Thằng Khốn Nạn, Thả Bố Mày Ra!

Chương 3: Vì tôi mà đến sao ?




Sau khi về đến nhà, Dương liền nhanh chóng đi tắm rửa. Lòng cứ ám ảnh về gương mặt đanh đá của Nhân.

Vừa thầm nghĩ vừa cười, cậu ta cũng thật đáng yêu quá đi?

Sau khi đã gột rửa mọi thứ xong xuôi, Dương cầm điện thoại lên, thấy Nhật đang online Facebook liền gửi tin nhắn qua.

* dương v*t bebong: Mày ơi

Nhật đang vừa ăn bánh vừa lướt điện thoại, chợt thấy thông báo liền vô xem. Hừ, tưởng ai, ra lại là thằng phiền phức ấy.

* Nhựt Thị Dzú: Chuyện gì? Mau nói!

Đọc tin nhắn của Nhật mà Dương xíu tí nữa là ngất xỉu, đù mé, nay thằng này lạnh lùng ghê nha.

* dương v*t bebong: Bé Nhân học chung lớp với mày hả?

" Bé " ư? Nhật nhíu mày suy nghĩ. Chắc chắn Dương hôm nay có vấn đề gì rồi. Hồi ban nãy còn có hỗn chiến, mà bây giờ đã kêu thân mật kiểu đó sao?

Có gian tình, có gian tình =))

* Nhựt Thị Dzú: Mày có ý gì?

Dương nằm xuống giường, tận hưởng cảm giác êm ái, lòng vẫn lâng lâng cảm xúc thích thú về vẻ mặt thẹn thùng dễ thương của Tiểu Nhân ( tên hay quá nha:<) hồi chiều. Chẳng lẽ là phải lòng người ta rồi? Ngại ghê á ~ Rồi hắn bắt đầu giãy dụa cực kì điên cuồng.

* dương v*t bebong: Gì đâu? Trả lời câu hỏi của tao đê!

* Nhựt Thị Dzú: Ừ, tao, nó với thằng Khánh chung lớp.

Trời má, biết thế từ đầu nghe lời ba qua học chung với thằng Nhật. Vậy có phải là được gọi Tiểu Nhân sớm hơn không. Mà nếu gặp sớm hơn thì chẳng xảy ra cuộc chiến sáng nay, hai đứa sẽ trở nên thân mật. Giờ thì người ta ghét hắn rồi a, phải làm sao đây. Ngốc quá:< Dương bắt đầu tiếc nuối trong vô vọng.

* dương v*t bebong: Mai tao qua trường mày học, à chính xác hơn là lớp mày học.

Đang ăn miêng bánh, đọc được dòng này mà Nhật suýt phun ra luôn bên ngoài. Đang yên đang lành, tự dưng thằng trời đánh đó qua lớp mình học làm gì trời? Chắc chắn là đang có âm mưu gì rất nguy hiểm đây.

* Nhựt Thị Dzú: Ok.

* dương v*t bebong: Sao mày không cản tao?

Dương đây là lần đầu thấy Nhật chấp nhận việc làm của Dương nha.

* Nhựt Thị Dzú: Thế bây giờ tao cản thì mày có chuyển nữa không?

* dương v*t bebong: Cản thì cũng vậy thôi, tao vẫn chuyển qua đó!

* Nhựt Thị Dzú: Lý do đó!

Nhật thở dài một hơi. Thằng tâm phần phân liệt! Không biết sao mình có thể đồng ý chơi với nó nữa...

***

Lướt newsfeed hôm nay toàn là chuyện về bài hát đang hot thôi. Chán quá nên Nhân liền inbox cho Khánh hỏi han về làm cách nào mà để viết được bài hát hay như vậy.

Mở Messenger ra, chọn Khánh Yêu đang hoạt động.

Nó đặt biệt hiệu cho Khánh như vậy là có lý do cả. Đây là bạn thân nhất, bạn tri kỉ, bạn nối khố của Nhân. Và nó thích Khánh vcl ~

* Thánh Nhân: Chào ~

Cái tên Thánh Nhân là tự nó tự đặt. Khánh đã phản đối mà nó bướng quá:<

* Khánh Yêu: Ừ.

* Thánh Nhân: Lúc nào cũng " ừ ", giống bài hát đó!

* Khánh Yêu: Ừ.

* Thánh Nhân: Djtme mày '-'

* Khánh Yêu: Mày dám?

* Thánh Nhân: Tất nhiên.

* Khánh Yêu: Cái đấy của cậu, dùng không được!

* Thánh Nhân:...

Ôi mẹ ơi, Khánh đã dám làm chó nhà xù lông rồi. Nhân buồn bã rời đi, biết mình bản thân mình đã gây phiền phức đối với người lạnh lùng, nghiêm túc như Khánh liền nhanh chóng chấp nhận ngưng cuộc trò chuyện. Nam nhi ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận:<<

Không còn tên phiền phức nữa. Khánh cảm thấy thoái mái hơn, không phải vì Khánh không thích Nhân, mà là kiểu gì Nhân cũng nói nhiều, với lại nói rất nhảm nên Khánh phải kiên quyết đuổi đi nếu không sẽ gặp tai họa sau này.

Trời về đêm hôm nay lặng gió quá. Ánh sao không có lấy một chút. Chỉ có mảnh trăng sáng trầm ngâm và yên lặng. Khánh bất giác nhớ tới mẹ. Không biết giờ này mẹ đang làm gì nhỉ?

Lâu lắm rồi cậu chưa có thời gian về thăm gia đình. Dù nhà cậu rất khá giả, nhưng cậu đặc biệt thích ở một mình. Sống độc lập từ nhỏ nên có lẽ Khánh đã quá quen thuộc với sự cô sơn. Từ quá quen mà dần trở thành yêu thích thôi.

Nếu bây giờ có ai đó ôm mình một lát có tốt hơn không? Sao tự dưng thấy trống vắng thế này? Khánh thầm nghĩ

" Ting... ting " Tiếng chuông cửa bỗng dưng vang lên, Khánh liền sải chân thật nhanh đi đến mở cửa. Giờ này còn ai đến nhà mình nữa nhỉ?

Cửa mở ra. Khuôn mặt hớn hở của Nhật xuất hiện khiến Khánh khá bất ngờ.

" Sao cậu lại ở đây vào giờ này chứ? "

" Tôi đến vì cậu. Không được sao? " Nhật cư nhiên mà bước vào nhà

Hửm? Lồng ngực tim có chút đậm nhanh. Cảm giác lạ gì đây? Không phải là thích người ta rồi chứ?