Thắng Giả Vi Vương

Chương 18




Thanh âm của Tả Dật rất nhỏ, nghe như từ nơi xa truyền đến, thân thiết mà hơi hơi run rẩy, "Anh sai rồi, Trần Thịnh, thực xin lỗi."

"Anh yêu em, lần đầu tiên nhìn thấy em liền yêu em rồi..... Anh nhớ em mười năm, vì em mà trở nên mạnh mẽ hơn, vì em mà trở về. Nhưng em nói đúng, anh vẫn chỉ là đồ phế vật như mười năm trước. Anh không dám nói cho em, anh biết em sẽ không thích anh... Anh vừa buồn tẻ, vừa kỳ quái, em thì ai cũng đều không thích, huống chi là anh..."

"Anh muốn em, muốn đến điên rồi, lại không biết phải làm sao mới được. Anh giam em lại, tưởng rằng như vậy em liền sẽ cùng anh ở một chỗ. Em phản kháng, đánh anh, mắng anh, anh đều không để ý. Anh cho rằng chỉ cần tiếp tục kiên trì liền có thể có được em...."

"Nhưng mà anh sai lầm rồi... chỉ cần em không muốn thì không ai có thể bắt buộc được em cả. Dù ở chung với em thì cũng không phải là thật sự ở cùng với em... em vẫn sẽ không thích anh... "

"Thương tổn em, anh rất khó chịu. Nhìn thấy người khác thương tổn em anh càng khó chịu... Không thể nào tiếp nhận được, anh không chịu đựng được... ngay từ đầu không nên là như thế này, ngay từ đầu không nên dùng loại phương pháp này... là anh sai lầm rồi... anh hối hận rồi, anh không biết làm sao bây giờ... "

Bên tai truyền tới thanh âm run run, hắn cúi đầu đem mặt vùi vào hõm vai Trần Thịnh, chất lỏng chảy ra làm ướt xương quai xanh đã đẫm mồ hôi của Trần Thịnh, "Anh sẽ buông tay, Trần Thịnh... em muốn đánh anh, muốn giết anh, muốn gọi cảnh sát tới bắt anh, đều được, chỉ cần em cao hứng... Anh sẽ buông tay..."

Trần Thịnh bị hắn ôm càng ngày càng chặt lại bởi vì thoát lực mà không thể giãy dụa được, bị bôi nước tiểu của ngựa (nước mắt của Tả Dật) đầy mặt đầy lỗ tai đầy cổ đầy bả vai, y một hơi nghẹn tới yết hầu, mặt đều đỏ lên – phiền chết! Đàn ông con trai khóc cái rắm gì mà khóc a! Lẩm bẩm làu bàu nửa ngày không buông tay, mày giỏi thì hiện tại liền buông ông mày ra a!

Y dùng lực mạnh hít sâu một hơi, đang muốn chửi ầm lên thì Tả Dật lại đột nhiên nghiêng đầu ở bên khóe môi của y hạ một nụ hôn nhẹ xuống, sau đó buông tay nhanh chóng đứng thẳng dậy.

Ánh đèn bàn hôn ám đâm thẳng vào ánh mắt, Trần Thịnh rốt cuộc được giải thoát khỏi cái bóng của hắn. Lồng ngực bị đè ép chợt nhẹ, y mở lớn miệng thở phì phò, nhìn Tả Dật từ trong túi quần lấy di động ra – người này vẫn còn mặc cái áo blouse trắng đầy nếp nhăn, lúc nãy làm đùi của y cũng chỉ giải khai mỗi kéo khóa quần!

Trần Thịnh hỗn loạn nghe hắn nói với đầu bên kia, "...Đúng vậy, trộm... tiểu khu XX... còn cần xe cứu thương... Không, chúng tôi không có việc gì, là kẻ trộm có việc... Vâng, có một tên trộm có thể đã bị hôn mê sâu....."

Hắn vừa nói vừa xoay người kiểm tra hô hấp của mặt sẹo, lại nghe thấy Trần Thịnh sợ hãi kêu, "Này!"

