Thần Y Hoàng Hậu

Chương 11: Ngươi là con chim cặn bã!




Edit & Dịch: Emily Ton.

Tai phải khổng lồ của Hỏa Vân Cự Ưng, đối với Phượng Vũ mà nói, thật giống như một căn phòng to lớn.

"Ta không có linh lực, nhưng ta biết điểm yếu của hắn." Phượng Vũ nhướng mày.

"Thật tuyệt!" Hỏa Vân Cự Ưng hạ giọng: "Nếu ngươi có thể đuổi hắn đi, ta sẽ không ăn ngươi!"

Phượng Vũ hít sâu một hơi, không có tu vi chỉ có thể khổ sở thế này thôi: "...... Được."

Phượng Vũ ngồi ở trong lỗ tai của Hỏa Vân Cự Ưng, nói cho nó biết về điểm yếu của Quân Lâm Uyên: "Quân Lâm Uyên người này, tu vi nghịch thiên, ngươi căn bản đánh không lại hắn, trốn cũng trốn không thoát, nhưng có một biện pháp có thể khiến hắn tạm thời phân tâm."

Nghĩ vậy, khóe miệng Phượng Vũ gợi lên một nụ cười nhẹ: "Hắn có thói ở sạch rất nặng!"

Ý tưởng này thực ra đã được lấy cảm hứng từ giọt nước dãi của Hỏa Vân Cự Ưng.

Phượng Vũ vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn vị thiếu niên mặc áo choàng đen đối diện.

Tay phải của hắn cuộn tròn thành nắm đấm, linh khí cuồn cuộn tràn ra, quanh quẩn ở chung quanh nắm tay, làm biến dạng vùng không gian này!

Một luồng linh lực vô cùng khổng lồ bạo động giữa trời và đất!

"Mau đi!" Phượng Vũ ngồi ở trong tai phải Hỏa Vân Cự Ưng, hô to thành tiếng!

Hỏa Vân Cự Ưng nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tình vẫn ôm theo hy vọng cuối cùng trong tình huống tuyệt vọng, thân hình nhanh chóng phóng về phía Quân Lâm Uyên!

Ngay khi cả hai bên đã sẵn sàng đối mặt ——

Tách tách tách tách ——

Một chất sền sệt màu trắng mà Hỏa Vân Cự Ưng dính liền ở bên nhau, như nước suối trào ra, phun về phía Quân Lâm Uyên!

Có thể nhìn thấy rõ ràng vị thiếu niên phong thần tuyệt thế như trời quang trăng sáng ——

Sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét!

Thân hình nháy mắt cứng đờ!

Thân hình hắn không ngừng lui về phía sau, lui lui lui ——

"Chạy!" Phượng Vũ đang ngồi xếp bằng ở trong tai phải của Hỏa Vân Cự Ưng hô to một tiếng!

Hỏa Vân Cự Ưng cũng không nghĩ tới hiệu quả cư nhiên tốt như vậy!

Nó lập tức nhanh chóng lao đi!

Hỏa Vân Cự Ưng lao về phía trước với tất cả sức mạnh của mình, tốc độ đã tăng tới cực hạn!

Phượng Vũ ngồi ở bên trong tai phải nó, không ngừng nhắc nhở: "Đi về phía trước, nghiêng người bốn mươi lăm độ, tăng tốc nhanh hơn, nhanh hơn!"

Hỏa Vân Cự Ưng vốn kinh thường đối Phượng Vũ, nhưng thành công vừa rồi, nó phát hiện thật sự có hiệu quả đáng ngạc nhiên, cho nên theo bản năng nó lập tức nghe lời Phượng Vũ.

"Giảm tốc độ và hạ thấp xuống! Nhanh lên! Tăng tốc nhanh hơn!" Phượng Vũ nắm chặt nắm tay!

Một vạn mét, năm ngàn mét, ba ngàn...... Nhanh! Sẽ sớm xuất hiện một thác nước nơi vách đá!

Đúng lúc này, đột nhiên, Hỏa Vân Cự Ưng xách Phượng Vũ ra khỏi lỗ tai bên phải, giữ nàng ở trong lòng bàn tay.

Phượng Vũ nhìn nước dãi của nó nhỏ giọt xuống, trong lòng cả kinh, la lên một tiếng: "Ngươi muốn làm gì!"

Hỏa Vân Cự Ưng xách theo Phượng Vũ trong tay, trực tiếp vứt vào trong miệng mình!

Thật giống như cách một người thường vứt đậu phộng vào trong miệng của họ!

Phượng Vũ tức khắc hãi hùng khiếp vía!

Hỏa Vân Cự Ưng vẫn chưa chạy thoát trong khi vẫn còn đang bị đuổi giết, nó đã muốn đổi ý với nàng!

Phượng Vũ tức giận đến nỗi trực tiếp tung ra một khối đá hoá thạch bí ẩn vô cùng cứng rắn từ chiếc nhẫn linh giới long phượng của nàng!

Đồng thời, thân thể nàng linh hoạt quay ngược lại một cái, bắt lấy mũi của Hỏa Vân Cự Ưng, trực tiếp nhảy lên phía trên trán nó!

Răng rắc!

Một tiếng giòn vang!

Miệng lớn của Hỏa Vân Cự Ưng cắn một ngụm vào viên đá hoá thạch bí ẩn được Phượng Vũ tung ra, lập tức răng của nó gần như rơi ra!

Nó tức giận thét lên một tiếng "oa" rất to!

Hỏa Vân Cự Ưng tức giận mắng to: "Ngươi có phải là người hay không? Sao ngươi lại giảo hoạt như vậy!"

Phượng Vũ đứng ở trên đỉnh đầu Hỏa Vân Cự Ưng, hai tay chống nạnh, tức giận dậm chân: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta! Ngươi đã nói sẽ không ăn ta! Kết quả, ngươi lập tức đổi ý! Ngươi, là, con, chim, cặn, bã!"