Thần Y Thế Tử Phi

Chương 55: Ai nam nhân đánh nhau vì nàng (phần 1)




Hương Minh Lâu chính là một thanh lâu nổi tiếng, bao nhiêu vương tôn quý tộc đến đây vung tiền như rác cũng chỉ vì muốn nhìn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu.

Hoa khôi Tiêu Tiêu tuổi mới vừađôi chín, hoa dung nguyệt mạo, đẹp như tiên nữ. Nghe nói mặc dù nàng lưu lạc chốn phong trần nhưng khí chất trên người lại không hề kém bất cứ thiên kim tiểu thư nào trong giới thượng lưu. Lai lịch của Tiêu Tiêu không có ai biết rõ chỉ thấy từ sau khi nàng xuất hiện không ít người trong kinh đô đều bị nàng làm cho mê muội, không tiếc vung tiền như rác cũng chỉ để thấy dung nhan của nàng. Nhưng Tiêu Tiêu cũng không thích gặp người ngoài, có thể nhìn thấy nàng cũng chẳng có mấy ai.

Một trong số đó là Túc vương Thế tử.

Nghe nói người Tiêu Tiêu thích chính là Túc vương Thế tử nên Túc Thế tử chỉ cần nói một câu hôm nay nàng liền chấp nhận so tài nghệ với nhị tiểu thư Sở phủ- Sở Lưu Nguyệt trước cửa Hương Minh lâu.

Tin tức này khiến cho không ít người vui sướng, trước cửa Hương Minh lâu đã bị người vây chặt như nêm cối từ sớm, ngay cả người của quan phủ cũng được huy động để duy trì trật tự. Nhưng biết rõ người chủ trì việc hôm nay là Thế tử Túc vương phủ- Túc Diệp nên những người đến duy trì trật tự kia tự động biến thành người bảo vệ cho đám người Túc Diệp.

Hôm nay không khí Hương Minh Lâu nóng lên hừng hực, náo nhiệt không thua gì lần đầu tiên Tiêu Tiêu xuất hiện.

Sở Lưu Nguyệt ngồi trong xe ngựa của Túc Vương phủ nghe tiếng nói chuyện huyên náo bên ngoài thì không khỏi nhăn đôi mày, những lời nói đứt quãng kia nàng nghe được rất rõ ràng.

Không ít người kích động vì có thể gặp được hoa khôi Tiêu Tiêu. Tuy Tiêu Tiêu không phải khuê tú danh môn* nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán thân. Hơn nữa so với những khuê tú danh môn kia thì một nữ tử thanh lâu càng dễ để người ta có hi vọng hơn nên mọi người mới có thể điên cuồng như vậy, rất nhiều người chỉ mong nhìn thấy gương mặt Tiêu Tiêu. Ngày xưa vung tiền như rác cũng khó gặp nay lại dễ dàng gặp được, có thể không háo hức được sao? Bởi vậy cũng xác nhận một việc, hoa khôi Tiêu Tiêu thích Túc vương Thế tử là việc không thể nghi ngờ.
*danh môn: gia đình danh giá.

Xe ngựa Túc Vương phủ hướng về Hương Minh lâu mà đi, những người đang chen lấy vừa thấy xe ngựa của Túc Vương phủ thì tự động dạt ra nhường đường.

Sở Lưu Nguyệt cũng hiểu rõ vì sao Túc Tùng đích thân đón nàng tới đây. Nếu không có xe ngựa Túc Vương phủ thì nàng muốn tới được đây sợ rằng cũng không thể.

Trước cửa Hương Minh lâu tạm thời dựng lên một đài cao, xung quanh có rất nhiều người vây kín, ai nấy đều kích động chuyện trò, thanh âm càng ngày càng lớn.

Đến tận lúc có người kêu lên: "Sở nhị tiểu thư đã tới? Mọi người mau tránh ra."

Một lời vừa nói xung quanh liền xôn xao, đám người tự động tách ra. Mặc dù lúc trước vừa chen chúc nhưng ngay lập tức mở ra một lối đi có thể cho xe ngựa đi qua.

Mọi người tự giác nhường đường như vậy thứ nhất là vì đây là xe ngựa của Túc Vương phủ, thứ hai là ai nấy đều nóng lòng muốn thấy hoa khôi Tiêu Tiêu biểu diễn.

Mặc dù Tiêu Tiêu còn chưa phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành nhưng danh tiếng cũng không thua kém đệ nhất mỹ nhân Sở Lưu Liên nhiều. Hơn nữa sự chênh lệch này không phải vì nàng mà vì xuất thân của nàng.

Hôm nay Tiêu Tiêu so tài nghệ cùng Sở Lưu Nguyệt, tất cả mọi người đều nhận định Sở Lưu Nguyệt phải thua không nghi ngờ. Bất kể là dung mạo hay tài nghệ vị đích nữ Phủ Quốc Công này cũng không có khả năng so sánh với Tiêu Tiêu. Nhưng mà mọi người ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ là vì sao Sở Lưu Nguyệt lại phải nghe lời Thế tử Túc vương đến Hương Minh lâu so tài cùng Tiêu Tiêu. Đây không phải việc khiến nàng phải mất mặt sao? Nhưng mọi người ngẫm lại liền không quan tâm nữa, Sở Lưu Nguyệt đã mất hết mặt mũi rồi, còn sợ lúc này mất mặt sao?

