Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 45: Vụ án thứ tư: Khó bỏ khó phân




Thạch Cảnh Uẩn là khâm sai đại thần mà hoàng đế phái tới, Uông phủ đương nhiên phải tổ chức tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho hắn.

Đêm đó, ba vị công tử Uông phủ, Uông Chính Nho, Uông Chính Hiền và Uông Chính Nhiên xếp tiệc ngay trong phủ, mời quan viên chính của Đại Nguyệt thành và vài bộ hạ của Uông Chính Tân tới ra mắt Thạch Cảnh Uẩn.

Thạch Cảnh Uẩn có ngọn ngành thế nào không ai biết, vô cùng thấn bí.

Nhưng người này là quan viên mà hoàng đế đích thân chỉ định phụ trách vụ án này, nhất định là lai lịch không nhỏ, cho nên không ai dám lạnh nhạt.

Đại Nguyệt thành chỉ là một huyện thành, nhưng do vị trí đặc biệt của nó là huyện thành thông thương giữa biên giới hai nước Tường quốc và Chiêu quốc nên trong thành có rất nhiều thương nhân Chiêu quốc lui tới.

Uông Chính Tân bị giết, tình hình biên ải lập tức căng thẳng, chỉ vô tình cũng có thể làm cho hai nước giao chiến.

Việc phá giải được vụ án này chính là mấu chốt, cũng vô cùng vội vàng.

Buổi tối, bữa tiệc vô cùng linh đình, mọi người thay nhau mời rượu Thạch Cảnh Uẩn, việc này không cần nói tỉ mỉ.

Ninh Vô Tâm cầm đũa chậm chạp gắp một miếng rau cải xanh, nhưng lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt, không nhịn được nhìn lén Thạch Cảnh Uẩn đang ngồi trên bàn chủ.

Không sai, y cũng ngồi ở đây.

Đáng lẽ ra một thường dân như y căn bản không thể nào xuất hiện trên loại tiệc này được.

Nhưng ban ngày, lúc nhìn thấy Thạch Cảnh Uẩn, người kia nhìn y, nói một câu, “Nếu như tối nay Dịch đại nhân không có chuyện gì thì tới dự tiệc đi.”

Tim Ninh Vô Tâm lúc ấy đập loạn nhịp.

Khâm sai đại nhân đã nói như vậy rồi, cho dù y có chuyện phải làm đi nữa cũng phải biến thành không có chuyện.

Quả nhiên, Uông Chính Nho vừa nghe Thạch Cảnh Uẩn nói như vậy liền vội vàng nói, “Thân thể của gia mẫu đã tốt lên rất nhiều, đều nhờ có công lao của Dịch đại phu. Tối nay nhất định đại phu phải đến dự tiệc.”

Ninh Vô Tâm không có cơ hội từ chối, vì vậy chuyện được quyết định như vậy.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Cảnh Uẩn lần nữa, run rẩy trong lòng.

Tướng mạo, thanh âm giống y như đúc.

Ngay cả động tác nhỏ lúc uống rượu là thích uống một chút sau đó liếm dọc viền ly đều giống nhau.

Lòng Ninh Vô Tâm vừa chua xót vừa vui vẻ, không nhịn được mà lộ ra vẻ tươi cười.

Nhiều điểm tương tự như vậy, sao có thể không phải là hắn chứ?

Quả nhiên là hắn lừa y, căn bản là hắn không chết.

Thiên hạ phát tang chỉ sợ chính là sách lược của hắn và hoàng đến, mặc dù y không đoán được nguyên do là gì.

Hôm qua y khổ sở như vậy, căn bản là không cần thiết.

Ninh Vô Tâm cúi đầu.

Mặc dù cảm giác tình cảm của mình bị lừa gạt…

Nhưng mà, hắn không chết thì tốt, không sao thì tốt rồi…

Hai người vốn không có quan hệ, cho dù hắn có kế hoạch gì cũng không cần phải báo cáo với y.

