu lúc này Ngôn Sơ Thất nghe được thì nhất định sẽ thương tâm muốn chết. Nàng nhất định sẽ hoài nghi mình là con rơi được phụ thân nhặt về, nếu không sao nghe khẩu khí của hắn như muốn nhanh chóng tống nàng ra khỏi cửa mà không phải nàng là nữ nhi bảo bối của hắn ah?

Vân Tịnh Thư cũng nhịn không được mà khóe môi nhếch lên “ ta sẽ chiếu cố tốt cho Ngôn tiểu thư, xin thế bá yên tâm”

Ai chiếu cố ai Ngôn đại lão gia không quan tâm, bởi vì Sơ Thất võ công cũng rất coa cường, chỉ cần vợ chồng son bọn họ ân ái mặn nồng thì lão hết thảy đều yên tâm, tốt nhất là tốc độ phải mau một chút, hắn còn chờ lên chức ông ngoại nha.

Vân Tịnh Thư đưa mắt nhìn ra ngoài “ mấy ngày nay không thấy Ngôn tiểu thư, không biết nàng…”

“Di, Sơ Thất mấy ngày qua không có tới thăm ngươi sao?” Ngôn đại lão gia lúc này mới phát hiện mấy ngày qua hắn đều tới đây nhưng không có gặp qua nữ nhi “ Vân công tử yên tâm, Sơ Thất ngày thường rất nghe lời, sẽ không chạy loạn khắp nơi, huống hồ gì hiện tại có rất nhiều hộ vệ, nàng dù muốn xuất môn cũng không phải dễ dàng gì nha”

Ngôn đại lão gia cười đến nếp nhăn đầy mặt, cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã thể hiện được chút bản lĩnh trước mặt hiền tế.

Đúng vậy, Ngôn đại lão gia nói không sai.

Ngôn Sơ Thất đang đứng trước cửa phòng, trợn mắt há mồm nhìn chung quanh, từ hậu viện, cho tới hoa viên, giả sơn, hành lang, nóc nhà…nơi nào cũng có hộ vệ mặc đồng phục màu xanh, phía trước là chữ Cục thật lớn, phía sau lại là chữ Vệ bự không kém.

Người biết thì biết bọn họ là hộ vệ của tiêu cục Ngôn gia, người không biết thì cứ tưởng bọn họ là nhân viên cục vệ sinh được tri phủ phái tới, ngay cả chợ đêm của Cô Tô thành cũng không náo nhiệt bằng nhà nàng lúc này.

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Ngôn Tiểu Lục vừa chạy tới vừa kêu lớn “ tiểu thư cứu mạng ah, người ta sắp không chịu nổi nữa rồi”

Ngôn Sơ Thất nhướng mi nhìn Ngôn Tiểu Lục đang ôm bụng, thở hổn hển.

Làm sao mà không chịu nổi? Ngôn Sơ Thất dùng ánh mắt thay lời

Ngôn Tiểu Lam đồng tình hỏi “ không phải là…ngươi đi nhà vệ sinh nửa ngày còn chưa đi được chứ?”

Ngôn Tiểu Lục mặt tái lại, khóc không ra nước mắt “ mọi người còn đang xếp hàng trước nhà vệ sinh dài tới ba dặm ah, ta xế hàng cả ngày, bắt đầu từ lúc canh ba còn chưa tới lượt ta. Tiểu thư, cứu mạng”

Cái gì? Có khoa trương như vậy không?

Ngôn Sơ Thất kinh nghi đưa mắt nhìn về phía khu chỗ “ ngũ cốc luân hồi” ở xa xa

Quả nhiên!

Trước nhà vệ sinh mọi người đang xếp một hàng dài, còn rất có quy củ mà biết quanh co theo địa hình khúc khủy…

Oa… nhìn người đông như vậy, xếp hàng dài như vậy, đi được nhà vệ sinh cũng là một nhiệm vụ bất khả thi ah.