Máu đỏ nhanh chóng nhiễm ướt áo trắng dài, hắn cầm di động, sững sờ nhìn, trong cơn hoảng hốt như thấy được mảnh huyết hồng trong giấc mơ kia.

Tầm mắt của đều là màu đỏ, hắn thong thả đỡ giường ngồi xuống.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, hắn có chút bi ai nghĩ – nếu như đây là kết thúc, hắn tình nguyện chết ở trong tay của Trần Thịnh.

Bên tai mông mông lung lung mà nghe được tiếng tiểu hói đầu thê lương kêu thảm thiết, thân thể lắc lư yếu đuối, sau đó bị một thân thể trần trụi ấm áp ôm lấy, tiếng thở dốc ồ ồ của Trần Thịnh vang lên ở bên tai, "Này! Biến thái!"

Thanh âm kia thế nhưng có chút bối rối.

– Bác sĩ Tả lập tức cảm thấy giờ có chết như vậy cũng được! Không thành vấn đề!

Sự tình sau đó hắn cũng không được rõ ràng lắm, mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được tiếng còi xe cảnh sát, tiếng bước chân vội vã, còn có thanh âm cãi nhau.

"Hắn hắn, hai người bọn họ đánh chết Mao ca! Hắn lúc nãy còn đạp gãy tay của tôi! Ai nha! Cứu mạng a!"

Tiếng nắm đấm đánh xuống "bùm bụp": "Ông đây là phòng vệ chính đáng! Đánh chết mày còn ngại đơn giản quá!"

"Này đều chưa có ai chết đâu! Ôi, đừng đánh đừng đánh, đánh nữa liền thành phòng vệ quá....", Nghe như là thanh âm của cảnh sát.

"Ai u! Mày, mày! Đồng chí cảnh sát, bọn họ là biến thái! Hắn hắn là bán (râm)! Lúc tôi đi vào hắn còn đang bị còng ở trên giường...."

Lại là "bụp" một tiếng: "Biến thái con mẹ mày! Bán con mẹ mày! Ông đây ở ngay phòng bên cạnh! Cùng bạn trai play tình thú không được à?! Chưa thấy qua à?! Fuck mày!"

"Ôi vị này! Đã nói đừng đánh! Bạn trai anh chảy rất nhiều máu, mau tránh ra, cáng sắp tới rồi!"

......

Tả Dật mở to mắt, đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng sau đó là bức tường màu xanh lá cây, cùng với bó hoa lớn trên tủ đầu giường. Hộ sĩ đi ngang qua gõ chuông "ring ring ring", bác sĩ phụ trách của hắn, vài vị phóng viên cùng một đám quần chúng vây xem liền cùng ùa lên.

"Xinh chào ngài, tôi là phóng viên báo XX....." "Chúng tôi là đài truyền hình...." "Tôi là phóng viên vườn trường đại học XX....."

"Làm ơn nhường một chút! Phải kiểm tra trước đã!" Vài vị hộ sĩ vươn tay đuổi người, có một người khác thì cao hứng phấn chấn rời khỏi phòng của Tả Dật, "Chủ nhiệm Trương, chị Khúc! Bác sĩ Tả đã tỉnh lại rồi!"

Chỉ một lát sau tất cả mọi người trong khoa giải phẫu thần kinh đều đi vào phòng bệnh, ngay cả cậu thực tập sinh đã biến mất hồi lâu cũng đều đến đây, "Ô ô ô...vbác sĩ Tả, sao tôi mới đi có nửa tháng, ngài đã quang vinh hy sinh... Ai nha đau quá!"

Bác sĩ nữ đánh đầu hắn một cái, "Nói cái gì vậy!"

"Quang vinh bị thương......" Thực tập sinh che đầu khóc nói.

"Tiểu Tả a, giờ anh đã thành anh hùng của bệnh viện chúng ta, không đúng, là của toàn thành phố chúng ta! Quang vinh a! Ha ha ha! Yên tâm, thương của anh cũng không nghiêm trọng, không để lại di chứng! Anh không cần có bất cứ tâm lý gánh nặng gì, cứ ngoan ngoãn dưỡng thương, an tâm nghỉ ngơi đi!" Chủ nhiệm nói.

