Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 37: Đại chiến




“Vậy thì hai người chúng ta lên cũng đâu có tác dụng gì!” Bây giờ Hoa Thiên Vũ rất sợ chết! Đối mặt với nguy hiểm, quy tắc đầu tiên của thần trộm viết rất rõ ràng, đó chính là nhanh chóng chạy thoát! Ngoại trừ chạy thoát thì chính là chạy trốn! Cho đến bây giờ chưa từng ghi là phải đối mặt! Hoa Thiên Vũ vô cùng bất mãn với hành động của Lý Tinh Hành, nhất là hành động hắn bám theo không tha, cảm giác như mình bị xâm phạm, Hoa Thiên Vũ có nhiều ý nghĩ muốn thủ tiêu hắn trước khi nàng chạy trốn!

“Nhưng chúng ta đã bị phát hiện!” Lúc này Lý Tinh Hành lại biểu hiện hết sức tỉnh táo, ánh mắt nhìn Hoa Thiên Vũ chưa bao giờ kiên định như thế, nhỏ giọng nói nhanh với Hoa Thiên Vũ: “Bây giờ trừ phi chúng ta có thể nhanh chóng xử lý đầu U Minh hỏa sư trước mắt này, còn không một người trong chúng ta cũng chạy không thoát, bây giờ chúng ta cách U Minh hỏa sư một đoạn, đừng nói là ngươi sẽ cho rằng tốc độ của mình có thể nhanh hơn cư long chứ! Tốc độ di chuyển của U Minh có thể sát cánh với cự long đấy!”

Hoa Thiên Vũ nghe vậy cả người ngây ngốc, ánh mắt phức tạp nhìn ngọn lửa màu lam âm u bao quanh người U Minh hỏa sư, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ dãi vô cùng ghê tởm của nó với Hồng Thiên Mị, nàng không dám tưởng tượng, nếu như dáng vẻ khó coi của nàng bị nó bắt được thì chắc chắn sẽ bị xé nát nuốt vào bụng, lúc này Hoa Thiên Vũ cố gắng để thần trí mình tỉnh táo, nhìn chằm chằm Lý Tinh Hành nói: “Ta nhớ ngươi đã nói cho ta biết, cũng như nói với Bạch Thu Nguyên là U Minh hỏa sư có nhược điểm, rốt cuộc là cái gì, chúng ta nên làm như thế nào, mau nói đi!”

Thấy Hoa Thiên Vũ rốt cục đã tỉnh táo, trong lòng Lý Tinh Hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào người U Minh nói: “Ở trên lưng U Minh hỏa sư, giữa đầu và cổ, có một cái bớt màu trắng, cho dù ngươi có làm gì, chỉ cần đánh trúng vào chỗ đó hoặc dùng kiếm đâm vào, thì U Minh hỏa sư sẽ lập tức hôn mê, nếu ngươi có thể đâm xuyên qua, thì có thể thành công giết chết một đầu U Minh hỏa sư!”

Hoa Thiên Vũ nghe vậy ngạc nhiên, lập tức chỉ vào mũi mình hỏi: “Ý ngươi là để ta đi? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta có thể đánh trúng được chỗ đó?”

Lúc này Lý Tinh Hành chơi xỏ lá (chơi xấu) nói: “Bởi vì khinh công của ta không tốt, vừa rồi ta cảm thấy, khinh công của ngươi mới có thể tấn công được vị trí đó, ngươi phải nhanh một chút, nếu như để U Minh hỏa sư khác phát hiện chạy đến đây, thì đến lúc đó cho dù có biết được nhược điểm này, thì một người trong chúng ta vẫn không thoát!”

Đây là lợi dụng uy hiếp trắng trợn! Hoa Thiên Vũ vô cùng muốn cự tuyệt cách làm của tiểu tử trước mắt này, nói đùa gì vậy, đối mặt với U Minh hỏa sư, còn muốn nàng hạ thủ xuống đầu U Minh hỏa sư, không thể nghi ngờ hành động này giống như muốn nàng đi giết rồng!

Nhưng Lý Tinh Hành nói không sai, trước mắt toàn bộ lực chú ý của U Minh hỏa sư đều ở trên người Hồng Thiên Mị, lúc này nếu nàng đánh lén nó là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đánh vào đầu U Minh hỏa sư, nàng cũng coi như là tạm thời an toàn! Cho dù Lý Tinh Hành xung phong nhận việc đi làm những chuyện này, Hoa Thiên Vũ cũng vẫn không yên tâm!

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ không nhiều lời, rút ra đoản kiếm Bạch Thu Nguyên đưa lúc trước, vèo một cái, bay khỏi chỗ ẩn nấp, sau đó như đại bàng giương cánh lướt qua bầu trời, rồi đâm xuống đốt xương giữa đầu và cổ của U Minh hỏa sư!