Vụ án này xong xuôi, Đại Nguyệt quan được thông hành, y vẫn phải đi.

Hắn không sao rồi, y cũng yên tâm hơn.

Thạch Cảnh Uẩn uống từng ly rượu, chào hỏi tất cả mọi người xung quanh.

Ninh Vô Tâm không dám nhìn chằm chằm vào hắn, vội vàng gắp một miếng rau cải, chưa đưa lên miệng, không nhịn nổi lại ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái.

Không nghĩ tới, lần này Thạch Cảnh Uẩn cũng đang nhìn y.

Ninh Vô Tâm hoảng hốt, đôi đũa trong tay hơi run lên, rau cải rớt xuống người.

Y đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, tìm khăn lau.

Y lau sạch quần áo, ngẩng lên nhìn Thạch Cảnh Uẩn lần nữa, không nghĩ tới hắn vẫn đang nhìn y.

Ninh Vô Tâm bối rối đến ngồi không yên.

Khách chủ vẫn còn ngồi đó, nếu như y rời đi thì thật đúng là bất kính.

Nhưng y cũng không muốn để ý nhiều như vậy, nhiều nhất là ngày mai đến tạ lỗi với Uông Chính Nho.

Ninh Vô Tâm đứng lên, cười gật đầu với mọi người xung quanh, rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc rời khỏi đại sảnh, y liếc mắt nhìn qua, sau đó thấy Thạch Cảnh Uẩn cũng đang rời khỏi bàn, đi về phía mình.

Hô hấp của Ninh Vô Tâm đột nhiên dồn dập, mặt đỏ ửng, hận không thể bay luôn về phòng mình, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Y vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, không nghĩ tới đâm vào người Uông Chính Nhiên ở đại sảnh.

Uông Chính Nhiên kéo y, “Ngươi sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Ninh Vô Tâm kéo tay của hắn ra, gấp gáp nói, “Ta không thoải mái, muốn về đi nghỉ.”

Uông Chính Nhiên vội vàng nói, “Có nghiêm trọng lắm không? Ta đưa ngươi về?”

Ninh Vô Tâm thấy người phía sau đã đuổi tới, cố sức đẩy ra chạy về phía trước.

Uông Chính Nhiên hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy Thạch Cảnh Uẩn lao ra.

Hắn vội vàng nói, “Thạch đại nhân.”

Thạch Cảnh Uẩn không nói lời nào, nhìn về hướng Ninh Vô Tâm ở phía trước, nhanh chóng đi theo.

Uông Chính Nhiên buồn bực, trong lòng cũng thấy quái dị, nhưng trên tay còn có chuyện phải về trả lời Uông Chính Nho, không thể làm gì hơn là trở lại chỗ ngồi.

Ninh Vô Tâm bước nhanh, nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, trong lòng vô cùng hốt hoảng.

Cuối cùng, tiếng bước chân gần ngay sau lưng, trái tim Ninh Vô Tâm gần như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Chuyện đến nước này rồi, hay là xoay người chào hỏi.

Y xoay người lại, cố gắng tỏ ra vui vẻ, còn chưa kịp nói gì đã bị ôm lấy, kéo đến một chỗ tối, môi lập tức bị chặn lại.

Vừa hôn một cái, tình cảm vốn bị đè nén từ lâu như đột nhiên bùng nổ, người đang hôn y giống như bị mất khống chế, nụ hôn vừa vội vàng vừa bá đạo lại không cho phép cự tuyệt.

Ninh Vô Tâm không giãy dụa được, nước mắt đau đớn bị ép chảy ra, miệng lưỡi quấn quít một hồi mới kết thúc.

Hai người thở hổn hển, toàn thân Ninh Vô Tâm cũng nóng lên.

“Đến phòng ta.” Thạch Cảnh Uẩn khà khàn ra lệnh.