Một đám người như ong vỡ tổ tiến vào lại như ong vỡ tổ rời đi, thanh tĩnh không được nửa giây một sóng người khác lại tiến vô xem náo nhiệt. Ngay cả viện trưởng với phó viện trưởng cũng đều trong trăm bận rút ra thời gian đặc biệt đến thăm thân thiết an ủi hắn. Tả Dật bị bọn họ làm cho loạn cả lên, trong đầu như có con ruồi không ngừng vo ve nửa ngày, càng lúc càng nóng vội lại thủy chung không nói được ra một câu hoàn chỉnh nào cả.

Mãi đến khi cảnh sát được cử đến viết báo cáo ngồi ở trước mặt thì hắn mới rốt cuộc rùng mình run rẩy một cái, triệt để thanh tỉnh lại ~

"Người đâu?!" Hắn sắc mặt trắng bệch ngồi dậy.

Cảnh sát đang lật sổ tay bị hoảng sợ, "Ôi, anh làm cái gì? Mau nằm xuống đi!"

"Người đâu? Lúc ấy ở cùng tôi một người nữa đâu rồi?!"

"Người nào?" Cảnh sát nói, "Kẻ trộm đâm anh đã ở trong cục cảnh sát... Nga! Anh là nói bạn trai của anh?"

Cảnh sát trơ mắt nhìn nam nhân nghiêm mặt lạnh lẽo ngồi ở trước mặt, khi nghe hắn nói bốn chữ cuối cùng kia thì tay run lên, cả người nhào lên phía trước, trực tiếp ngã xuống dưới giường!

"Này, này?!"

Cảnh sát luống cuống tay chân đem anh hùng vì dân trừ hại mà quang vinh bị thương đỡ lại lên giường, "Tôi nói vị "đồng chí" (theo nghĩa đen là cách công an gọi người dân, nhưng nghĩa bóng là gay) này, anh đừng kích động a! Chúng tôi làm trong ngành này gặp người như anh cũng nhiều rồi, hiện tại xã hội cũng cởi mở ra, cũng chẳng có vấn đề gì. Tối hôm qua đưa anh tới nơi này mới biết được thì ra anh là bác sĩ ở đây, không biết có thể ảnh hưởng công tác của anh hay không cho nên giúp anh giấu đi. Anh cứ yên tâm, không nói với mọi người chuyện bạn trai của anh đâu!"

Tả Dật bị mấy tiếng "bạn trai" liên tiếp của hắn kích thích đến thiếu chút nữa thì tắt thở, trước mặt một trận tối đen, huyệt thái dương nhảy "bịch bịch", hắn trắng bệch mặt, thở hồng hộc bắt lấy cánh tay của cảnh sát, "Y ở phòng bệnh nào? Bị thương như thế nào?"

"Y? Anh ta nói anh ta không bị thương." Cảnh sát nói, "Chỉ có hai vết thương gần cổ tay. Anh cứ yên tâm đi, tôi thấy anh ta hẳn là không có việc gì, tối hôm qua ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ anh, anh ta vẫn luôn đứng, khuyên như thế nào cũng không chịu ngồi xuống. Sau anh ta theo chúng tôi tường thuật lại vụ việc, lại nghe nói anh đã làm giải phẫu xong không có việc gì, anh ta liền đi về trước – nói là đi lấy quần áo cho anh thay. Sao vậy? Bây giờ còn chưa tới sao?"

Tả Dật hô hấp dồn dập, bị đặt nằm lại trên giường, hai mắt dại ra nhìn trần nhà. Hắn nghe trái tim của mình ở trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên "thịch thịch", hắn không hiểu được Trần Thịnh như vậy là có ý gì.

Này! Biến thái!

Ông đây ở ngay phòng bên! Cùng bạn trai play tình thú không được à?!

Tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.