Khi mọi người đang xì xào bàn tán thì xe ngựa của Túc Vương phủ dừng lại. Túc Tùng nhảy xuống xe ngựa cung kính nhấc rèm xe lên mời Sở Lưu Nguyệt xuống xe.

Tiếng bàn tán bốn phía dừng lại, không ít người nhận ra vị Túc Tùng của Túc Vương phủ này. Hắn là người thân tín (thân cận, tin tưởng) của Thế tử Túc vương, sự xuất hiện của hắn thường đại biểu cho Túc Thế tử. Tuy rằng Túc Tùng công tử là người dưới nhưng so với những công tử ca tầm thường như đám bọn họ còn kiêu ngạo hơn. Nhưng bây giờ Túc Tùng công tử lại khách khí với Sở Lưu Nguyệt như thế, đây là xảy ra chuyện gì?

Phía dưới lặng im lại một lần nữa vang lên tiếng nghị luận.

Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng trừng mắt Túc Tùng một cái, cũng không bởi vì Túc Tùng cung kính với mình mà tâm tình tốt lên.

Từ kiếp trước nàng đã không thích những nơi đông người mà chỉ thích yên tĩnh làm nghiên cứu. Nhưng không ngờ tới kiếp này lại phá vỡ dĩ vãng của nàng, nàng muốn yên tĩnh sống mà không được.

Trong xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt dẫn Thạch Lựu đi ra.

Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày, mặc một bộ quần áo bình thường, khuôn mặt son phấn không thi*, trên đầu trâm cài, trang sức đều không có, dáng người thon dài, gầy nhỏ. Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ thì lại có nhiều điểm không giống với lúc trước. Hiện tại mặc dù Sở Lưu Nguyệt vẫn vô cùng mềm yếu như trước nhưng khuôn mặt vàng vọt đã lộ ra một chút sắc hồng, đôi đồng tử đen láy, trong vắt giống như làn nước. Nhìn nàng giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, dường nhưđã thay đổi thành con người khác.

son phấn không thi*: ý nói khuôn mặt mộc, không tô son điểm phấn.

Rất nhanh trong đám người đã có người bàn luận.

- Đây là Nhị tiểu thư Sở gia sao? Sao lại có cảm giác không giống lúc trước nhỉ?

- Đúng là không giống a, nghe nói từ khi Sở nhị tiểu thư đâm đầu vào tượng sư tử đá ở trước cửa Tĩnh Vương phủ đầu óc được thông suốt, bây giờ thông minh lắm.

- Hóa ra là vậy, ta còn không quá tin tưởng vào chuyện này nhưng xem ra tin đồn là sự thật a.

Lần này tiếng bàn luận vang lên Sở Lưu Nguyệt làm như không nghe thấy, sắc mặt nàng lạnh nhạt, khóe môi hơi nhếch rồi đi theo Túc Tùng đến đài cao trước Hương Minh lâu.

Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì nàng còn lâu mới phải đến nơi hoa bướm như Hương Minh lâu. "Túc Diệp, ngươi chờ đó cho ta!" Trong lòng Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh từ từ đi về phía đài cao.

Trong đám người không biết ai hô lên một câu:

- Tiêu Tiêu đi ra.

Một câu nói làm dậy lên ngàn tầng sóng, đám người mới vừa còn yên tĩnh thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, cả đám thi nhau kiễng chân nhìn về phía cửa Hương Minh lâu.

Sở Lưu Nguyệt cũng tò mò muốn biết Tiêu Tiêu trong lời đồn rốt cục là nhân vật như thế nào nên theo tầm mắt của mọi người nhìn về cửa Hương Minh lâu. Chỉ thấy trước của Hương Minh lâu vài tỳ nữ bưng lẵng hoa mở đường, thỉnh thoảng vung cánh hoa thơm, muốn long trọng bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Sau khi mấy tỳ nữ đi ra liền thấy một bóng người thiên kiều bá mị đi ra. Người này có vóc người cao gầy, so với nữ tử bình thường thì cao hơn một chút, thân hình mảnh mai, mặc một bộ tơ lụa mỏng trắng như tuyết, dáng đi thướt tha yểu điệu trời sinh, cả thân mình uyển chuyển như không xương, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên người một nha hoàn chậm rãi đi ra.

Nàng cũng không hề cố tình làm ra vẻ mà là trời sinh đã kiều mị, là một loại người khiến người ta nhìn thấy thôi đã có cảm giác kinh diễm*.

*kinh diễm: kinh- sợ, diễm- kiều diễm, diễm lệ (ý nói là vô cùng đẹp, đẹp ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người nhìn phải kinh ngạc).

Sở Lưu Nguyệt chỉ nhìn một cái đã có cảm giác mình không thể chán ghét nổi nữ tử này.