“Không… Không được…” Cảm giác được có vật gì đó to lớn đang chọc vào bụng mình, Ninh Vô Tâm đã sợ đến mức không biết nên làm gì.

Tay Thạch Cảnh Uẩn sờ xuống phía dưới, Ninh Vô Tâm hô, “Buông tay! Ngươi…”

Còn chưa nói xong, môi lại bị chặn lại, một bàn tay ấm áp kiên quyết kéo quần y ra, duỗi vào.

Thạch Cảnh Uẩn nói, “Đã như vậy rồi còn giả vờ cái…” Sau đó chặn miệng y lại.

Ninh Vô Tâm không nói nên lời, muốn khóc mà không khóc nổi.

Ngươi kích thích nó như thế, nó không phản ứng mới là lạ.

Trong đêm tối, tiếng thở dốc bị đè nén và tiếng rên rỉ xen lẫn.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng người qua lại và tiếng cười nói.

Hai người lập tức không dám phát ra một chút tiếng động.

Động tác trên tay Thạch Cảnh Uẩn không hề ngừng lại mà càng ngày càng nhanh, Ninh Vô Tâm chửi thầm khốn kiếp trong lòng, tức giận cắn mạnh vào đầu lưỡi hắn.

Tiếng nói dần dần đi xa, Ninh Vô Tâm đẩy mạnh hắn ra, hốt hoảng kéo quần lên.

Thạch Cảnh Uẩn vẫn muốn kéo y lại, sau đó lại nghe thấy có tiếng người đi về phía bên này, Ninh Vô Tâm chưa kịp kéo xong quần đã nhảy luôn ra ngoài, bước lảo đảo về phía trước vài bước tới chỗ có ánh sáng.

Thạch Cảnh Uẩn nghe thấy một giọng nói lo lắng nói, “Vô Thanh, ngươi sao thế? Ta lo lắng thân thể của ngươi khó chịu, tới thăm ngươi một lát.”

Thanh âm của Ninh Vô Tâm rõ ràng hơi run rẩy, “Ta… Đi được nửa đường thì buồn “đi nhẹ”, ta về phòng trước.”

“Ta đưa ngươi đi.”

Tiếng bước chân của hai người xa dần.

Thạch Cảnh Uẩn đứng trong chỗ tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Sau đó, hắn vỗ vỗ quần áo, đi ra.

Thạch Cảnh Uẩn trở lại chỗ của mình lần nữa, lần này mọi người đều cảm thấy hắn im lặng hơn rất nhiều, mặc dù cử chỉ vẫn như vậy nhưng mơ hồ mang thêm một chút âm trầm.

Mọi người cho là hắn cảm thấy mệt mỏi trên đường, thân thể khó chịu, thức thời không dám tới mời rượu nữa.

Uông Chính Nhiên đưa Ninh Vô Tâm về phòng, đến lúc trở lại yến tiệc thì tiệc đã gần giải tán.

Thạch Cảnh Uẩn đi qua người hắn, thản nhiên liếc nhìn một cái, mặc dù không nói lời nào, Uông Chính Nhiên vẫn cảm thấy phẫn nộ.

Hắn cảm thấy Thạch Cảnh Uẩn xem thường hắn.

Nhưng rốt cuộc là do đâu, hắn cũng không biết.

===

Sáng sớm ngày hôm sau, Uông Chính Nho, Uông Chính Hiền và Uông Chính Nhiên đi tới tiểu viện của Thạch Cảnh Uẩn, diễn tả chi tiết lại cái chết của Uông Chính Tân.

Lộ trình giữa Đại Nguyệt thành và Đại Nguyệt quan khoảng một giờ đi đường, bây giờ biên ải vẫn khá yên ổn, Uông Chính Tân cứ mỗi tháng đều về nhà ở mấy ngày.

Lần này lúc trở về, gã mang theo mấy thuộc hạ của mình về.