– Đây là có ý gì? Hàm nghĩa trong mấy lời này làm Tả Dật vội đến sắp phát điên rồi, trong chốc lát trong tim cuồng phong mưa rào, trong chốc lát lại phảng phất đột nhiên ngừng đập, khiến hắn cảm thấy thống khổ như không thể hít thở được! Máu xông lên não, trong chốc lát cả người khô nóng, trong chốc lát lại tay chân lạnh lẽo, hắn cảm giác thân thể của chính mình đều sắp nổ tung rồi.

Cảnh sát kiên nhẫn chờ hắn khôi phục lại bình thường sau đó thẩm tra ghi chép lại mọi việc. Hắn nói giống hệt như Trần Thịnh – nửa đêm nhận được điện thoại của Trần Thịnh liền xông về nhà, đánh choáng váng hai tên trộm đang tính hành hung sau đó bị kẻ trộm đâm.

Lúc cảnh sát sắp rời đi lại bị gọi lại. Nam nhân vẻ mặt băng lãnh, khóe miệng hơi hơi run rẩy như có chút kích động không yên, "Y.....y thật sự nói lấy quần áo đến cho tôi?"

"Đúng vậy." Cảnh sát nhận định hắn bị kích thích quá lớn, đầu óc không quá tỉnh táo liền lặp lại đáp án một lần rồi rời đi.

Trong phòng bệnh không còn người nào khác, yên lặng đến như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập. Tả Dật nằm cứng đờ ở trên giường, tiếp tục sững sờ nhìn trần nhà.

Ngốc như thế một lúc lâu sau, hắn mới nghiêm mặt, thong thả mà cương cứng đem đầu nghiêng về phía cửa phòng bệnh.

Sau đó liền duy trì tư thế như vậy không động đậy.

......

Tả Dật ngốc ngốc nhìn cửa phòng bệnh suốt 2 tuần.

Không chỉ Trần Thịnh ngay cả Trương Thịnh, Lý Thịnh, Vương Thịnh gì gì đó đều không có. Các phóng viên từ bộ mặt lạnh lẽo của hắn không hỏi ra được nửa lời liền đều lần lượt thất vọng mà về, dựa vào sức tưởng tượng phong phú viết đến mấy ngày tin tức tràn ngập huyền nghi cùng mạo hiểm, coi như báo cáo xong kết quả. Bác sĩ hộ sĩ, bệnh nhân vây xem vài ngày sau cũng chán, sau khi biểu đạt ân cần thỏa đáng liền toàn bộ biến mất. Bác sĩ Khúc và chủ nhiệm đều bận rộn, một ngày cũng chỉ có thể rút ra chút thời gian tới thăm hắn hai lần. Hắn lại là người không giỏi ngoại giao, không có bất cứ người bạn nào, lại không muốn thông báo cho người nhà. Vài ngày sau, phòng bệnh từ đông như trẩy hội nhanh chóng chuyển biến thành trước cửa đều có thể giăng lưới bắt chim.

Bệnh viện an bài cho hắn phòng bệnh cao cấp có người chăm sóc, có điều hòa, có TV, còn có mấy bộ phim Đài Loan. Nhưng mà hắn vừa không xem TV vừa không xem phim, mỗi ngày đều chỉ nằm ở trên giường ngẩn người, nhìn cánh cửa sáng choang lạnh băng kia.

Hai tuần sau hắn được phê chuẩn có thể xuống giường hoạt động. Cởi bỏ quần áo bệnh nhân, thay một bộ quần áo cũ đầy bụi – đây là của chồng bác sĩ Khúc, cô cũng từng xung phong muốn tới nhà Tả Dật giúp hắn lấy quần áo để thay nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối.

Hắn mặc bộ quần áo cũ được tặng kia, động tác thong thả đi xuống tầng, ngồi vào xe taxi, động tác thong thả tìm chìa khóa mở cửa nhà mình. Trong nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng như buổi tối hai tuần trước, một mảnh hỗn độn, vỏ chai bia dính máu còn vương đầy đất, tản mát ra mùi hôi nồng nặc.