Tuy rằng Tiêu Tiêu xuất thân từ thanh lâu nhưng so với mấy người như Sở Lưu Liên thì khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Từ đôi mắt sáng ngời đến hơi thở trên người Tiêu Tiêu đều phát ra rất tự nhiên không hề cố ý làm ra vẻ. Mặc dù nàng có dáng vẻ thiên kiều bá mị khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhưng đó là do trời sinh đã vậy. Sở Lưu Nguyệt nhịn không được cong môi cười, nhìn thấy hoa khôi trong lời đồn này nàng lại có chút chờ mong cuộc so tài sắp tới.

Tuy rằng nàng không có sở trường gì, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

Tiêu Tiêu vừa xuất hiện ngoài cửa Hương Minh lâu đã vang lên tiếng hoan hô, không ít người còn phát ra tiếng gào thét:

- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu leo lên đài cao quét mắt nhìn đám người vây xem xung quanh sau đó đưa tay dùng khăn lụa mỏng che miệng nhẹ nhàng cười.

Nụ cười mỹ diễm* vô cùng lại càng khiến đám người dưới đài điên cuồng. Không ít người chen đến đài thi đấu hận không thể bổ nhào vào Tiêu Tiêu, cướp nàng mang về nhà.

*mỹ diễm: xinh đẹp, diễm lệ.

Tiêu Tiêu gật đầu với người phía dưới sau đó thu ánh mắt lại chậm rãi nhìn Sở Lưu Nguyệt đứng đối diện.

Sở Lưu Nguyệt cũng nhìn nàng, thoáng cái bốn phía yên tĩnh trở lại, tất cảđều chăm chú nhìn vào hai nữ tử trên đài cao.

Sở Lưu Nguyệt một bên quan sát nữ tử đối diện một bên thở dài. Thật là trời trêu người, nếu nữ tử này sinh ra trong gia đình phú quý thì chỉ sợ không thua kém gì Sở Lưu Liên.

- Xin chào, người chính là Sở nhị tiểu thư trong lời đồn sao?

Tiêu Tiêu mở miệng trước, giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, có sự dịu dàng của nữ tử Giang Nam nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan khoái mà thanh thúy, nghe thật êm tai. Sở Lưu Nguyệt muốn chán ghét giọng nói này cũng không chán ghét nổi. Nàng gật đầu, tuy rằng Tiêu Tiêu là đối thủ hôm nay của nàng, lúc trước nàng cũng không bằng lòng với việc so tài cùng một nữ tử thanh lâu nhưng bây giờ gặp được Tiêu Tiêu nàng đột nhiên nghĩ, thật ra Tiêu Tiêu cũng không là sai điều gì, nàng ấy chỉ sống nhầm chỗ nhưng cũng không hề kém người khác bao nhiêu. Người với người gặp mặt có lúc thật kỳ diệu.

Sở Lưu Nguyệt mở miệng nói:

- Đúng vậy, ta chính là Sở Lưu Nguyệt.

Hai nữ tử nhìn nhau sau đóđồng thời nở nụ cười.

Tiêu Tiêu lại nói:

- Chúng ta sẽ so tài với nhau một trận, cầm kỳ thư họa tùy ngươi chọn.

- Được.

Sở Lưu Nguyệt gật đầu, Tiêu Tiêu đi đến cạnh đài cao quét mắt nhìn mọi người, giọng nói mềm mại thanh thúy lại vang lên lần nữa:

- Ta và Sở nhị tiểu thư sẽ so tài một trận mong các vị chủ trì nhưng hi vọng mọi người công bằng phán xét không nên có chút thiên vị nào.

Tuy rằng Tiêu Tiêu là nữ tử thanh lâu nhưng lời nói có sức ảnh rất lớn, người bên dưới nghe được nàng nói vậy thì lập tức đồng ý: "Được."

Tiêu Tiêu nói xong liền đi tới trước mặt Sở Lưu Nguyệt cười nhìn nàng:

- Chúng ta bắt đầu đi, ngươi muốn thi gì? Cầm kỳ thư họa ngươi chọn gì?

Tuy rằng nàng biết Sở nhị tiểu thư không am hiểu những thứ này nhưng Túc Diệp Thế tử đã hạ lệnh xuống, nàng không thể không nghe theo.

Lúc trước Sở Lưu Nguyệt nhận được tin tức thì cảm thấy vô cùng tức giận nhưng bây giờ nàng đã trở nên lạnh nhạt. Hơn nữa lúc đến nàng đã quyết định biểu diễn gì rồi nên khi nghe Tiêu Tiêu hỏi nàng liền cười nói:

- Chúng ta thi vẽ đi.

Vẽ tranh căn bản không phải thứ Sở Lưu Nguyệt hiểu biết nhưng nàng nhớ tới trước kia từng đọc một quyển sách tên là: Bộ quần áo của Hoàng đế. Hôm nay nàng muốn lợi dụng chính là vẻ ngoài hoa lệ này để chứng minh tài năng của nàng cao hơn một bậc. Sở Lưu Nguyệt nghĩ vậy khóe mắt liền hiện lên ý cười, mặc kệ có thành công hay không tốt xấu gì nàng cũng thử một lần.