Còn khoa trương hơn là có người vừa bước ra khỏi nhà xí đã la to “ nhà xí đầy rồi, mau kêu người ta mang năm xe đến đây”

Năm xe!

“. . . . . .” Ngôn Sơ Thất vẫn im lặng không lên tiếng, Ngôn Tiểu Lục nước mắt lưng tròng.

Cũng may Ngôn Tiểu Thanh vừa tới “ Tiểu Lục, ngươi còn chưa giải quyết được sao? ta nhớ trong phòng tắm còn có một cái bô ah…”

Lời vừa dứt đã không thấy Ngôn Tiểu Lục đâu

Ngôn Sơ Thất lắc đầu, vẫn không lên tiếng

“Hưu …hưu …” đột nhiên từ bờ tường vang lên âm thanh rất nhỏ, nếu không phải Ngôn Sơ Thất tập võ từ nhỏ, thính lực phi thường thì trong không gian ồn ào náo nhiệt như cái chợ nhỏ cũng không thể nghe được.

Ngôn Sơ Thất vội đi về phía bờ tượng, quả nhiên ngay cái lỗ chó đã thấy khuôn mặt anh tuấn vủa Bạch Tử Phi.

Ngôn Sơ Thất nhịn không được mà mỉm cười, chậm rãi cúi người

Bạch Tử Phi ghé người vào “ thông đạo đặc biệt” nhỏ giọng hỏi “ uy, tiểu tử kia còn sống không?”

“Ân” Ngôn Sơ Thất đáp

“Đã tỉnh rồi?”

“Ân.”

“Độc huyết cũng đã hết? miệng vết thương cũng đã lành”

“Ân.”

Ngôn tiểu thư vẫn phong cách cũ, quý chữ hơn vàng.

Bạch Tử Phi bị tác phong của nàng làm cho suýt bị nội thương, từ nhỏ đến lớn đều vậy, cả ngày không nói tiếng nào, cho dù mỹ lệ thế nào mà không lên tiếng thì khác gì người câm.

Ngôn Sơ Thất nhướng mi hỏi “ ngươi thực quan tâm hắn?”

Ah, có tiến bộ, thêm được mấy từ.

Bạch Tử Phi cảm động đến mức suýt rơi nước mắt “ đương nhiên, hắn là do ta liều mạng cứu về nha, có ta mới có hắn, có hắn mới có ta”

Ngôn Sơ Thất nhướng mi, từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này Ngôn Tiểu Lục đã trút bầu tâm sự xong, nhìn thấy tiểu thư đang lui cui nơi bờ tường liền đi đến nhìn, vừa thấy liền vỗ tay cả kinh “ Bạch công tử lại xuất hiện”

“Lần này không phải là trên bờ tường” Ngôn Tiểu Lam bổ sung

“Cúi người để làm gì?” Ngôn Tiểu Thanh chốt hạ

Ngôn Sơ Thất mấp máy hai môi phấn nộn “ cẩu”

Bạch Tử Phi phẫn hận chỉ tay “ Ngôn Sơ Thất, ngươi dám nói là chuồng chó ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ngươi”

Xì!

Ba nha hoàn nhất thời đều cười lăn lộn, có người ôm bụng, có người đưa tay che miệng…

Ngôn Sơ Thất không lên tiếng nhưng nàng cũng nhịn không được mà khóe môi cong lên, rõ ràng là không che dấu được ý cười

Ngôn Tiểu Lục sau khi trút được bầu tâm sự, thoải mái trong người thì cái miệng bắt đầu hoạt động “ Bạch công tử”

“Câm miệng!” Bạch Tử Phi thẹn quá hóa giận “ ba người các ngươi mau tránh ra cho ta, còn dám dụ dỗ tiểu thư các ngươi chơi trò một câu chia làm ba, ta liền…ta lập tức gả Tứ Hỉ ra ngoài”

Ông trời ơi.

