Thần Y Thế Tử Phi

Chương 2: Hồi phủ




Tĩnh Vương Phủ cách Sở Phủ nói xa thì không, nói gần cũng chẳng gần, cách ba dãy phố, đoàn người rẽ ngoặt vài lần, qua ba cái ngã tư đường, cuối cùng cũng đến Sở Phủ.

Dọc theo đường đi, mặc dù Sở Lưu Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể nghe được người khác chỉ trỏ nghị luận ở ngoài kiệu hoa, trong lòng nàng biết rõ, từ nay về sau, Sở Lưu Nguyệt nàng xem như trở thành người nổi tiếng cả Kinh Thành rồi, chẳng qua là tiếng xấu vang xa.

Nhưng mà như vậy thì đã sao, sẽ có một ngày, nàng sẽ thay đổi cục diện này, khóe môi ẩn ẩn nhếch lên nụ cười lạnh.

Cửa phụ của Sở phủ, kiệu hoa vừa dừng lại, Thạch Lựu nhanh chóng đi lên gõ cửa, trong cửa có tiếng bà tử không kiên nhẫn lên:

- Ai a?

Thạch Lựu nhẹ giọng trả lời:

- Nô tỳ là Thạch Lựu, Liễu mẹ, xin hãy mở cửa.

Cửa vang lên một tiếng chi nha được người mở ra, một bà tử lớn tuổi nghiêng người tựa vào trên cánh cửa, miệng cắn hạt dưa, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười vui vẻ như đang xem kịch vui, liếc mắt nhìn kiệu hoa, trêu đùa nói:

- Hóa ra là Nhị tiểu thư của chúng ta, không phải hôm nay xuất giá sao? Làm sao lại khiêng kiệu quay trở lại?

Thạch Lựu vừa nghe lời của nàng, trên mặt tràn đầy sự giận dữ, tiểu thư đã đau lòng như vậy rồi, mà Liễu bà tử này còn dám nói đến chuyện này, rõ ràng là cố ý phá đám, Thạch Lựu nhịn không được muốn đi lên chất vấn, lại nghe được bà mối phía sau cười ha hả đi tới, lôi kéo Liễu bà tử, kéo sang một bên nói chuyện phiếm.

- Lão muội, ngươi đừng làm khó Lưu Nguyệt tiểu thư, nàng cũng rất khó xử, trước hết lão tỷ tỷ xin chào hỏi ngươi, mong ngươi thông cảm nhiều hơn, thông cảm nhiều hơn a.

Bà mối vung tay lên, những kiệu phu nhấc kiệu lên, nhanh chóng đem kiệu hoa nâng vào cửa phụ. Liễu bà tử nhìn nhưng cũng chưa nói gì, sau đó mới vừa phun vỏ hạt dưa vừa khinh thường, chanh chua nói:

- Ngươi cho Tĩnh Vương Phủ là nơi như thế nào, người nào muốn đi vào liền đi vào được sao? Cũng không nhìn lại xem thân phận của mình đi, đừng nói là làm Tĩnh Vương Phi, cho dù là tiểu thiếp của Tĩnh Vương Gia cũng không tới lượt ngươi. Đại tiểu thư của chúng ta a, người không chỉ là tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương mà còn có tấm lòng Bồ Tát, nàng mới là Tĩnh Vương Phi chân chính.

Bà mối nghe xong Liễu bà tử, nhanh chóng hùa theo:

- Đúng vậy, khẳng định là như vậy, ai cũng biết, đại tiểu thư của Quốc Công Phủ ở Kinh Đô chính là nữ tử quốc sắc thiên hương, Bồ Tát chuyển thế chân chính.

- Đúng rồi.

Liễu mẹ cuối cùng cũng vừa lòng nở nụ cười, kéo bà mối đến một bên nói bà mối giúp nữ nhi mình làm mối. Sở dĩ hôm nay nàng cho Triệu bà mối mặt mũi, chính là tự mình lưu lại một đường lui, làm cho Triệu bà mối nhận của mình một phần ân tình, ngày sau sẽ giúp nữ nhi của mình tìm một gia đình tốt.

Bên cạnh kiệu hoa, Thạch Lưu nghe xong hai người nói, nhịn không được muốn khóc.

Sở Lưu Nguyệt ở trong kiệu hoa cũng nghe thấy nhưng không hề tức giận, bởi vì nàng thật sự không có sức mà đi tức giận, tuy máu trên đầu nàng đã ngừng chảy, nhưng bởi vì bị va chạm quá mạnh, mất máu quá nhiều. Hơn nữa thân thể này vô cùng gầy yếu, mười ngón tay gầy gọc không khác già chân gà, cổ tay thì mảnh mai giống như cành cây khô, dường như chỉ cần hơi dùng sức là có thể gãy lìa.