Xung quanh Đại Nguyệt thành tương đối hoang vu, không có người nào ở.

Biên ải lại không có nhiều thứ để giải trí, bắt đầu từ mấy năm trước, Uông Chính Tân và thuộc hạ của mình đều chơi một trò chơi cưỡi ngựa nơi hoang dã.

Trò chơi này ban đầu chỉ là mấy người thi thố cưỡi ngựa giữa núi rừng xem ai nhanh hơn, đến mục tiêu sớm hơn.

Sau đó, hứng thú của mọi người càng ngày càng cao, hàng năm đều phải chơi mấy lần, cũng càng ngày càng chính thức.

Cuộc thi đấu được người đến bên ngoài Đại Nguyệt thành tìm một nơi hoang vu mà trước đây chưa ai từng tới, chọn một con đường có tính thách thức lớn nhất.

Sau đó, một chuyên gia vẽ lại địa hình nơi đó, lại viết rõ ràng chặng đường phải đi.

Đến ngày tranh tài, mỗi người được phát một phần giấy miêu tả chi tiết và bản đồ.

Ai cưỡi ngựa đến mục tiêu trước, lấy được cờ thưởng thì người đó thắng.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Uông Chính Tân rất tốt, thường xuyên đứng nhất hoặc đứng hai.

Ngay từ đầu lần tranh tài này gã đã cưỡi ngựa dẫn đầu.

Không ngờ rằng, trong tám người tham gia tranh tài lần này, sáu người đã đến mục tiêu nhưng vẫn không thấy Uông Chính Tân đến nơi.

Lúc mọi người còn đang buồn bực, người thứ bảy cũng đến, nói ngựa của mình bị thương móng, không chạy nổi.

Mọi người lại đợi một lát, Uông Chính Tân mãi vẫn không đến, lúc này mới quyết định về nhà.

Không ngờ rằng trên đường trở về, đoàn người lại thấy được ngựa cưỡi của Uông Chính Tân là “Xích Long” đang vừa hí vừa phi nước đại, trên Xích Long là Uông Chính Tân đang bị cháy.

Mọi người xuống quít khống chế Xích Long, đỡ Uông Chính Tân xuống.

Mặt Uông Chính Tân trắng bệch, đã tắt thở từ lâu.

Lửa cháy không mạnh, mặt của Uông Chính Tân không bị đốt, ngược lại trên người có vài chỗ bị bỏng rất nặng.

Mọi người nhanh chóng đưa thi thể của gã đến nha môn, sau khi kiểm nghiệm thì phát hiện ra gã bị đâm chết sau đó bị đốt.

Chuyện này vừa lộ ra, lòng dân chốn biên quan bàng hoàng, không ít người phỏng đoán rằng nhất định là trước khi cuộc thi đấu diễn ra đã có người lẻn vào nơi thi, chầu chực ven đường chờ Uông Chính Tân đi ngang qua thì giết hắn.

Việc tướng thủ thành bị chết là chuyện lớn, cũng không ít người đoán rằng chuyện này do gian tế của Chiêu quốc gây nên.

Thạch Cảnh Uẩn chậm rãi uống trà, không nói lời nào.

Sau đó, hắn đứng lên, thong thả đi đi lại lại trong phòng.

Ba người còn lại biết hắn đang suy tư nên không hề quấy rầy.

Qua hồi lâu, Thạch Cảnh Uẩn ngồi xống, nâng chung trà lên, từ từ uống.

Uông Chính Nhiên không nhịn nổi nữa nên nói, “Không biết Thạch đại nhân có ý kiến gì không?”

Mặc dù hắn muốn báo thù cho đại ca mình, nhưng cũng rất muốn biết cái người đang xem thường mình này rốt cuộc có bản lãnh gì.

Uông Chính Nho vội vàng ngăn hắn lại, “Không được vô lễ!”

