Tháng Năm Ngọt Ngào

Chương 74




Cát Vi Dân về tới nhà trọ vẫn như đang mơ màng. Khoai tây gọt vỏ rồi tiện tay ném qua, nghe được tiếng vang dưới túi rác mới phát hiện cậu gọt vỏ bỏ vào thau rửa, còn khoai tây thì ném vào túi rác; sườn thái nửa ngày vẫn không xong, hồi thần nhìn lại mới thấy mình xoay ngược lưỡi dao lên trên; ấm nước sôi đang dùng có chút vấn đề, nước sôi rồi không tự ngắt điện, phải tự rút dây ra, mà rõ ràng hơi nước đã bốc lên ngùn ngụt, Cát Vi Dân vẫn như không thấy, đợi đến lúc cậu rút dây điện ra thì nước đã cạn hết, sắp nữa là nấu luôn cả ấm.

Đến lúc cà chua trên thớt cũng bắt đầu không phối hợp mà từng trái từng trái rơi lộc cộc xuống sàn nhà, Cát Vi Dân cuối cũng thở dài chấp nhận bỏ cuộc, thu dọn xong đồ đạc rồi lau khô tay, lấy điện thoại di động ra gọi.

“A lô, Lâm Kính Tổ? Là tôi, đêm nay cậu có rảnh không?”

Cát Vi Dân và bạn cùng khoa hầu hết đều ở lại công ty được phân, sau khi tốt nghiệp mọi người vẫn giữ liên lạc. Mấy cậu nam sinh trong phòng Cát Vi Dân cảm tình tốt, lúc vừa tốt nghiệp thì suốt ngày hẹn đi uống nói chuyện phiếm, nhưng sau này cũng bớt dầu, lần gần đây nhất thì ngoại trừ Lâm Kính Tổ và Cát Vi Dân, hai người kia đều đã có bạn gái, cứ rủ rỉ rù rì, gặp nhau là lại than thở chuyện tình cảm, nhưng Cát Vi Dân chuyện này lại không thể tâm sự với ai, mỗi lần bị gặng hỏi tại sao không có bạn gái đều chỉ biết im lặng, sau đó mỗi lần hẹn gặp cậu đều tìm cớ từ chối.

Cát Vi Dân lâu lâu còn gặp hai cậu bạn kia, nhưng Lâm Kính Tổ thì cậu có chút cố ý lảng tránh. Lâm Kính Tổ là người duy nhất biết quan hệ giữa cậu và Cao Tân, lúc đó cậu còn thề thốt rằng “Lâm Kính Tổ, tớ thật sự thích cậu ấy”, quay đầu lại đã thành kết cuộc buồn cười như vậy, mỗi lần nhìn thấy Lâm Kính Tổ, Cát Vi Dân đều cảm thấy lúng túng như bị vạch trần.

Nhưng mà lúc này, Cát Vi Dân thật sự nhịn không nổi. Hai năm nay Cát Vi Dân thật sự quá bình tĩnh, thậm chí năm đó Cao Tân không nói tiếng nào biến mất, Cát Vi Dân cũng chưa từng suy sụp, bình tĩnh mà thu dọn đồ đạc Cao Tân để ở chỗ cậu, bình tĩnh mà gửi lại bạn cùng phòng của Cao Tân. Cát Vi Dân cứ tưởng rằng cứ như vậy bình ổn mấy năm, cậu hẳn là có thể thật sự tìm một người khác, hoàn thành tâm nguyện Cát lão gia, nhưng khi thấy cô gái bên Cao Tân, cậu mới phát hiện kì thật mình không thể chống đỡ thêm nữa. Trước kia xem phim võ hiệp vẫn cảm thấy rất buồn cười, người ở trong bị kẻ phía sau đâm một đao, nhất định sẽ không nhận ra, động tác vẫn như cũ, qua vài giây sau, cúi đầu nhìn lưỡi đao cắm xuyên qua ngực mình, mới bỗng nhiên cảm thấy đau đớn mà nhíu mày, ngã xuống đất. Không ngờ lại là thật.

