Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 43: Dự cảm




Edit: Bé Na

Quả Quả lưu luyến nói lời từ biệt cùng mọi người, đồng thời nhớ kỹ liên hệ của gần mười người, để về sau còn gặp lại.

Cô bé tính cách hoạt bát cùng diện mạo đáng yêu ở nơi nào cũng đều được yêu quý, những người lớn tuổi hơn so với cô bé trong công hội đều kìm lòng không đặng đem cô trở thành em gái mình, cực kì yêu chiều. Trước kia ở Cách Lãng Địch Á cũng như thế, mà hiện tại đến Ánh Sáng, cũng vẫn là như vậy.

Tuy rằng Chu Luật thường thường vì chuyện của Quả Quả mà đau đầu, nhưng điều đó cũng không nói lên rằng cậu không thích đứa nhỏ này. Mà ngược lại, Quả Quả hiện tại trong trò chơi, là người thân cận nhất đối với Chu Luật.

Giống như Chu Luật đã tự mình thừa nhận với cô bé rằng mình thích Thanh Dạ…. Cô em gái không cùng huyết thống này với tri kỉ bằng hữu Hồ Ly không hề giống nhau. Sự tồn tại của cô bé, có một ý nghĩa cực kì đặc biệt

Bối cảnh gia đình không rõ, hoàn cảnh cuộc sống không biết, nhìn qua tưởng rằng chỉ là một cô bé vô tư, đơn thuần…… Nhưng đôi khi ngay cả Chu Luật cũng không có cách nào hiểu thấu đáo những ý nghĩ trong lòng cô bé.

“Ai…… Thật sự em không muốn trở về chút nào……”

Ra bên ngoài, Quả Quả thì thào than vãn.

“Em không phải đã lưu số điện thoại rồi?” Chu Luật sờ sờ đầu cô bé,“Sau này có thể gọi điện cho bọn Tiểu Điệp hẹn gặp mà.”

“Hôm nay là cơ hội khó có được thôi…… Hơn nữa mục đích chủ yếu của em cũng không phải muốn tiếp tục chơi đùa cùng Tiểu Điệp và các bạn.”

“Vậy em còn muốn làm gì?”

“Em là bởi vì lo lắng cho anh, cho nên muốn ở lại!”

Quả Quả ngẩng đầu lên, thập phần nghiêm túc nhìn Chu Luật.

Chu Luật ngẩn ra, cười cười đáp lại:

“Không cần lo lắng cho anh, anh thì có vấn đề gì?”

“Thì cũng chỉ là nói thôi, nhưng đêm nay em khẳng định là không ngủ được……” Quả Quả gục đầu xuống, nhỏ giọng nói,“Em thật sự quan tâm tới sự phát triển mối quan hệ giữa hai anh…”

“…… Anh biết.”

Chu Luật lại lần nữa vỗ vỗ tóc cô bé.

“Nhưng mà, chuyện của anh anh sẽ tự mình xử lý. Em trở về vẫn nên đi ngủ nhé, ngoan.”

“Vâng……”

Quả Quả cúi đầu lên tiếng.

“Đúng rồi, cô bé…. Có vấn đề anh vẫn muốn hỏi em.”

“Vấn đề gì ah?”

“Em chẳng lẽ không cảm thấy, anh cùng Thanh Dạ, rất kỳ quái?”

Chu Luật hít vào một hơi thật sâu.

“Kỳ quái?” Quả Quả trừng mắt nhìn, rất nhanh liền phản ứng lại,“Anh là muốn nói…… hai người là đồng tính?”

“Đúng rồi.”

Chu Luật gật gật đầu.

“Điều này……”

Quả Quả sờ sờ đầu, quyết định sẽ thật lòng đáp lại băn khoăn này.

