Thần Trộm Cuồng Phi

Chương 6: Một đời một thế




Editor: Tử SắcY

Hoa Thiên Vũ đánh giá Tề Kính Hiên từ đầu tới đuôi một phen, không khỏi ghét bỏ nói, "Ngươi làm sao biết về sau cái người nhân trung chi phượng kia sẽ tuyệt đối cùng với ngươi đâu?"

"Cái này không cần ngươi quản, " Tề Kính Hiên khoát tay áo, nhìn về phía Hoa Thiên Vũ tiếp tục nói, "Ngươi nếu gả cho ta, ta bảo đảm cái gì tốt nhất đều cho ngươi, hiện tại ngươi còn muốn gả cho ta hay không?"

Khóe miệng Hoa Thiên Vũ nhẹ câu khẽ, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tề Kính Hiên, ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi biết ta muốn gả cho hạng người gì sao, ta muốn gả người bá chủ đứng đầu thiên hạ, một khi đã gả thì cũng chỉ gả cho nam nhân cả đời chỉ cưới một mình ta, một đời một kiếp một đôi người!"

"Ngươi thật sự là không coi ai ra gì!" Tề Kính Hiên bị một câu một đời một kiếp một đôi người của Hoa Thiên Vũ kích thích, sau khi bị cự tuyệt cả người đều giống như một con sư tử đang phát nộ, ánh mắt không che dấu được sự khinh bỉ, "Không nói trước ngươi gả cho bá chủ thiên hạ, chỉ cần nói ngươi hiện tại muốn tìm một nam nhân muốn kết hôn với ngươi cũng khó khăn, trước khi ngươi nói ra lời này ta khuyên ngươi nên cần phải soi gương xem khuôn mặt xấu xí kia của ngươi?"

Vốn tưởng rằng lời này sẽ chọc giận Hoa Thiên Vũ, nhưng ngoài ý muốn thấy Hoa Thiên Vũ lại cười phong khinh vân đạm, nhìn Tề Kính Hiên một cái, "Nếu là xấu vô cùng thì như thế nào, nếu theo ngươi nói lúc ngươi đi giết người, không lẽ bộ dáng hắn đẹp mắt ngươi sẽ không giết hắn sao, đây không phải là chuyện chỉ nhìn đến mặt, chỉ cần ta có đủ thực lực, muốn gả cho người nào còn không phải là ta chọn?"

Hoa Thiên Vũ quẳng xuống những lời này, không đợi Tề Kính Hiên phản ứng được với ý tứ tinh tế này thì đã đi ra cửa ngoài, chỉ để lại Tề Kính Hiên nhìn theo bóng lưng phẳng lớn của Hoa Thiên Vũ, "Uy, nữ nhân này quá không biết điều, ngươi đến cùng là có lấy chồng hay không, có lấy chồng hay không..."

Sáng sớm ngày thứ hai hai người tiếp tục lên đường, cho tới trưa hai người cũng không nói một câu nào với nhau, Hoa Thiên Vũ trời sinh tính tình lạnh nhạt, chỉ cần người khác không nói với nàng, nàng cũng sẽ không lên tiếng lại, mà Tề Kính Hiên lại vì tối hôm qua cầu hôn bị cự tuyệt mà dự định chiến tranh lạnh với Hoa Thiên Vũ, hắn vốn trời sinh tính cao ngạo nhưng lại bị một xấu nữ cự tuyệt, chuyện này thật sự làm hắn không nhịn được.

Một đường trèo non lội suối, rốt cục vào ban đêm thì cũng tới ranh giới của Cẩm Quốc. Cẩm Quốc nổi danh thiên về lấy nước vây quanh núi, bởi vì ở đây nước nhiều ẩm ướt, cho nên Cẩm Quốc chỉ có ba mùa xuân hạ thu, dân chúng trồng trọt thu hoạch cây nông nghiệp vô cùng thuận lợi, quốc quân Cẩm Quốc trị quốc rất ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, mặc dù vẫn có mấy quốc gia rình coi, nhưng bởi địa thế Cẩm Quốc hiểm trở, dễ thủ khó công mà chậm chạp không ra tay, chờ đợi thời cơ.