Đây là tử huyệt của các nàng nha. Ba người vừa hoảng sợ vừa bi phẫn nhìn Bạch Tử Phi “ công tử, ngươi không thể đối đãi với thư đồng của mình như vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn hôn nhân của mình, ngươi ngược đãi hạ nhân như thế, chúng ta sẽ tới công đoàn liên hiệp người hầu các nước tố cáo ngươi

Phi. Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ cứ đi đi, chờ các ngươi cáo kiện xong trở về thì tiểu Tứ Hỉ chắc cũng đã được sinh ra a”

Oa …oa…quá mức tàn nhẫn.

Ba nha hoàn che mặt khóc, quay người bỏ chạy.

Bạch Tử Phi thở dài một hơi, cuối cùng các nàng cũng đã rời đi, ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Sơ Thất, vẻ mặt lo lắng “ uy, ta tới nơi này là có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, không thể gả cho Vân Tịnh Thư kia. Tuy rằng ta cứu hắn, nhưng không phải muốn hắn sống để cướp ngươi đi. Ngươi ngàn vạn lần không thể nghe lời cha ngươi, không gả cho hắn có được không?”

Ngôn Sơ Thất khom người, nhìn biểu tình lo lắng, nghe giọng nói khẩn trương của hắn, khóe môi gợi lên ý cười, hai mắt trong suốt nhìn hắn như có lân quang lưu chuyển

“ngươi đừng có nhìn ta như vậy, rốt cuộc có được hay không?” Bạch Tử Phi sốt ruột.

Nàng thực sự bị gả cho Vân Tịnh Thư thì phải tới Vân môn, đến lúc đó hắn làm sao tìm nàng, làm sao lấy lại Hỗn thế đan. Hơn nữa tiểu tư kia tính tình kém như vậy, mới nói có hai câu đã rút kiếm đòi đánh đòi giết, nếu nàng có không nghe lời hắn…vậy thì…đến lúc đó thần tiên cũng không cứu được ah…

Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, mím môi, nhẹ gật đầu, trong mắt còn thoáng hiện sự ngọt ngào.

Bạch Tử Phi thấy nàng đáp ứng thì mới thở dài một hơi “ quá tốt, ngươi đã đáp ứng rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng để hắn bắt đi nha, nếu không thì ta tiêu đời…”

Hắn còn than thở một thôi một hồi, ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt trong veo như nước của Ngôn Sơn Thất.

Ngôn Sơ Thất thực sự rất không thích nói chuyện, nhưng mà nàng đã có một đôi mắt biết nói. Chỉ cần lẳng lặng nhìn như vậy, đôi con ngươi đen láy như trân châu đen, tròng mắt hắc bạch phân minh, trong suốt đến mức có thể soi thấy bóng hắn trong đó. Nàng nhìn hắn nhưng cảm giác như nàng nhìn thấu cả lòng hắn, làm cho hắn thấy trái tim mình mất đi sự phòng vệ, cứ vậy để cho ánh mắt trong suốt của nàng thâm nhập sâu vào tâm hắn…

Đột nhiên, hắn muốn…hôn lên ánh mắt xinh đẹp đó

Ánh mắt xinh đẹp

Chóp mũi xinh đẹp

Đôi môi xinh đẹp

Bạch Tử Phi giơ tay lên…

“Sơ Thất, vì sao ngươi lại ở đây?”

Bỗng nhiên thanh âm Ngôn đại lão gia vang lên từ xa.

Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi đều giật mình khẩn trương, gần như là theo bản năng, Ngôn Sơ Thất đột nhiên đứng lên, che chắn cho Bạch Tử Phi, còn dùng váy áo che khuất hắn.

“Sơ Thất…Sơ Thất…phụ thân đây…ngươi sao không đi thăm Vân công tử, hắn rất nhớ ngươi nha, mau đi thăm hắn một chút đi” Ngôn đại lão gia vừa la vừa vất vả chen qua hàng người đang xếp hàng rồng rắn để đi về phía bờ tường, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, không ngờ có thêm mấy hộ vệ thôi mà hậu viên đã giống như có thêm mấy ngàn con vịt chết”

Ngôn Sơn Thất thấy phụ thân đang tới gần, lại nghĩ tới Bạch Tử Phi còn ở phía sau thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng chạy tới chỗ hắn “ phụ thân, có chuyện gì?”