Hắn ra cửa rẽ phải đứng ở trước cửa phòng Trần Thịnh, cúi đầu nhìn lớp bụi thật dày trước cửa nhà y. Từ trong khe cửa rút ra rất nhiều quảng cáo, hắn đỡ tường gian nan cúi lưng, từ bên trong lấy ra một tờ thông báo, bởi vì trường kỳ nợ tiền hóa đơn, cắt điện nước gas.

Miệng vết thương chỗ eo một trận xé rách đau đớn, hắn cầm tờ thông báo kia, chật vật nghiêng người ngồi ở mặt đất lạnh như băng, ngốc ngốc ngửa đầu nhìn cánh cửa sắt đóng chặt trước mặt.

Khóe miệng run rẩy hơi hơi động, hắn nhớ tới Dương Chân tới tìm người trước khi đi trại cai nghiện. Hình như cũng ngồi xổm vị trí hiện tại của hắn, hướng cửa phòng gào khóc.

Người kia cũng thích Trần Thịnh mười năm. Lại cái gì cũng không có được.

Hắn nghĩ mình cùng người kia, cùng những người khác đều giống nhau, tưởng rằng bản thân có thể là người thắng cuối cùng. Kết quả lại phát hiện hiện thực khác quá nhiều so với bọn họ ảo tưởng.

Sói trên thảo nguyên sẽ không bị bất cứ thứ gì trói buộc, sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào. Huống chi là một kẻ cổ quái lại cố chấp như hắn.

Hắn biết chính mình thua, hắn bắt buộc bản thân buông tha. Nhưng... vô luận thế nào... cũng đều luyến tiếc, đều không muốn ly khai.

Đều vẫn là thống khổ bén nhọn thấu xương cùng tưởng niệm sâu sắc.

Lại một tuần trôi quá, hắn chính thức xuất viện sau đó quay lại bệnh viện đi làm. Mỗi ngày sáng sớm đến bệnh viện, giữa trưa và buổi chiều lại về nấu cơm. Thanh danh "bạn trai thập toàn" (bạn trai hoàn hảo) truyền khắp góc lớn nhỏ bệnh viện, tài nấu nướng càng ngày càng tinh xảo, tính cách cũng sáng sủa hơn – ít nhất nguyện ý chào hỏi bác sĩ và hộ sĩ khoa khác, tham dự tụ hội cùng đồng nghiệp, thậm chí khi nhàn hạ còn có thể đưa người bệnh ở lâu không có người trông đi xuống vườn hoa ở dưới tầng đi dạo luẩn quẩn.

Một tháng sau, tiền lương của hắn tăng lần đầu tiên. Để chúc mừng, hắn thay một chiếc TV mới cho phòng ngủ. Ngày hôm sau được nghỉ ca đêm, hắn một mình tựa ở đầu giường xem trận bóng đá đêm khuya, sau đó nghiêng đầu từ tủ đầu giường cầm lấy một chai bia, hơi nhíu mi, tưởng tượng bộ dạng của người nọ khi còn ở nơi này, sau đó nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm.

Lúc nhàn hạ hắn sẽ đi lên tầng thượng bệnh viện, ngồi chỗ bậc thang, đem tầm mắt lướt qua lan can bảo hộ, nhìn những nóc nhà chiều cao không đồng nhất liên tiếp chung quanh. Thành phố không lớn không nhỏ không chút đặc sắc nào này, ngay cả nhà ở cũng là hình dạng đơn giản tục tằng, hoàn toàn không có chút đặc biệt nào.

Hắn có đôi khi nhìn mấy nóc nhà màu xám xa xa nghĩ, rốt cuộc Trần Thịnh có còn ở trong thành phố này hay không?

Hẳn là còn ở, trừ bỏ yêu thích vận động cùng thi đấu, Trần Thịnh kỳ thật là một người lười biếng. Không có dã dâm trong sự nghiệp, không có tâm tư đi thành phố lớn như chó vồ mồi cùng mấy trăm vạn người tranh giành bát cơm, chỉ cần có nguồn kinh tế ổn định, làm việc mà mình thích – tập thể hình và tình một đêm, cái khác đều là thích thế nào thì làm thế đó.

Đương nhiên cũng có khả năng Trần Thịnh bởi vì chán ghét hắn mà rời bỏ thành phố này.