Lúc này cậu cảm thấy trái tim đau như muốn chết, nếu không tìm ai đó nói ra, cậu cảm thấy bản thân sẽ điên mất. Nên cậu mới hẹn Lâm Kính Tổ đi uống rượu.

chọn một quán lớn ở Lâm Giang, ồn ào náo nhiệt, sẽ không khiến người khác chú ý. Cát Vi Dân chỉ gọi một món, lại kêu thêm một đống rượu, chất đầy bàn tròn. Lâm Kính Tổ cũng rất nghĩa khí chạy tới, không hỏi gì, ngồi xuống liền rót một chén cùng cậu uống.

Cát Vi Dân đưa tay che mắt, xoay xoay chén rượu.

“Chuyện tôi và cậu ấy cũng không ai biết, chỉ có thể nói với cậu mà thôi.”

Dĩa rau xào nóng hổi tỏa khói nghi ngút trong đêm đông, Cát Vi Dân nhớ đến thời trung học hai người đi ăn lẩu sau trường, Cao Tân nheo nheo mắt nhìn qua hơi nước mờ mờ nói.

“Tiểu Cát à, chúng ta thật hợp nhau nhỉ.”

Từng câu từng câu theo mỗi chén rượu vang vọng lại.

“Đừng sợ, trời sập xuống cũng có tớ đỡ rồi.”

“Tiểu Cát khác các cậu, cậu ấy là đặc biệt.”

“Có một câu, tớ vẫn muốn nói với cậu. Cát Vi Dân, tớ thích cậu.”

“Cũng không phải là lấy lòng, tớ chỉ muốn nhìn bộ dáng vui vẻ của cậu mà thôi.”

“Tiểu Cát, sang năm nhất định tớ sẽ tặng cậu một lẽ Giáng Sinh tuyệt vời nhất.”

“Tiểu Cát, tớ rất nhớ cậu.”

“Tớ hy vọng khi vừa thức dậy là có thể nhìn thấy cậu.”

“Chờ đến lúc sống chung, tớ sẽ nấu cho cậu ăn.”

“Tiểu Cát, bất luận là có chuyện gì, chúng ta sẽ ở bên nhau nhé?”

Đến cuối cùng, trong đầu cứ vang mãi, chỉ có một câu.

“Cát Vi Dân, kì thật cậu vốn không hề yêu tớ.”

Sự ủy khuất và phẫn nộ trong hai năm nay, hóa thành gào thét và nước mắt giữa đêm đông giá lạnh này. Tôi không thương cậu, tôi không thương cậu mà để cậu thượng tôi, đau đến không dám cho người khác nhìn mặt; tôi không thương cậu mà vẫn để cậu tùy ý lôi kéo tham gia hết cái này đến cái kia, chỉ duy nhất lần đó tôi không theo cậu liền trở mặt; tôi không thương cậu mà vẫn nguyện ý chịu đựng áp lực phải kế thừa hương khói 3 đời con một; tôi không thương cậu thì tôi…

Cồn xông lên khiến Cát Vi Dân căn bản không biết mình đang mắng chửi gì, cuối cùng cũng chỉ lăn qua lộn lại mà mắng, chết tiệt chết tiệt, tên chết tiệt vô lương tâm…

Lâm Kính Tổ ban đầu định khuyên bảo cậu, cuối cùng không khống chế được cục diện, đành phải mặc kệ Cát Vi Dân mặt mũi lem nhem nước mắt nước mũi tay chân quơ quào gạt vỏ chai rỗng, thấy cậu huyên náo đủ rồi mới kéo cậu lên taxi, đưa người về nhà.

Lúc Cát Vi Dân xuống xe thần trí đã mơ màng, mơ hồ cảm thấy có người đang giúp cậu, ngẩng đầu nhìn, người kia cao hơn cậu nhiều, cao gần bằng Cao Tân, cơ thể cũng không to, muốn nhìn rõ gương mặt người đó, nhưng không biết tại sao mắt mũi miệng cứ nhòe đi hỗn độn thành một khối, không thể nhìn rõ đâu ra đâu. Cát Vi Dân ngẩng đầu nhìn người đó cười ngây ngô một chút, sau đó ôm chặt lưng người đó, nép sát trong ngực người đó.

“Cao Tân, cậu mập lên…”

Lâm Kính Tổ biết không thể nói chuyện so đo với ma men được, vừa trả lời “Đúng vậy” vừa đem cậu vác vào nha.

Trong bóng tối đối diện cửa nhà, một đôi mắt nhìn chằm chằm hai người đang tựa nhau vào nhà, trong mắt lóe lên tia sáng sâu kín.

~*~*~*~