Sông Thông Thiên là một khe lớn trên mặt đất cao trăm trượng, bởi vì nước mưa ở Cẩm Quốc sung túc mà hội tụ thành sông, đáy khe nhô ra vô số nham thạch, từng cái từng cái rất sắc bén bén nhọn, nước sông Thông Thiên đục ngầu một cơn sóng lật qua vỗ vào hai bên thạch bích, đinh tai nhức óc, dưới đáy cốc yên lặng lại truyền đến tiếng vang giống như có thứ gì đó vỗ vào cửa địa ngục, làm cho người ta sinh lòng khiếp đảm.

Hai người tới bờ sông Thông Thiên, trông thấy một đám quan quân đông đúc chằng chịt tránh về phía sông Thông Thiên, làm Hoa Thiên Vũ cảnh giác ngăn cản lại Tề Kính Hiên một phen, dự định đi đường vòng, Tề Kính Hiên lại vỗ vỗ bả vai Hoa Thiên Vũ, cười vô cùng thoải mái, "Đừng lo lắng, đó là người của ta.”

Hoa Thiên Vũ liếc Tề Kính Hiên, lại nhìn một chút về đám quân đội mặc quân phục càng ép lại gần kia, ánh mắt trở nên phức tạp, cau mày, "Ngươi đến cùng là ai?"

Tề Kính Hiên không trả lời, khóe miệng thoáng nở nụ cười bí hiểm, quay đầu nhìn về phía đội quân đã đến gần hai người. Đội quân trước mặt hai người dừng lại, quan quân cầm đầu xoay người xuống ngựa quỳ gối trước mặt Tề Kính Hiên, bộ dáng một mực cung kính, "Thần Lưu Nghiêu cung nghênh thái tử hồi triều!"

Hoa Thiên Vũ không biến sắc sờ lên cây sáo bên hông, ánh mắt nhìn về phía Tề Kính Hiên sâu không thấy đáy, một bộ dáng ngươi đến cùng đã dấu diếm ta bao nhiêu chuyện, nhìn đến nỗi lông mày Tề Kính Hiên run lên, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, nếu như ta nói cho ngươi thân phận thật của ta, ngươi còn theo ta trở lại sao."

Không phải là câu hỏi ngược lại, mà là khẳng định, ngày chung đụng không dài, nhưng đã làm Tề Kính Hiên hiểu rõ sơ lược về tính tình của Hoa Thiên Vũ, câu này Tề Kính Hiên nói không sai, nếu như không phải vừa dỗ vừa lừa, nhất định là Hoa Thiên Vũ sẽ không theo, thân phận thật vừa mới bị phá, Hoa Thiên Vũ nhìn sâu một cái, xoay người rời đi.

Trước kia Hoa Thiên Vũ đối với người lừa gạt nàng rất ngoan độc, lần này cũng không ngoại lệ, hắn là người thứ nhất nàng quen biết khi đi vào thế giới này, cũng bởi vì chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây thế giới này, cho nên không thể không tin tưởng hắn, nếu như không phải như vậy, thì ban đầu như thế nào Hoa Thiên Vũ lại lộ sơ hở cho hắn lợi dụng?

Tề Kính Hiên nhìn Hoa Thiên Vũ một câu không nói xoay người rời đi, thì tay mắt lanh lẹ nắm chặt tay nàng lại một phen, đối với phản ứng của Hoa Thiên Vũ, mặc dù nằm ở trong dự liệu, nhưng cũng khiến hắn có chút không thể tiếp nhận được, gầm nhẹ một tiếng trước mặt Hoa Thiên Vũ, "Ngươi chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh ta, không cho đi!"

Hoa Thiên Vũ chậm rãi quay đầu lại, chống lại hai con mắt Tề Kính Hiên giận dỗi, khóe miệng từ từ câu lên cười như có như không, đáy mắt lại không hề có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí trong con mắt cũng không hiện lên bóng dáng hắn, trống rỗng như vậy, phảng phất như bất cứ cái gì cũng không đáng được nàng để vào trong mắt, đôi môi khẽ mở, thanh âm trầm thấp ở trong không gian tĩnh lặng này như gõ vào lòng Tề Kính Hiên, "Nếu ta muốn đi, ngươi ngăn không được."

