Thần Tượng Lòng Tôi – TFBoys

Chương 42: Thắt tóc - vì bây giờ em là bạn gái của anh




Buổi chiều tại sân bay Bắc Kinh

- Vương Nguyên ! Em đeo khẩu trang vô - Tuấn Khải xoay lại khìu Nguyên

- Ờ ờ em quên - Nguyên cười

- Mình về lẹ thôi ! - Thiên Tỉ thúc

- Đó không phải Vương Nguyên sao ? Còn có Thiên Tỉ kìa - Tiếng phấn khích của một cô gái

- Đâu ? Tuấn Khải kìa. Tuấn Khải - Một cô gái khác phát hiện liền hét to

- Thôi chết ! - Khải nhìn Tỉ, Nguyên

- Chạy thôi ! - Khải kêu

Cảm giác bị phát hiện chẳng vui tẹo nào. Cả ba chạy hục hơi, nhảy bổ lên chiếc taxi gần đó.

- Phuzzz Cảm giác thật có lỗi - Nguyên thở mạnh

- Hồi về phải up weibo tạ lỗi thôi. - Tuấn Khải chen thêm

- Thiên Tỉ ! Sao cậu không nói gì hết vậy ? - Nguyên ngó qua nhìn Tỉ

- Tớ muốn nhanh về thôi - Thiên nói xong liền nhíu mày

- Thật là . . . - Khải cười lắc đầu

Về tới khu chung cư, vừa tới xuống xe Thiên Tỉ đã nhảy tọt xuống, chạy lại thang máy nhấn nút lia lịa

- Em định phá banh nút thang máy của người ta hã ? - Khải đi đằng sau

- Người ở đó chứ có đi đâu được mà cậu gấp thế ? - Nguyên vừa chỉnh tóc vừa nói

Lên nhà, Thiên bỏ mặc hai người kia ở trong nhà. Một mình đi qua nhà nó. Anh lo cho nó lắm rồi. Cả gần tuần nay anh chẳng hỏi thăm nó được gì, chắc nó giận anh lắm vì đã không nói gì với nó về chuyện đó. Chỉ còn ba ngày nữa là tới concert mười năm, nhưng anh vẫn muốn về để gặp nó.

- * Tiếng chuông cửa *

- Cháu chào bác ! - Thấy mẹ nó mở cửa, anh liền cúi chào

- Thiên Thiên à ! Con tìm Giao Giao hã con ?

- Dạ !

- Um ! Vào nhà đi. Thiên Giao nó bệnh rồi, nó trong phòng ý, con vào chơi với nó đi. - Bà mẹ vẫn chưa biết chuyện của hai đứa

- Thiên Giao bị gì vậy bác ? - Thiên lo lắng hỏi

- Thật ra nó thích con lâu rồi. Sau bữa nó biết con có bạn gái tới giờ . Nó cứ nằm trong phòng suốt, kêu ăn thì bảo buồn ngủ, rồi chùm kít mít. Không chịu ăn uống gì hết - Mẹ nó vào bếp múc tô cháo định bưng cho nó

- Để cháu bưng cho ạ . - Thiên bê lấy tô cháo

- Um cám ơn con. Nếu con không phiền . . . Con có thể rủ nó ra ngoài chơi dùm bác không ? - Bà mẹ e ngại nói

- Vâng ! Không phiền đâu ạ

Thiên Tỉ đi vào phòng nó, khe khẽ mở cửa phòng. Nó đang nằm ôm gấu kuma trong lòng, đầu nghiêng qua một bên, lâu lâu lại mím môi một cái. Mắt nó lim dim, cứ xoay qua xoay lại, anh đứng nhìn nó một lúc lâu rồi mỉm cười. Dương Dương mang tô cháo đến bên cạnh nó, nhẹ nhàng đưa tay sờ trán nó.

- Nóng rồi này ! - Giọng trầm trầm ấy lo lắng cho nó lắm rồi.

- Thiên Tỉ ? - Nó xoay người ngang nhìn cậu

- Um ! Anh về rồi đây ! - Anh dịu dàng nhìn nó

- Mọi chuyện . . . Công việc của anh không sao chứ ? - Nó hối hả hỏi

- Từ từ . . . Anh không sao cả. Không ai trách mắng hay làm gì anh cả. Em yên tâm được rồi chứ ?

- Nhưng sao anh lại nói ra chuyện đó ? - Mắt nó đỏ lên vì nóng

- Vì anh không muốn mất em ! - Thiên nhẹ hôn lên trán nó. Rồi đỡ nó ngồi dậy

- Ăn chút đi. Mẹ nói em cứ nằm lì trong phòng không chịu ra - Anh vừa mắng vừa quan tâm nó

- Vậy còn Thiên Chỉ Hạc ? Chắc họ thất vọng lắm - Nó ỉu xìu

- Thôi đi cô. Ăn mau. Mấy chuyện đó cứ để anh lo, việc bây giờ em cần làm là ăn hết tô cháo này rồi ra ngoài với anh.

- Không sao thật chứ ? - Nó vẫn hỏi

- Muốn anh mắng em nữa à ? - Anh hỏi rồi múc muỗng cháo đút nó

Sau khi ngoan ngoãn ăn hết muỗng cháo. Anh lôi nó dậy, đẩy nó đi thay đồ, mang giày cho nó rồi còn thắt cả tóc cho nó nữa chứ.

- Aaaa đau - Nó nhăn nhó, tay nắm tóc của mình

- Anh xin lỗi . . . - Anh cười ngây thơ

- Thôi để em tự thắt cho !

- Xong ! Tèn ten - Cái bím không ra bím, buộc không ra buộc, cái đầu nó y như mấy cái tổ quạ được cắm cắm mấy cái bông lên vậy.

- Anh thật là . . . - Nó bực mình nhìn Thiên Tỉ

- * Nhún vai * - Thiên cười nhìn nó

Mặc đồ anh chọn, mặc áo khoác anh chọn, mang giày anh chọn, đồ buộc tóc anh chọn . . . Anh dắt nó ra khỏi nhà. Để tay nó vào túi áo khoác mình, đi được vài cái thì nhìn nó rồi tự cười.

- Đi theo anh ! - Anh kéo tay nó lại

- Từ từ thôi . . . - Nó nhăn mặt

- Rốt cuộc là em có bao nhiêu bộ váy ? - Anh đứng lại hỏi nó

- Hã ? Hỏi em có bao nhiêu bộ váy để làm gì ?

- Tủ đồ của em toàn đầm trắng với đen.

- À. Tại em ít mặc thôi. - Nó nói rồi đi tiếp

- Mà làm gì anh để ý đến tủ đồ của em vậy ? - Nó đứng lại, xoay người lại hỏi

- Vì từ giờ em là bạn gái của Dịch Dương Thiên Tỉ này mà ! - Anh cười nhìn nó