“Nga, Vân công tử vừa mới nói với ta, muốn quay về Vân môn để tĩnh dưỡng. Hắn bị thương ở Ngôn gia, nên chúng ta đương nhiên có trách nhiệm hộ tống hắn về Yên Châu, ngươi lại là vị hôn thê của hắn, nên cũng cùng đi đi, dọc đường sơn thủy hữu tình cũng giúp chpo đôi vợ chồng son các ngươi gia tăng cảm tình ah”

Ngôn đại lão gia hớn hở vuốt râu vì chủ ý của mình, đáy lòng thì thầm nghĩ, các ngươi tốt nhất là cho ta một sự kinh hỉ, cho ta thăng chức ông ngoại nha.

Ngôn Sơ Thất nhăn mặt.

“Vết thương của hắn chưa lành hẳn”

“Cho nên mới cần quay về Vân môn a, bây giờ còn không biết là ai ám toán Vân công tử,cho nên dọc đường các ngươi phải cẩn thận một chút. Nữ nhi bảo bối, ta giao Vân công tử cho ngươi, ngươi cần phải chiếu cố hắn nha” Ngôn đại lão gia vung tay lên, nhóm hộ vệ lập tức chạy tới xếp hàng trước mặt Ngôn Sơn Thất.

Ngôn Sơn Thất nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, bộ dáng suy yếu vô lực của Vân Tịnh Thư thì liền mím môi, do dự.

Bạch Tử Phi được Ngôn Sơ Thất che phía sau đương nhiên là nghe hết đoạn đối thoại của hai người, không nghe Ngôn Sơ Thất lên tiếng hắn biết tiểu nữ nhân này nhất định nảy sinh sự đồng tình, đang do dự đây.

Bạch Tử Phi lập tức kéo nhẹ gấu váy Ngôn Sơ Thất, nhắc nhở nàng vừa mới đáp ứng mình.

Ngôn Sơ Thất đang suy nghĩ nên không để ý.

Bạch Tử Phi không từ bỏ ý định, tiếp tục kéo.

Ngôn Sơ Thất vẫn không tập trung, trong lòng đang rất mâu thuẫn.

Bạch Tử Phi bắt đầu nổi giận, nhịn không được liền uốn lưng, muốn rời khỏi thông đạo mà leo lên bờ tượng nói rõ ý kiến của mình. Thế nhưng hắn lo cho cái đầu lại quên mất cái mông. Đại cẩu vừa mới từ bên ngoài về, vất vả lắm mới kiếm được mấy miếng xương, đang tính cất giấu để dành cho mùa đông không ngờ lại phát hiện có một cái mông ở trong động của mình.

Không xong rồi, có tên bất lương nào đó đang muốn chôm chỉa thức ăn dự trữ của hắn, thật không có lương tâm, không có cẩu đức cũng chẳng có cẩu nghĩa ah. Nó vất vả lắm, tốn bao công sức mới tích góp được nha, không thể để bị trộm đi dễ dàng như vậy.

Đại cẩu a hoàng nổi giận, há miệng, dùng hết mười thành công lực mà cắn xuống một cái

“A ——! ! !”

Một tiếng la thảm thiết vang lên, thấu tận trời xanh.

Hô vệ Ngôn gia đều đang trợn mắt há mồm kinh hãi

“Không thể! Không thể! Tuyệt đối không thể để Sơ Thất đi một mình cùng hắn. Người kia bị thương trước mặt ta, ta cũng vì hắn mà chữa thương, để rửa sach oan tình của ta, ta cũng muốn đi theo bọn họ. A…a” tiếng kêu thảm thiết lại vang lên “ A hoàng, ngươi là đồ không lương tâm, ta chỉ là đi nhờ đường thôi”

Thảm a! Thảm a!

Tiên nhân bị chó cắn mông thì cũng đau như ai thôi. Cứu mạng ah…ah