Tề Kính Hiên mỗi lần trông thấy Hoa Thiên Vũ cười như vậy, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, "Ở lại bên cạnh ta không tốt sao?"

"Nếu ta ở lại bên cạnh ngươi ngươi có thể cho ta cái gì."

" Ở lại bên cạnh ta, ngươi có thể làm trắc phi của ta, trong tương lai khi ta giành được chính quyền, ta cũng có thể mang theo ngươi bên người, ta có thể bảo vệ ngươi cả đời an vui không lo." Từng chữ từng câu Tề Kính Hiên nói, thanh âm chen chúc nhau, làm cho bọn thuộc hạ đang ở một bên chờ đợi hai mặt nhìn nhau, không biết tiết mục diễn này là gì.

"Từ một khắc ngươi nói ta theo ngươi làm trắc phi kia ngươi đã không thể nào cùng ta, ta không phải là tiểu thư khuê các suốt ngày không ra cổng trước không bước cổng trong, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, yên lặng tuân thủ quy định tam thê tứ thiếp bất bình đẳng của thế giới này, cả đời theo đuôi phía sau trượng phu, cả đời bình đạm tầm thường, nếu coi như ngươi là tử đệ hoàng gia tôn quý vô cùng thì như thế nào, chỉ cần là về sau bắt ta chia sẻ trượng phu mình với người khác, vậy thì không thể nào, với ta, tương lai chỉ có ta sóng vai đi với trượng phu ta, một đời một kiếp một đôi người!"

"Như ngươi muốn, " Tề Kính Hiên hai mắt dần dần đỏ lên, rút ra dao găm tùy thân mang theo để ngang trên cổ Hoa Thiên Vũ, đao kia mãnh ngoan áp chế ở trên cổ đã khiến vết máu kéo dài ra, Tề Kính Hiên nói tiếp đến, "Muốn đi, trừ khi ngươi chết!"

Hoa Thiên Vũ nhìn máu tươi nhỏ giọt ở trên lưỡi đao, từng giọt máu giống như từng đóm lửa đỏ hỗn loạn dấy lên trong lòng Hoa Thiên Vũ, giương mắt nhìn về phía Tề Kính Hiên, hai tay nắm chặt, ánh mắt bất ngờ lãnh như kiếm độc, "Ta cho là chúng ta còn có thể tính như nửa bằng hữu."

Ngụ ý của câu nói này là ngay cả bằng hữu cũng không làm được, làm cho Tề Kính Hiên mới đầu không để ý đến những thứ này, y nghĩ chỉ cần chế phục Hoa Thiên Vũ, hết thảy những thứ kia đều sẽ quay về, giờ phút này, trong đầu y chỉ còn ý nghĩ phải bắt được, ngẫu nhiên ra lệnh một tiếng, "Ngoại trừ người, Phong Linh sáo ta cũng muốn!"

Hành động của nàng đối với thân là hoàng tử như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là coi rẻ trần trụi, cũng như khiêu khích gợi lên phần hiếu chiến bình thường trong lòng nam nhi, còn có thêm phần xao động không chiếm được kia, muốn làm của riêng, mi lãnh đứng đấy, buông ra tay Hoa Thiên Vũ, lui một bước, mặt lạnh lùng vung tay lên, "Lý Nghiêu nghe chỉ, bắt nữ nhân này lại cho ta!"

Đại quân tuân lệnh, rối rít vây quanh Hoa Thiên Vũ, chứng kiến tình thế này, trong nội tâm nàng hô to lên không ổn, bất chấp vết thương trên cổ, nhanh chóng thối lui về phương hướng đại quân phản tới, một đôi chân chạy không có trên dưới một trăm hai chân chạy nhanh hơn, dù cho động tác Hoa Thiên Vũ có đủ nhanh chóng, cũng không so sánh được với những người vây nàng ở trong vòng.

