Thần Y Đích Nữ

Chương 5: Rốt cuộc ngươi là ai?




Hiệu thuốc có hai tầng, Trung dược kết hợp Tây dược, còn có nạng, xe lăn và các dụng cụ đơn giản để chữa bệnh. Ở thế kỷ XXI, trên đường tùy tiện thấy hiệu thuốc không có gì lạ, thuốc mới, thuốc đặc biệt nàng đều bán, ngoài ra còn bỏ vào một ít dược phẩm dùng trong quân đội, gồm một ít bao con nhộng rỗng ruột linh tinh nữa.

Phượng Vũ Hành thử một chút, thế nhưng có thể thông qua ý niệm đưa thứ gì đó trong hiệu thuốc vào trong bàn tay.

Nàng kinh ngạc một hồi, theo bản năng sẽ rời chân đi khỏi. Phát hiện kỳ quái như vậy, phải yên lặng tìm nơi không người xem cho tốt một chút mới được.

Nhưng chân nàng vừa động, đột nhiên cổ thấy lạnh, một thanh kiếm lạnh băng đặt trên đó.

"Không được nhúc nhích." Là tiếng của thị vệ kia.

Phượng Vũ Hành thật sự không dám động đậy.

Đây gọi là Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi, nàng có thể so đấu dũng khí với chủ tử hắn, nhưng loại thị vệ lỗ mãng này, không có chút suy nghĩ sáng dạ nào, kiếm cũng tuyệt đối không thể mọc mắt.

Nàng nghiêng đầu nhìn chuôi hàn kiếm một chút, mũi kiếm nhọn bức người, chỉ cần một sợi tóc cũng có thể đứt.

"Cô nương, xin lỗi. Cho dù thân phận của ngươi là gì, chỉ nên trách hôm nay ngươi không nên nhìn thấy chủ tử của ta ở đây." Tiếng nói vừa dứt, mũi kiếm đã chớp lên.

Đương nhiên Phượng Vũ Hành không chờ chết như vậy, chỉ là chưa đợi nàng ra tay, nơi chuôi kiếm truyền đến một tiếng "đinh", sau đó "lạch cạch" rơi xuống đất.

"Chủ tử!" Thị vệ nhanh chóng xoay người, quỳ xuống về phía cẩm bào nam tử. "Chủ tử bớt giận."

Cẩm bào nam tử tùy ý phất tay, "Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, để nàng đi đi."

"Nhưng nếu để lộ ra ngoài..."

"Bạch Trạch." Cẩm bào nam tử trầm mặt xuống, "Ta không nói cùng một câu lần thứ hai."

"Vâng." Thị vệ tên Bạch Trạch cúi đầu, yên lặng nhặt bội kiếm lên, không dám nhiều lời.

Phượng Vũ Hành trừng mắt nhìn Bạch Trạch, thấy lão đầu nhi bên cạnh nhìn chằm chằm vào thương thế mà thúc thủ vô sách(1), lời nói đầy ý vị: "Ngươi phải học tập chủ tử nhà ngươi đi, cho dù muốn giết người diệt khẩu, cũng đừng manh động trước mặt người khác. Nghề đại phu này trước giờ không nhiều lời, nếu người ta có lòng so đo, tùy tiện động thủ trên chân, hai chân hắn có thể bị phế hoàn toàn."

(1) Thúc thủ vô sách: Bó tay.

"Ngươi đừng được voi đòi tiên!" Bạch Trạch bị chọc tức giậm chân.

Cẩm bào nam tử khinh thường cười ra tiếng, "Tuổi còn nhỏ mà hiểu không ít đạo lý. Bạch Trạch, ngươi phải học tập nàng, người ta nói từng điểm đều đúng."

"Chủ tử!"

"Đừng nói nữa." Hắn ngắt lời Bạch Trạch, nhìn Phượng Vũ Hành, "Về nhà đi, không phải nói mẫu thân có bệnh sao?"

Phượng Vũ Hành nhìn hắn một lát, ánh mắt luyến tiếc rời đóa tử liên trên mi tâm. Nếu không phải nói là nam nhân không nên quá đẹp, đẹp như vậy, thì dễ dàng khiến nữ nhân ta đánh mất nguyên tắc.

"Cái đó... để ra giúp ngươi." Lời vừa thốt ra, Phượng Vũ Hành muốn vả miệng mình. Chỉ cần lo cho thân mình thôi có hiểu hay không? Sao phải giúp người chứ?

"Ngươi giúp thế nào?" Cẩm bào nam tử rất phối hợp, không cho nàng có cơ hội đổi ý.

Sau khi Phượng Vũ Hành không nhìn, lại không nghĩ sẽ nhìn mi tâm hắn lần nữa, tay đưa vào trong áo, dùng ý niệm lấy ra một bình phun giảm đau. Lúc trước loại này chưa từng được đưa ra thị trường, là người chuyên môn nghiên cứu chế tạo ra để cung cấp cho quân đội lúc dùng khẩn cấp, vốn muốn tìm cơ hội buôn bán, ai ngờ chưa bán được đã chết.

"Đương nhiên là giảm đau trước." Phượng Vũ Hành lắc lắc bình phun trong tay, nhìn lão đầu nhi một cái, "Lão tiên sinh, vừa rồi ngươi cũng thấy hành tung bọn họ bí ẩn, muốn giết ta diệt khẩu."

Lão đầu nhi sớm đã bị dọa, lại nghe nàng nói, thì lúc ấy sụp xuống, ngồi sững dưới đất run rẩy.

Phượng Vũ Hành nhìn cẩm bào nam tử, "Ngươi nói đi, đưa ra lời hứa hẹn gì đó, không chỉ đảm bảo an toàn sinh mạng của ngươi, mà chuyện hôm nay của ngươi, ta cũng không nói ra."