“Lần đầu tiên Thanh Lão đại thẳng thắn nói cho em biết anh ấy thích anh, em cũng rất kinh ngạc… Là bởi vì xung quanh em chưa từng xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa, em còn có cảm giác, thái độ của Thanh lão đại, quả thực rất nghiêm túc…”

“Anh cũng đã cô đơn quá lâu rồi, nếu có người nào đó ở bên cạnh, làm bạn với anh, em đương nhiên cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Từ sau khi anh đồng ý với Thanh lão đại trở thành Phó hội của Ánh Sáng, em cảm thấy thời gian anh vui vẻ nhiều hơn trước kia, hơn nữa, mỗi lần anh nhắc tới Thanh lão đại, cũng có chút động tâm… Cho nên, em cho rằng có thể tin tưởng mà giao phó anh cho Thanh lão đại”

Những lời này, Chu Luật cũng là lần đầu tiên nghe Quả Quả nói.

Cậu mỉm cười, nhẹ giọng nói:“Uh……”

“Kỳ thật, vô luận người anh thích là nam hay nữ, em đều không sao cả. Chỉ cần người anh lựa chọn có thể làm cho anh hạnh phúc, em đều có thể chúc phúc cho hai người.”

Quả Quả giống như tuyên thệ, chậm rãi nói:

“Tuy rằng anh và em chỉ là anh em trên danh nghĩa, nhưng kể cả trong thực tế, anh cũng là người rất quan trọng với em. Tại trò chơi này, em tin rằng bất cứ ai cũng không thể so sánh với địa vị của anh trong lòng em… Cho nên, dù là Thanh lão đại… nếu anh ấy làm ra chuyện có lỗi với anh, em cũng tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh ấy”.

“……”

Chu Luật khẽ than một tiếng.

Cô bé Quả Quả này, thì ra trong lòng lại để ý đến nhiều chuyện như vậy.

Nhưng mà tâm tình của cô, bản thân mình cũng có thể hiểu được.

Chu Luật khẽ nắm bàn tay nho nhỏ của cô bé, tiếp tục đưa cô đến chỗ cửa chính.

Nơi đó, có một chiếc xe gia đình màu trắng đang đậu lại. Lái xe đứng bên ngoài, lễ phép mở cửa cho cô.

“Uhm…… Em trở về đây, anh.”

“Uh. Trở về ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Chu Luật xoa xoa hai má nàng,“Ngủ ngon , em gái.”

“Ngủ ngon.”

Quả Quả lưu luyến nhìn cậu một chút, liền tiến vào trong xe.

Nhìn theo hình bóng chiếc xe dần xa, Chu Luật ở trong làn gió lạnh buốt đốt một điếu thuốc lá, sau đó mới trở về bên trong quán.

Trong phòng hát, vẫn như trước phi phàm náo nhiệt.

“A, Phó hội đã trở lại.”

“Anh đi tiễn Quả Quả lâu vậy?”

“Uh, có chút chuyện muốn nói với cô bé.” Chu Luật giải thích đơn giản.

“Đến đến, cũng vừa đúng lúc.” Yoyo đưa ly rượu nho cho Chu Luật, cười nói,“Nào mọi người, đến kính Phó hội một ly nào.”

Ai lại làm ra cái chuyện nâng cốc này vậy…? Chu Luật cúi đầu nhìn thoáng qua chất lỏng màu đỏ sậm trong chén.

“Phó hội…… Không khí như vậy, anh là không quen sao?”

Ly Ca ngồi nên cạnh mở miệng hỏi nhỏ.

“Đúng vậy.” Chu Luật gật gật đầu, cảm khái nói,“Chung quanh anh thật lâu không có cảnh náo nhiệt như vậy.”

“Em tuy rằng có thói quen luôn ở một mình… Nhưng mỗi lần có hoạt động như vậy, lại kìm lòng không đặng đăng ký tham gia.” Ly Ca mỉm cười có vẻ mệt mỏi, “Đại khái, trong lòng em vẫn là hy vọng có thể cùng mọi người ở một chỗ…”

“Điều này, anh hiểu.”

“Phó hội, thời điểm em nói với anh điều đó, hiện tại anh tin rồi chứ?”

“Điều gì……?”

Chu Luật thoáng hồi tưởng, đại khái hiểu được Ly Ca muốn nói gì.