Thạch Cảnh Uẩn không nhìn Uông Chính Nhiên, nói với Uông Chính Nhi, “Mấy ngày qua bổn quan bôn ba, cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tra án.”

Ba người còn lại kỳ thực vô cùng nóng lòng vì cái chết của đại ca, nhưng nếu Khâm sai đại nhân đã nói như vậy, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Uông Chính Nhiên vốn đã có chút ác cảm với hắn trong lòng, hôm nay lại càng thêm bất mãn.

Uông Chính Nho vội nói, “Nếu đã vậy, chúng tôi không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa. Nếu đại nhân cần gì thì cứ nói với chúng tôi.”

Thạch Cảnh Uẩn gật đầu, đứng lên.

Ba người nhìn dáng vẻ như muốn tiễn khách của hắn liền vội vàng đứng lên xin từ biệt.

Tiễn ba người đi, Thạch Cảnh Uẩn nói, “Bây giờ y đang ở đâu?”

Bên cạnh đó đi ra một người, “Sáng sớm hôm nay trò chuyện với Uông lão thái thái một giờ, sau đó ra cửa đi dạo quanh phố một vòng rồi trở lại Uông phủ, bây giờ đang tìm sách trong thư các (phòng sách).”

Thạch Cảnh Uẩn gật đầu, lập tức ra khỏi cửa.

===

Ninh Vô Tâm nhàm chán lật sách trong thư các (phòng sách), trong lòng vẫn nghĩ đến một người.

Tối qua sau khi y về phòng, y không thể nào ngủ ngon nổi, lăn qua lộn lại một đêm, lúc thì vui vẻ lúc thì khổ sở.

Sáng sớm hôm nay trò chuyện với Uông lão thái thái, lão thái thái cũng nói, “Trông ngươi không có tinh thần gì cả. Nếu như có tâm sự thì nhất định nên đi tìm người chia sẻ, đừng tự khiến bản thân ngột ngạt.”

Uông Chính Nho yêu sách như mạng, thư các của Uông phủ trải thảm cả trên đất, rất thoải mái, bình thường muốn đi vào đều phải cởi giày.

Ninh Vô Tâm nằm ngửa trên đất, mở một quyển sách che trên mặt mình, bắt đầu mơ màng.

Tối qua y ngủ không ngon, giờ rất buồn ngủ.

Lúc Thạch Cảnh Uẩn đi vào, hắn thấy được dáng vẻ nằm ngủ dưới đất của Ninh Vô Tâm.

Hắn xoay người, khóa kỹ cửa phòng.

Trong lúc mơ hồ, Ninh Vô Tâm cảm thấy cuốn sách trên mặt mình bị lấy xuống.

Ánh sáng hơi nhức mắt, y oán giận một tiếng, che mắt lại.

Sau đó, y cảm thấy mình bị hôn.

Ninh Vô Tâm mở choàng mắt, một khuôn mặt phóng đại trước mặt, người kia hôn y, hắn không hề nhắm mắt, trong mắt lóe lên tình dục rõ ràng.

Y kinh hoảng trong lòng, dùng sức đẩy mạnh hắn ra, giống như chú thỏ nhỏ nhảy bật lên, lui về phía sau mấy bước.

Thạch Cảnh Uẩn đứng lên, từ từ sáp lại, “Niệm Chi, ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Ninh Vô Tâm cố trấn định tinh thần, bây giờ y giống như bị người này khóa lại, dù muốn chạy cũng không chạy nổi, đành phải nói, “Lúc trước… ta rời đi là có nguyên nhân.”

Thạch Cảnh Uẩn kéo y, ấn y trên tường, dùng môi chặn môi y lại.

Trong chốc lát, Ninh Vô Tâm thất thủ, vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, hai người dần trượt xuống theo vách tường.

Tình cảm bị đè nén một lần nữa bị bung nở, hai người đều thấy gấp gáp.

Thạch Cảnh Uẩn ra lệnh, “Cởi quần áo.”