Vừa nghe lời này, trong lòng Bạch Trạch lại căng thẳng, liền hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: "Ta chỉ là một đứa trẻ sống ở sơn thôn, năm mới gặp được một vị kỳ nhân Ba Tư, cho ta vài thứ tốt. Hôm nay ta muốn dùng thứ tốt đó cứu chủ tử nhà ngươi, nhưng ta không muốn để người khác biết trong tay ta có thứ kỳ lạ. Biết chưa?"

Bạch Trạch phân tích một lát, gật đầu, "Đã biết."

Cẩm bào nam tử nhìn cái bình trong tay nàng, trong mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu, nhưng thấy Phượng Vũ Hành không nhiều lời, thì quay đầu nói với lão nhân kia: "Lão tiên sinh coi ta là bệnh nhân bình thường là được rồi, làm xong những gì ngươi nên làm, ta sẽ để Bạch Trạch đưa ngươi rời núi, tuyệt đối không liên lụy tính mạng của ngươi."

"Là... thật sao?" Lão đầu nhi không tin.

"Chỉ cần ngươi không nói ra việc tối nay, rất đơn giản."

"Đêm nay cái gì ta cũng không làm, ta xuất môn xem bệnh bị lạc đường."

Phượng Vũ Hành biết, thứ gọi là cam đoan, ai cũng không có cách đi nghiệm chứng thật giả, chỉ có lựa chọn tin hoặc không tin. Nàng không có tâm tư đoán xem tên thị vệ được gọi là Bạch Trạch kia có đưa người an toàn trở về hay vẫn nửa đường giết chết hắn, tóm lại trước mắt chữa trị chân cho người này, chữa trị chân xong, nàng còn phải quay về thôn nhỏ kia, mẫu thân của nguyên chủ và đệ đệ còn đang chờ nàng.

"Đến đây!" Nàng không nói thêm nữa, nửa quỳ bên người cẩm bào nam tử, dứt khoát tự mình động thủ kéo vải chỗ vết thương ra.

Cẩm bào nam tử nhìn động tác của nàng, chỉ cảm thấy sạch sẽ gọn gàng, xuống tay không chút do dự, tựa như chuyện bình thường. Một hài tử mới mười tuổi đầu, sao lại có thể có khả năng.

"Có rượu không?" Nàng vừa xem xét vết thương vừa hỏi.

Lão đầu nhi nhanh chóng mở hòm thuốc ra, lấy ra một cái bình nhỏ, có điểm ngượng ngùng nói: "Bình thường lão uống hai chén, lúc nào cũng mang theo."

"Ừ, thói quen này không sai." Phượng Vũ Hành nhận lấy bình nhỏ, lại không khách khí mở miệng phân phó: "Bạch Trạch, đi lấy nước đến."

Bạch Trạch thấy cẩm bào nam tử gật đầu, thì phi thân đến bên bờ suối. Khi trở về, không biết nhặt được mảnh bình vỡ ở đâu, chứa nửa vại nước dâng lên trước mặt.

Phượng Vũ Hành nhận lấy nước, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Dùng nước rửa sạch một chút, sau đó dùng rượu để tiêu độc. Lúc làm rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút."

Không ngoài dự đoán, cẩm bào nam tử lại nói: "Không sao."

Nàng nhíu mày, thật ra hiệu thuốc có cồn tiêu độc, nhưng nàng không có cách đưa chai cồn đến. Tay áo của tiểu hài tử không rộng như vậy, làm nhiều quá sẽ bị lộ.

"Vậy bắt đầu." Phượng Vũ Hành không nói thêm, cẩn thận để ý miệng vết thương.

Nước sạch, rượu mạnh, tiêu độc hoàn toàn. Bạch Trạch tìm thanh gỗ cho cẩm bào nam tử cắn, Phượng Vũ Hành xua tay, "Không cần, mau vứt đi, cắn trong miệng quá bẩn."

Bạch Trạch không nghe lời của nàng, chỉ nói: "Cạo thịt nối xương không phải nói đơn giản như vậy."

"Ta biết." Nàng lại lắc cái bình trong tay, rồi phun lên hai đầu gối.

Âm thanh và trạng thái sương mù của thuốc, đặc biệt làm mấy người bị dọa đến sửng sốt, cẩm bào nam tử thấy rất tốt, hai mắt chỉ lộ ra tia tò mò, hai người khác thì thét lên một tiếng kinh hãi.

"Đây là gì?" Bạch Trạch bắt đầu cảnh giác, chặn tay Phượng Vũ Hành lại. "Ngươi cho chủ tử nhà ta dùng dược gì?"

"Giảm đau." Nàng ăn ngay nói thật, lại quay sang nói với cẩm bào nam tử: "Ngươi thử xem, có phải đã bắt đầu tê rân rân rồi không?"

Thuốc này thật sự hiệu quả nhanh, chỉ tức khắc có thể giảm đau và gây tê chỗ đau cực hạn.

Cẩm bào nam tử cũng thấy ngạc nhiên, trong nháy mắt dường như đã bắt đầu thấy tê dần, cảm giác đau cũng dần không còn. Hơn nữa, thuốc này rất ưu việt, chỉ bao trùm lên những nơi có vết thương, những nơi không bị thương vẫn còn cảm giác.

Hắn lại nhìn cái bình trong tay Phượng Vũ Hành, nàng ngượng ngùng: "Vậy... chờ chữa trị xong vết thương cho ngươi, nếu còn, thì... thì tặng cho ngươi."

Hắn cũng không khách khí, "Vậy đa tạ."

"Tới lượt ngươi." Phượng Vũ Hành đẩy lão đầu nhi bên cạnh, "Cạo thịt thối đi."