Nhìn hai bàn tay này, dù không thấy được mặt, nàng cũng đoán được khuôn mặt này không thể dễ nhìn, nhất định là vô cùng xanh xao, thiếu sức sống, khó trách lúc trước Liễu mẹ kia châm chọc nàng, nhìn thân hình nàng gầy yếu như vậy, quả thật là không xứng với Hoàng Tử kia.

Sở Lưu Nguyệt ngẫm nghĩ rồi hướng ra phía ngoài mở miệng với Thạch Lựu đang khóc lóc thút thít:

- Khóc cái gì, tiểu thư nhà ngươi còn chưa có chết đâu, ngươi nên vui mừng mới phải, về phần thái độ cùng những hành động của đám cẩu nô tài này, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trừng trị các nàng, nhưng trước hết hãy để các nàng sung sướng vài ngày đã.

Thanh âm của nàng thản nhiên nhưng làm cho người khác không dám nghi ngờ lời nàng nói, những kiệu phu bên ngoài không khỏi nghi hoặc nhìn lại. Sở tiểu thư tức giận nhưng không mất đoan trang, dường như có chút khác biệt với lúc trước, nhưng làm sao mà khác biệt thì họ lại không trả lời được.

Chẳng những kiệu phu mà ngay cả Thạch Lựu cũng ngây ngẩn cả người, quên cả khóc.

Bởi vì nếu lời này là do tiểu thư nói, thì quả thật khiến người ta nói không nên lời, trước kia, tiểu thư bị Liễu mẹ ức hiếp rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng không dám nói lời nào. Bởi vì Liễu mẹ có quan hệ với người hầu hạ thân cận bên người Đại phu nhân, bình thường hay ra vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trừ những người ở trong viện của phu nhân cùng Đại tiểu thư, những người khác nàng đều rất coi thường.

Trong kiệu hoa, Sở Lưu Nguyệt không thèm nhắc lại, nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hiện tại nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, về phần những tiểu tốt không ngừng nhảy nhót giở trò, sẽ có một ngày nàng tự tay trừng trị, điều quan trọng nhất lúc này chính là phải đem thân thể của nàng bồi dưỡng thật tốt, thân thể này thật sự quá gầy yếu rồi.

Kiệu phu nâng kiệu hoa đi đến trước cổng vòm Thùy Hoa thì dừng lại, bởi vì bên trong là nội viện nên bọn họ không được phép đi vào.

Nhưng cũng may hôm nay Quốc Công Phủ tiếp rất nhiều khách khứa, tất cả nha hoàn đều bận rộn ở tiền điện rồi nên nội viện không có người nào. Thạch Lựu thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay nhấc rèm kiệu lên giúp tiểu thư của mình xuống kiệu. Nàng sợ nhất chính là những nha hoàn, bà tử chỉ trỏ chế giễu tiểu thư, làm tiểu thư không chịu nổi nhục nhã lại đi tìm chết. Tiểu thư đã chết một lần rồi, bây giờ nàng nhất định phải trông coi tiểu thư cẩn thận, không thể để người lại đi tìm cái chết. Tuy rằng Tĩnh Vương Gia hưu tiểu thư, nhưng nàng tin rằng,nhất định tiểu thư có thể gặp được phu quân chân chính, Tĩnh Vương Gia căn bản không phải là phu quân của tiểu thư.

Kiệu hoa được nâng ra ngoài, Sở Lưu Nguyệt được Thạch Lựu giúp đỡ tự mình quay về nơi ở. Nơi ở của nàng nằm ở vị trí khuất sâu trong Quốc Công Phủ, cách cửa phụ này khá gần, đi qua một hành lang, hai, ba lần rẽ ngoặt là đến. Nơi này không lớn, nhưng so với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều, Sở Lưu Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi nàng nhìn thấy tình trạng thân thể này, còn tưởng rằng nơi ở của nàng dù không phải chuồng heo thì cũng không khác là mấy, nhưng hiện tại xem lại, Sở Gia này cũng không đến nỗi.

Tuy nàng có trí nhớ của thân thể này, nhưng do mất máu quá nhiều cho nên đầu óc nàng rất hỗn loạn, nhiều chỗ không rõ ràng, lộn xộn chưa sắp xếp lại được. Bây giờ nàng phải về phòng nghỉ ngơi trước, chờ khi nghỉ ngơi đầy đủ lại tính đến chuyện này.

Sở Lưu Nguyệt vừa vào đến sân của mình, còn chưa dừng chân, đã nghe được một âm thanh khó tin vang lên bên trong:

- Tiểu thư, người làm sao vậy?

Sau đó, khi Sở Lưu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì một thân mình ấm áp đã vọt đến, ôm lấy nàng, thất thanh khóc lên:

- Tiểu thư của ta, người làm sao thế này? Đang yên đang lành sao lại chảy nhiều máu vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

♥Hết chương 2♥