Khóe miệng run rẩy phát ra một tiếng cười khẽ, Tả Dật cảm thấy đó là điều không thể.

Trần Thịnh không thể vì người như hắn mà rời đi thành phố hắn đã cư trụ suốt hai mươi mấy năm – hắn không quan trọng tới như vậy, hắn còn không đáng giá Trần Thịnh đi để ý.

Nghĩ đến đối phương có thể còn cùng ở chung một thành phố với hắn, chân đạp cùng một mảnh đất, thậm chí có khả năng chiếc taxi hắn bắt sáng sớm nay, đến buổi tối sẽ bị đối phương dùng. Một khối đá hắn bước qua tối nay, sáng mai sẽ bị đối phương đạp lên....

Loại suy đoán như ảo giác điên cuồng này hợp thành toàn bộ sinh hoạt vừa khổ bức còn có thể có chút lãng mạn của bác sĩ Tả.

Buổi tối hôm nay tăng ca, một ca giải phẫu từ buổi chiều tới buổi tối, Tả Dật khoảng tám giờ về đến nhà, trong tay còn mang theo rau dưa đồ ăn mới mua từ siêu thị về.

Hắn mỗi ngày đều làm hai món ăn một món canh, tuyệt không để qua đêm. Ăn không hết liền đem cho bác bảo vệ trông cửa tiểu khu. Bác bảo vệ mỗi lần nhìn thấy hắn đều cao hứng, nóng lòng muốn thử giới thiệu một vị giáo sư đại học còn độc thân sống ở tiểu khu A cho hắn. Vị giáo sư kia là một nữ tráng sĩ cao 170cm, 28 tuổi còn chưa có mối tình đầu.

Tả Dật là một vị nam tráng sĩ có mối tình đầu suốt 10 năm mà không thành chính quả, lần này vẫn là đồng dạng mỉm cười cương cứng uyển chuyển cự tuyệt lòng hảo tâm của bác bảo vệ, sau đó mang theo niềm đau xót vì mối tình đầu yên lặng không nói lời nào về nhà.

Bởi vì thất hồn lạc phách nên hắn cũng không chú ý tới góc tối cầu thang. Sờ soạng lên tầng, đứng ở trước cửa dẫm chân vài cái, đều không thấy đèn hành lang sáng lên thì hắn mới nhận ra đèn hàng hiên bị hỏng.

Lấy ngón tay sờ ổ khóa, tra chìa khóa vào. Cửa vừa mới "cọt kẹt" một tiếng, liền nghe thấy có tiếng gió ở sau lưng.

Hắn bị người từ phía sau một cước đạp vào cửa!

Cửa sắt "rầm" một tiếng bị đụng mở ra, người tới không nói một lời liền nhào lên, nắm áo của hắn lên, vừa tha vừa kéo mang hắn đến trước sô pha phòng khách!

Ngay sau đó "răng rắc" một tiếng, tay trái của hắn đã bị còng vào chân bàn trà mới mua trong phòng khách.

Tả Dật trong chớp mắt ngửi thấy khí tức của người tới liền bắt đầu tay chân lạnh như băng, cả người run rẩy, căn bản không làm ra nổi bất cứ phản kháng nào. Hắn ở trong bóng đêm kịch liệt thở dốc, kiệt lực mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy một bóng đen cao lớn, ngoài ra không nhìn thấy rõ cái gì khác.

Thân ảnh kia đột nhiên rời khỏi bên người hắn, đi đến gần cửa sau đó "tách" một tiếng bật đèn lên, cả phòng liền tràn ngập ánh sáng chói mắt!

Tả Dật như dã thú từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm rống khó có thể ức chế được – dưới ánh sáng chói mắt kia, Trần Thịnh mặc một thân quần áo màu đen, ôm hai tay, khóe miệng khẽ nhếch mang theo chiêu bài cười lạnh của y, từ trên cao nhìn xuống hắn!

Tả Dật si ngốc ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú mà điên cuồng. Mà Trần Thịnh lại cười lạnh nhấc chân đạp về phía hắn!