Thời điểm Lễ Giáng Sinh, Ly Ca từng nói với cậu:“ Trong trò chơi này, phó hội là người hội trưởng tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất…… Đồng thời cũng là người anh ấy thích nhất.”

Tại thời điểm đó, bản thân mình vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

Tại thời điểm đó, mình vẫn đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa Thanh Dạ và Trà Trà.

Để đến hiện tại…

Chu Luật quay đầu nhìn Thanh Dạ đang ngồi trong góc trái, lúc này anh đang cùng mọi người xung quanh vui vẻ nói chuyện. Nhưng mà, ánh mắt ý vị thâm trường của anh, vẫn không tự giác lướt qua mọi người, dừng ở trên người mình.

Loại cảm giác này, thực ấm áp kỳ lạ.

“Phó hội?”

“Phó hội……?”

“Ân?”

Chu Luật nghe thấy âm thanh Ly Ca gọi mình. Sau đó cậu phát hiện…. Mình đã bị chủ sự điểm danh lên bục chơi trò chơi.

Một đám người tận tình vui vẻ. Bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật nhanh.

Mười một giờ tiễn Quả Quả, mười hai giờ tiễn Đu Đủ, hai giờ sáng, Cửu Cửu và mấy người Tiểu Điệp cũng cùng nhau trở về.

Đến ba giờ, còn lại khoảng hai mươi người ở lại trong phòng.

Đến bốn giờ, hai ba người quay sang ngủ.

“Thật sự rất khủng khiếp…” Yoyo nháy mắt nói,“Khả Nhạc đại ca gào khóc thảm thiết cư nhiên làm bọn họ bất tỉnh……”

“Này! Cái gì mà bảo gào khóc thảm thiết.” Khả Nhạc trừng mắt nói,“Giọng ca của tôi bản chất thực sự rất hay.”

“Ôi…… Anh ơi, xin phép cho em vào WC ói ra rồi lại trở về nghe anh nói nhé……”

“Ha ha ha…… Chúng ta đừng làm ồn mấy con sâu ngủ kia.” Vô Song cười nói,“Bọn họ ngủ thì để bọn họ ngủ, chúng ta tiếp tục là việc của chúng ta.”

“Đúng đúng, xin mời đồng chí Cây Nho ở phía dưới đi lên hát tình ca! Tôi vẫn chưa nghe qua cậu hát bài nào cả, thật tò mò nha.”

“Không cần a a a ── em căn bản còn chưa thuộc xướng âm!”

Bốn giờ hơn …. Chu Luật nhìn đồng hồ.

Nói thật, sau hồi lâu nói chuyện cùng Ly Ca và Cá Chết, cậu cũng có chút mỏi mệt.

So với thời kì thức suốt đêm chơi điện tử hoặc làm việc trước kia, tinh thần quả thật đã không theo kịp nữa rồi.

Chu Luật nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến buồng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt.

Thời tiết tháng hai rất lạnh. Tay chạm vào nước lạnh, có chút đau đớn.

Nhưng như vậy, mới làm cho suy nghĩ thanh tỉnh một chút.

Hôm nay mọi người thấy cậu đến đều rất vui vẻ, cậu hiện tại không thể trở về nhà nghỉ ngơi…… Lấy đi hưng phấn của mọi người, cậu cũng sẽ băn khoăn.

Thanh âm nước chảy ào ào, lạnh như băng làm ướt một phần tóc phía trước.

Bất tri bất giác, tóc cũng đã dài ra rất nhiều so với trước kia. Xem ra mình đã không quan tâm tốt đến bản thân rồi.

Chu Luật sau khi rửa mặt bốn năm lần, cuối cùng cũng cảm giác được tinh thần đã khôi phục lại một chút.

Sau đó cậu ngẩng đầu, đang định tìm khăn tay lau khô bọt nước đang đọng trên mặt…… thì bỗng nhiên, ngây ngẩn cả người.

Trên mặt gương, rõ ràng phản chiếu bóng người phía sau mình……

Đứng ở cửa mỉm cười , là Thanh Dạ.