Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 57: Một cặp trời sinh




Súc sinh và tiểu nhân!

Động tác ngồi xuống của Ngụy Tử Phong khựng lại.

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Ngụy Tử Phong khẽ biến, ngữ điệu pha lẫn vài phần tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán, dáng vẻ gươm giáo sẵn sàng.

- Súc sinh và tiểu nhân có thể ngồi cùng bàn với ta và Hoan muội muội!

Hạng Nguyên Hoán cười nghênh đón ánh mắt của hắn, cằm hướng về phía cái ghế dưới mông Ngụy Tử Phong ra hiệu:

- Ngươi cứ ngồi đi, không ai cản ngươi.

Đùa, chỉ cần hắn ngồi xuống thì tương đương với thừa nhận mình là súc sinh hoặc tiểu nhân.

Tên khốn Hạng Nguyên Hóan này!

Ngụy Tử Phong mắng Hạng Nguyên Hoán trong lòng, rồi vẫn rời đi, chọn một vị trí khá gần Bạch Thiên Hoan ngồi xuống, cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm cũng ngồi xuống theo.

Từ khi vào cửa đến giờ, ánh mắt Hạ Ất Khiêm luôn không dám nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán, lúc ngồi hắn còn cố ý đưa lưng về phía Hạng Nguyên Hoán, chút tâm tư nhỏ này đều bị Hạng Nguyên Hoán thấy rõ.

- Tiểu nhị, vị cô nương này vừa gọi món gì thì cũng lấy một phần giống vậy cho bổn thế tử!

Ngụy Tử Phong chỉ chỉ Bạch Thiên Hoan bên cạnh, tức giận la to với tiểu nhị.

- Dạ, lập tức có liền, khách quan chờ một chút!

Tiểu nhị khéo léo nói rồi ghi lại thực đơn.

- Tử Phong, hay là chúng ta đến nơi khác đi!

Hạ Ất Khiêm nhỏ giọng nói với Ngụy Tử Phong, bề ngoài thoạt nhìn là khuyên nhủ hắn.

Nhưng kỳ thực là Hạ Ất Khiêm sợ Hạng Nguyên Hoán.

Hạng Nguyên Hoán nói chuyện quá thất đức, ở lại đây lâu không chừng hắn ta sẽ nói thêm gì nữa.

Quan hệ giữa Ngụy Tử Phong và lục hoàng tử vô cùng mật thiết, những lời này nếu truyền đến tai lục hoàng tử thì hắn thực sự xong rồi.

- Đi nơi khác gì chứ?

Ngụy Tử Phong cố ý lớn tiếng nói:

- Ta hôm nay ăn ở đây, không đi đâu hết.

Hạ Ất Khiêm đau đầu che trán, Ngụy Tử Phong thích khoe mẽ, tranh hơn thua với Hạng Nguyên Hoán.

Nhân vật chính trong chuyện - Bạch Thiên Hoan vẫn ngồi ở đó, nàng vờ như không thấy tất cả những gì xảy ra bên cạnh, dù sao cũng không liên quan đến nàng.

Đến khi tiểu nhị bưng đồ ăn của nàng tới, Ngụy Tử Phong nhanh tay lẹ mắt nhận lấy khay trong tay tiểu nhị, đích thân đặt món ăn xuống trước mặt Bạch Thiên Hoan.

- Đây là bữa sáng của Thiên Hoan nàng, ta ~~~

Lời nịnh nọt của Ngụy Tử Phong còn chưa nói xong đã bị Bạch Thiên Hoan lạnh lùng ngắt lời:

- Tiểu nhị, phần ăn sáng này bẩn rồi, đưa phần khác qua đây.

Hạng Nguyên Hoán đầu tiên là sửng sốt, kế đó là ôm bụng ha ha cười lớn, chỉ vào Ngụy Tử Phong cười chảy cả nước mắt, qua hồi lâu mới dừng lại.

- Hoan muội muội, không ngờ nàng còn độc hơn cả ta, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh!

Sau khi lời Bạch Thiên Hoan vừa dứt, Ngụy Tử Phong nhất thời không phản ứng kịp đơ người tại chỗ, đến khi Hạng Nguyên Hoán nói hắn mới tỉnh táo lại, hoàn toàn không dám tin chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.

Ngụy Tử Phong hắn từ khi sinh ra đến nay có bao giờ từng chịu nhục nhã như vậy?

Lập tức Ngụy Tử Phong cứng ngắc xoay người ra cửa, trên gương mặt méo mó còn sót lại căm phẫn và tức giận vì bị nhục nhã.

Nếu đã như vậy, kế tiếp xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không mềm lòng giúp Bạch Thiên Hoan nữa, đây đều là do nàng ta tự chuốc lấy.

Hạ Ất Khiêm bước nhanh đuổi theo.

Hạng Nguyên Hoán không quên hô to một câu với bóng lưng Hạ Ất Khiêm:

- Cửu hoàng tử, ngươi chậm chậm chút, cẩn thận dưới chân.

Bởi một tiếng này của Hạng Nguyên Hoán mà Hạ Ất Khiêm bị dọa tim đập nhanh hơn, hồn vía lên mây, không cẩn thận vấp phải bậc cửa, cả người té nhào ra ngoài cửa.

Nhìn Hạ Ất Khiêm chật vật bò dậy, Hạng Nguyên Hoán chậc chậc lắc đầu than thở:

- Đã nói ngươi cẩn thận rồi mà!