Lần này là đạp bờ vai của hắn, khớp xương "rắc" vang to, một trận bỏng rát đau nhức. Tả Dật cắn răng cố nén đau đớn, nửa quỳ trên đất, hắn vẫn ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thịnh.

"Ha......" Trần Thịnh rốt cuộc mở miệng, cười nhạo một cước dẫm nát lên vị trí đầu vai bị thương nặng của hắn, trực tiếp đạp ngã hắn nằm xuống đất!

"Mày được a, biến thái." Trần Thịnh vừa ở trên đầu vai của hắn ác liệt nghiền đạp, vừa đem dây lưng trên quần tháo xuống, "Mày mẹ nó được a....."

Y giơ cao dây lưng trong tay lên, nhắm thẳng mặt hắn hung hăng đánh cùng chửi! "Đệch con mẹ biến thái nhà mày! Ngày đó ông mày đều bị đâm liệt, còn mẹ nó làm (đùi) bố mày! Khóc con mẹ nó khóc! Kêu cảnh sát cái rắm! Không đợi được ông mày rời đi rồi lại gọi sao?! Con mẹ nó ngu ngốc!"

Bố mày bọc một thân ga trải giường bị một đám cảnh sát vây xem! Còn con mẹ nó muốn ngồi cũng không ngồi nổi! Ở trong bệnh viện nằm hết hai tuần! – mấy câu này y đương nhiên không ngốc đến nỗi mắng ra khỏi miệng.

Y là sĩ diện, không muốn nhếch mông nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện quê nhà bị người chỉ trỏ, vì thế ngày đó liền nói vài câu nói dối cảnh sát, quay lại hiện trường phát án – nhà của Tả Dật, tìm lại ví tiền của mình. Sau đó nghiến răng nghiến lợi đứng một giờ cao tốc đi tỉnh thành, trị cúc hoa hai tuần lại nằm tĩnh dưỡng mấy tuần, đem bản thân dưỡng đến có thể nói là da quang thủy hoạt, phiêu phì thể tráng – sau đó liền lập tức quay về chỉnh trị biến thái.

Y cúi lưng kéo tóc của Tả Dật, "ba" một tiếng đem mặt của hắn áp lên trên bàn trà, khuôn mặt dữ tợn hỏi, "Trói bố mày đúng không? Chơi bố mày đúng không? Chơi thích đúng không, biến thái? Ông đây hôm nay với mày tính tính nợ!"

Một cước đạp lên gáy Tả Dật, vung lên dây lưng ở trong tay tới một trận đánh hung hãn, thuần thục đánh lưng Tả Dật sưng đỏ vết máu. Áo sơ mi mỏng ngày hè đều bị y đánh rách, sau dó bị y xé xuống! Sau đó đối với tấm lưng trần sưng đỏ kia, tâm ngoan thủ lạt tiếp tục đánh loạn!

Tả Dật nửa thân trần ghé nằm trên bàn trà, cắn răng gắt gao nhịn đau, không chút phản kháng nào. Chỉ là giữa lúc Trần Thịnh vung dây lưng, cố hết sức nâng lên tay phải bắt lấy góc áo của y, từng chút từng chút kéo y xuống.

Trần Thịnh rốt cuộc chú ý tới động tác của hắn, thở hồng hộc dừng vung dây lưng, theo động tác của hắn cúi lưng xuống, hung tợn nhìn xem hắn muốn làm gì.

Tả Dật phi thường phù hợp với nickname biến thái, cúi đầu nhẹ nhàng ở góc áo của hắn hạ xuống một nụ hôn.

"......" Trần Thịnh sắc mặt lạnh lùng.

Không bị bất cứ ngăn cản nào, Tả Dật nhấc mắt nhìn y, tay từ góc áo của y vươn lên trên, nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nắm dây lưng của Trần Thịnh, kéo đến bên môi của mình, ở trên mu bàn tay khẽ hôn một cái.

"Anh nhớ em." Hắn nhìn mắt Trần Thịnh, nhẹ giọng nói. Thanh âm mang theo khát vọng cùng cuồng nhiệt bị áp lực nặng nề.