Phía bên Hoa Thiên Vũ vừa có động tĩnh, thì U Minh hỏa sư liền phát hiện, U Minh hỏa sư khinh miệt nhìn xem nhân loại lướt trên bầu trời khó khăn lắm mới bay cao ngang mình, liền giơ móng vuốt khịt mũi xem thường, trong mắt nó, đoản kiếm Hoa Thiên Vũ cầm trong tay rất giống như chiếc kim châm may đồ!

U Minh hỏa sư thật sự tò mò, nhân loại kỳ lạ này không lẽ bị ấm đầu rồi sao? Còn dám nhảy lên tấn công mình? Không lẽ nàng ta cho rằng chỉ bằng chiếc kim châm trong tay, là có thể tạo thành uy hiếp với nó sao?

Mặc dù biết kim châm này có đâm vào người mình, thì cũng sẽ không làm được gì, nhưng U Minh hỏa sư vốn rất kiêu ngạo, với dũng khí của Hoa Thiên Vũ, không hề có chút tán thưởng với hành động dám can đảm chủ động khiêu khích mình, nó không chút lựa chọn gầm lên một tiếng về phía Hoa Thiên Vũ bay tới!

Hoa Thiên Vũ đang bay trên bầu trời như bị sét đánh, đang ở trên không trung, nàng hoàn toàn không có một chút năng lực chống cự với âm thanh bạo kích này, tiếng gầm của U Minh trực tiếp làm Hoa Thiên Vũ ngã rơi xuống đất, cả người cuộn lại thành một đoàn, Hoa Thiên Vũ chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên nổ mạnh, mà lỗ tai đều chỉ là âm thanh ù ù, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng nào khác, từ ngực dời xuống đều khó chịu đến muốn chết, cảm thấy như muốn nôn mửa nhưng lại không nôn được, trong ngực cảm thấy khó chịu như bị đè nén, khiến Hoa Thiên Vũ hận không thể cầm đao đâm ngực mình hai cái.

Nhìn thấy Hoa Thiên Vũ xúi quẩy, U Minh hỏa sư cười đắc ý hai tiếng, trong mũi thở phì phì một tiếng, khinh bỉ Hoa Thiên Vũ, sau đó quay đầu lại tập trung lực chú ý vào nhân loại ở trong tấm vải đỏ trước mắt!

Gần đây thật sự là có quá nhiều nhân loại không mắt xông vào lãnh địa của nó! U Minh hỏa sư vô cùng bất mãn những nhân loại không biết điều, không biết quý trọng tính mạng của mình, rõ ràng thực lực hoàn toàn không sánh được với nó, vậy mà cả một đám vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, thịt nhân loại thật sự quá ít, U Minh hỏa sư vô cùng không vui khi xử trí những con kiến hôi này, nhưng vì tôn nghiêm của mình, không thể không mỗi ngày bỏ không ít thời gian ngủ để đến xử lý những đống rác rưởi này!

Lúc này Hồng Thiên Mị đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn theo dõi Bạch Thu Nguyên đi vào lãnh địa U Minh hỏa sư, nhưng hắn không nghĩ tới mình lại gặp Bạch Thu Nguyên, bị hắn dẫn vào sào huyệt của U Minh hỏa sư, rồi kinh động đến U Minh hỏa sư trước mắt này!

Hồng Thiên Mị thề nếu như hôm nay hắn có thể sống sót, thì tuyệt đối khi trở về sẽ khuyên phụ vương dẫn quân tấn công Kiền Quốc, hơn nữa hắn còn muốn tự thân lãnh binh, hắn thề, nhất định phải san bằng Kiền Quốc, mới có thể giải được nỗi nhục ngày hôm nay!

Nhưng trước mắt, Hồng Thiên Mị có thể khẳng định, mình không còn cách nào có thể trốn thoát khỏi phạm vi công kích của U Minh hoả sư, dù sao chưa từng có người nào được ghi lại, trong phạm vi cách U Minh hỏa sư chưa đến hai mươi bước, mà có thể thành công chạy thoát khỏi miệng nó, nên biết tốc độ công kích của U Minh hỏa sư, có thể sánh ngang với cự long!

Hơn nữa thủ đoạn công kích của U Minh thiên biến vạn hóa (thay đổi bất ngờ), giống như hắn vừa mới chứng kiến nữ nhân trước kia nói mình là nhân yêu, lại dám đối mặt tấn công U Minh hỏa sư, nhưng lại bị U Minh hỏa sư gầm một tiếng té ngã xuống đất.

Mặc dù không hiểu nữ nhân đáng ghét kia tại sao phải cứu mình, nhưng trong nội tâm Hồng Thiên Mị đã nhớ kỹ phần ân tình này, cho dù hắn vẫn không có cơ hội chạy thoát, nhưng có người ra sức vào thời khắc nguy cấp, Hồng Thiên Mị vẫn thật sự cảm động!

Cũng may là Hoa Thiên Vũ không biết Hồng Thiên Mị nghĩ như vậy, nếu không nhất định Hoa Thiên Vũ sẽ nói với tên nhân yêu chết tiệt kia một câu, “Đồ nhân yêu, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!”