Hoa Thiên Vũ móc ra Phong Linh sáo, đang định chiến đấu một phen, nhưng vừa mới vận công, thì lại phun ra một ngụm máu tươi, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa thì đã hôn mê bất tỉnh, nàng cảm thấy khí lực cả người đều bị rút đi sạch sẽ, như nước sông Thông Thiên một trận đánh tan ở trên tường...

"Đừng chống cự, ngươi trúng Nhuyễn cốt tán của ta, trong ba canh giờ trong ngươi không thể vận công, nếu không thì huyết khí sẽ nghịch chuyển, hủy hết toàn bộ kinh mạch!"

"Ngươi hạ độc với ta? !" Ánh mắt Hoa Thiên Vũ lạnh lẽo, trào phúng nhìn thoáng qua Tề Kính Hiên. Sau lưng nàng chính là vách núi vạn trượng, còn phía trước lại là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, tiến lùi đều khó khăn, Hoa Thiên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua nước sông Thông Thiên, đang lao nhanh không ngừng, về phía tàn hồng lúc trời chiều, rồi nhìn lại về phía sau...

"Binh bất yếm trá, huống chi ta là vua tương lai của một nước!"

Tề Kính Hiên lập tức lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hoa Thiên Vũ, "Đến người, dắt ngựa đến cho khách nhân tôn quý của ta, không được chậm trễ!"

"Là!"

Gió đêm dịu nhẹ, phát tán ra màu đen như mực, giống như mực chảy xuống, thanh âm vang dội, khí thế phi phàm, nhưng đối với mấy trăm tướng sĩ mà nói, đây như lời cảnh cáo Hoa Thiên Vũ là nàng trốn không thoát đâu, giờ khắc này, Hoa Thiên Vũ mới thật sự ý thức được nam tử này thoạt nhìn bất cần đời như vậy, quốc chủ tương lai có cá tính ngay thẳng, đều âm ngoan cay độc như nhau, vì mục đích, mà không từ bỏ thủ đoạn nào... !

Hoa Thiên Vũ hận nhất là bị người uy hiếp lừa gạt, mà Tề Kính Hiên hết lần này tới lần khác khác đều dùng lấy, và cũng bởi vì Tề Kính Hiên biết rõ Hoa Thiên Vũ sẽ thật sự không đi tìm chết, cho nên hắn mới dám uy hiếp như vậy, hắn ngồi ở trên ngựa, nhìn thấy trong con mắt Hoa Thiên Vũ như bịt kín một tầng sương mù băng sơn, ẩn núp dưới sâu là tức giận cùng sát ý sắp phun trào...

Bị phản bội trong nháy mắt, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ đã quyết định, chẳng qua là cảm thấy chính mình không nên nhân từ, có lòng tốt đưa hắn trở lại như vậy, không nghĩ tới vừa ra lại là tiết mục nông dân với xà, thôi thôi, đây hết thảy cũng chỉ có thể tự trách chính mình, nếu như chạy trốn thành công, nàng nhất định sẽ không quên chuyện hôm nay, nhất định nàng sẽ trói gô Tề Kính Hiên lại một phen, rồi vứt vào sông cho cá ăn... !

Con ngươi lạnh lùng Hoa Thiên Vũ tối sẫm lại, lấy ra Phong Linh sáo, gắt gao nhìn Tề Kính Hiên, "Không phải là rất muốn sao?"

Tề Kính Hiên còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Hoa Thiên Vũ thủ thế ném Phong Linh sáo, sau đó lại làm thế phòng thủ nhìn Phong Linh sáo bị ném xuống dưới sông Thông Thiên, hai mắt Tề Kính Hiên mạnh mẽ trợn to kinh hãi, đồng tử thu nhỏ lại, chưa đợi mọi người kịp phản ứng thì đã phi thân xuống bên cạnh Hoa Thiên Vũ, thầm nghĩ nhất định phải đoạt lại Phong Linh sáo!

Làm Tề Kính Hiên không nghĩ tới chính là, Hoa Thiên Vũ mãnh mẽ xoay người một cái, bổ nhào vào trong lòng Tề Kính Hiên, bên tai là thanh âm lạnh lùng của Hoa Thiên Vũ, "Tề Kính Hiên, chúng ta cùng nhau xuống sông tắm rửa thôi..."