Sắc mặt của Trần Thịnh lạnh như băng, hung ác trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát. Rốt cuộc dưới tầm mắt tham lam chăm chú như dã thú của hắn, nhịn không được cười nhạo ra tiếng "Ha ~!"

Y vung tay lại dùng thắt lưng quất trán Tả Dật, "Mày có tiện hay không hả? Biến thái!"

Trên trán hiện lên một đạo hồng ngân, Tả Dật trầm mặc mà chuyên chú nhìn y, lắc lắc đầu.

Không tiện.

Yêu em, muốn em, không chỉ muốn em, còn muốn em cam tâm tình nguyện. Nguyện ý vì em làm bất cứ việc gì, nguyện ý vì em mà thay đổi, nguyện ý vì em buông tay, nguyện ý vì em chịu đựng cái loại tưởng niệm điên cuồng mà thống khổ này.

Loại cảm tình này không giống với lòng tác cầu cùng ỷ lại của Dương Chân, không giống với tham luyến cảm giác thân thể giao hòa của đám học sinh bạn tình kia, loại cảm tình này không tiện, mà là....

Trần Thịnh lại quất một cái lên đầu hắn, "Phế vật! Đừng mẹ nó vờ làm người câm! Còn nửa câu, có giỏi nói a?!"

Tả Dật lần nữa bắt lấy tay y, dùng lực kéo y hướng về phía mình. Cố hết sức ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà hôn khóe môi của y.

"Anh nhớ em, còn có... Anh yêu em"

Hắn nghe Trần Thịnh từ khoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ.

"Răng rắc" một tiếng, còng tay khóa ở chân bàn trà đã được mở ra. Hắn bị kéo đứng lên, đẩy lên sô pha, ngay sau đó trên người nặng xuống, Trần Thịnh nhấc chân khóa ngồi ở trên người hắn, lại "Răng rắc" một tiếng, đem hai tay của hắn còng ở trên đỉnh đầu.

Trần Thịnh từ trên cao nhìn xuống hắn, "bạch bạch" vỗ vỗ hai má của hắn, "Đừng mẹ nó chỉ nói lời vô nghĩa, biến thái. Mày còn nợ ông mày đấy, biết trả nợ thế nào rồi chứ?"

Tù binh lần này khó nhịn mà thở dốc một tiếng, hạ thể hung mãnh cứng lên, thẳng tắp đỉnh ở giữa hai chân của chủ nhân. Hắn thở dốc thẳng lưng cọ xát cánh mông cong vểnh rắn chắc kia, khàn khàn đặt câu hỏi, "Lúc trả nợ... có thể hôn môi chứ?"

Trần Thịnh thẳng lưng, kéo xuống cái quần không có dây lưng, đem dương v*t bừng bừng phấn chấn của mình lôi ra, ở bên môi của hắn vỗ vỗ, ác liệt cười, "Để xem mày biểu hiện thế nào."

Tả Dật si mê nhấc mắt nhìn y, mở miệng ngậm lấy y.

— kẻ thắng làm vua, kẻ thua ấm giường.

Hắn đương nhiên sẽ thành kính mà hèn mọn, hảo hảo mà làm ấm ấp vua của hắn – dùng căn lang nha bổng nhiệt tình như hỏa của hắn.

......

Cho nên, đây là câu chuyện xưa bi kịch của một vị biến thái khổ bức ăn no sau bị ngược đãi tàn phá đến triệt để bị nô dịch, vạn kiếp bất phục.

Kẻ thắng làm vua, hết.

Nếu còn muốn phần sau,

".....Lúc trả nợ có thể đi vào chứ....."

".....Còn phải xem mày biểu hiện... Ưm..... Ưm a!"

".....Ha......có thể đi vào toàn bộ chứ....."

".....Fuck.....Cút.....Ưm a ~! Ưm......"

".....Ha.... đi vào rồi.... có thể động chứ....."

"......"

"Hửm?"

"Cút mẹ mày đi! Ít nói nhảm thôi! Nhanh lên!"

~ Chính văn hoàn ~