Nàng không phải là người gặp người khó khăn liền rút dao cứu giúp, nàng vì bản thân, hơn nữa bây giờ nàng cũng rơi vào tình cảnh tự thân khó giữ, tiếng gầm của U Minh hỏa sư thật sự làm Hoa Thiên Vũ chịu không nổi, nhưng Hoa Thiên Vũ biết rõ, nếu một U Minh hỏa sư dùng toàn lực gầm thét, nói không chừng cả tường thành tiên đô có thể sẽ bị sụp đổ, là nàng may mắn, hôm nay nàng gặp phải U Minh hỏa sư đã hạ thủ lưu tình! Nhưng có lẽ là U Minh hỏa sư này không muốn gầm một tiếng xé Hoa Thiên Vũ trở thành từng mảnh nhỏ, tránh để không thể dùng điểm tâm được.

Nhưng khiến Hoa Thiên Vũ không ngờ tới chính là, sau khi cả người bắt đầu khó chịu một hồi, một luồng nhiệt khác thường nhanh chóng chạy khắp thân thể, di chuyển đến những vị trí bị thương, dùng tốc độ khiến Hoa Thiên Vũ không cách nào tưởng tượng được, nhanh chóng khôi phục thương thế của Hoa Thiên Vũ, dường như Hoa Thiên Vũ vừa ngã xuống đất, thì tiếng ù trong tai và cảm giác đau đớn đó đột nhiên không còn, để Hoa Thiên Vũ nằm ngã trên đất giả chết ngạc nhiên một trận.

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy? Làm sao thoáng cái thương thế trên người nàng đã khỏi, đây tưởng chừng như phần mềm auto hack trong game, thoáng cái đã đầy máu hồi sinh, nhưng nàng biết rõ, bản thân nàng không hề làm cái gì!

Nhưng rất nhanh Hoa Thiên Vũ liền nghĩ đến, Phong Linh sáo trên người mình! Chỉ có vật này mới có thể giải thích được tại sao mình có thể nhanh chóng khôi phục, trước đó nàng cũng đã từng bị qua, không nghĩ đến Phong Linh sáo ngoại trừ có thể tấn công giết địch, còn có tác dụng chữa thương hiệu quả đến hiếm thấy! Điều này làm Hoa Thiên Vũ lập tức vừa mừng vừa sợ, lập tức cũng có chút lòng tin với đầu ngốc hoả sư trước mắt!

Sống chết trước mắt, nàng cũng bất chấp chuyện mình để lộ thần khí, nghĩ đến phương thức tấn công của Phong Linh sáo, mà nàng cũng nắm rõ được vị trí nhược điểm của U Minh hoả sư, lúc này thoáng chốc Hoa Thiên Vũ tràn đầy lòng tin, từ từ bò lên, chậm rãi bò về phía U Minh hỏa sư, bây giờ nàng phải từ từ đến gần chỗ U Minh hỏa sư hơn, chỉ có như vậy, nàng mới có thể một kích giết chết!

Vốn là Lý Tinh Hành ở sau bụi cỏ đang tuyệt vọng, lúc chú ý tới hành động của Hoa Thiên Vũ, hắn không khỏi trợn trừng mắt, làm sao có thể, làm sao được, sống sót dưới tiếng gầm của U Minh hỏa sư không nói, lại còn có thể có sức di chuyển về phía U Minh hỏa sư, Hoa Thiên Vũ muốn làm gì không cần nói cũng biết, nhưng Hoa Thiên Vũ có thể dựa vào cái gì mà cho rằng nàng có thể trở mình trước U Minh hỏa sư?

Lực công kích của U Minh hỏa sư hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của hắn, bây giờ Lý Tinh Hành hoàn toàn bị đánh bại bởi sách tả U Minh hoả sư trong truyền thuyết, những dòng miêu tả kia quả thực chỉ là những điểm không đáng nhắc, con sư tử trước mắt này chỉ cần gầm thét một tiếng thì đã có năng lực công kích mạnh như vậy, nếu sử dụng toàn lực, thì ai có thể chịu nổi được! Bây giờ Lý Tinh Hành không ôm bất cứ hi vọng gì với hành động thiêu thân lao mình vào lửa của Hoa Thiên Vũ, lúc này hắn cho rằng, chỉ sợ là mình đã nhìn lầm, làm sao Hoa Thiên Vũ có khả năng là quý nhân của mình, một khi là quý nhân của hắn thì sẽ không dễ dàng chết dưới miệng U Minh hỏa sư được!

Nhưng ngay vào lúc Lý Tinh Hành dường như hoàn toàn nản lòng, thì bên kia Hoa Thiên Vũ canh chuẩn thời cơ phóng tới gần U Minh hỏa sư, tung người nhảy ngang sống lưng U Minh hoả sư, rồi sau đó, lấy ra Phong Linh sáo.