Tháng Năm Qua

Quyển 2 - Chương 39




Tề Phi vào lúc sắp tốt nghiệp năm tư, rốt cuộc thoát khỏi hàng ngũ “chó độc thân”, hàng ngày việc làm nhiều nhất chính là đăng ảnh bạn gái gã lên nhóm wechat.

Người đẹp Cố Mỹ Nghiên, cũng là bạn gái của Tề Phi, năm nay học năm nhất Đại học. Theo cách nói của Trác Tiểu Viễn thì chính là, như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

“Do sức hấp dẫn của anh đây cả thôi.” Vẻ mặt vênh váo của Tề Phi thậm chí cách màn hình điện thoại cũng có thể cảm giác được, “Đám người phàm các cậu sao mà hiểu được chứ.”

Quý Khâm Dương châm chọc gã: “Vậy chẳng phải cậu và người đẹp phải đợi thêm bốn năm nữa sao?”

Tề Phi: “Tám năm kháng chiến người ta còn chờ được, bốn năm có là cái thá gì!”

Trương Giang Giang: “Tớ với Nhu Nhu bảy năm gian khổ đều trải qua rồi, thể loại như cậu có là cái thá gì!”

Tề Phi: “Vậy cậu đăng ảnh lên đi! Đăng ảnh lên đi! Đăng đi đăng đi đăng đi!”

Tạ Mạnh cùng giáo sư nói chuyện thư tiến cử, cậu không có dự định học lên nghiên cứu sinh, muốn sau khi ra trường có thể chính thức đi làm luôn.

“Trong danh sách vốn định dành một chỗ cho em.” Giáo sư tiếc nuối nói, “Thật sự không thể cân nhắc được à?”

Tạ Mạnh: “Em nghĩ so với việc bảo vệ luận án, khẩu hiệu của trường mình càng hợp với em hơn.”

Giáo sư ngẩn người, rất nhanh bật cười: “Mưu cầu thực tế[1]… Cũng không tệ đâu.” Ông vỗ vai Tạ Mạnh, “Làm thật tốt vào nhé, chàng trai trẻ.”

[1] “Mưu cầu thực tế” – đây là khẩu hiệu của trường Đại học nhân dân TQ.

Tạ Mạnh vừa ra khỏi văn phòng thì nhận được điện thoại của Trương Giang Giang, thanh âm nam sinh phía đầu dây bên kia nghe cực kì suy sụp: “Tớ quyết định không chơi với Tề ma ma nữa đâu…”

Tạ Mạnh sặc, chỉ có thể bất đắc dĩ an ủi gã: “Tề Phi có bạn gái là chuyện tốt, không phải cậu cũng có Nhu Nhu sao?”

“Đừng nhắc đến Nhu Nhu nữa.” Trương Giang Giang ảo não nói, “Nhu Nhu không muốn gặp tớ.”

Tạ Mạnh nhíu mày: “Sao vậy?”

Hồi lâu sau Trương Giang Giang mới đáp: “Chốc nữa tớ xong việc, bọn mình đi uống rượu đi!”

Tháng trước Trương Giang Giang bắt đầu đến Tân Hoa xã[2] thực tập, cụ thể thế nào Tạ Mạnh cũng không hỏi, bản thân cậu ở ngân hàng còn bận bù đầu, vừa vào nên phải bắt đầu từ vị trí kế toán cơ bản nhất, buổi sáng chưa đến bảy giờ đã phải có mặt theo quy định của ngân hàng.

[2] Tân Hoa thông tấn xã, là thông tấn xã (hãng truyền thông thông tin) cấp quốc gia của TQ.

Ban nhạc của Quý Khâm Dương dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi tháng đều tổ chức concert quy mô không nhỏ. Có không ít công ti giải trí muốn vây bọn họ về dưới trướng, song Quý Khâm Dương dã tâm lớn, muốn tự mình mở studio.

“Đẹp trai hạng nhất thật lợi hại quá.” Trương Giang Giang thở dài.

Gã hẹn Tạ Mạnh trong một tiệm ăn đơn giản ở Ngũ Đạo Khẩu, gọi hai chai rượu, xung quanh có rất nhiều người ngoại quốc đủ loại màu da, nói đủ thứ ngôn ngữ. Nhớ khi trước Hàn Đông từng nói đùa: “Ngũ Đạo Khẩu cứ như liên hiệp quốc, là trung tâm của thế giới, Bắc Kinh thần kì vậy đấy, cậu vừa giống như chưa bao giờ thuộc về nơi này, lại như thể vẫn luôn thuộc về nó vậy.”

Tạ Mạnh uống một hớp rượu, thực tập ở ngân hàng cần hết mình biểu hiện năng lực, cậu vì muốn được giữ lại làm nhân viên chính thức mà bận đến nỗi chẳng có cả thời gian chăm nom Quý Khâm Dương.

Trương Giang Giang lại thở dài, nói thầm: “Hồi trước không thích học, giờ lại cảm thấy đi học vẫn là tốt nhất.”

Tạ Mạnh cười: “Sao tự nhiên lại nói thế?”

Trương Giang Giang: “Muốn quay về Trung học làm đề Đại số quá đi.”

Rượu trong miệng Tạ Mạnh suýt nữa thì phun ra ngoài.

“Đi làm bận bịu muốn chết.” Trương Giang Giang buồn bực nói, “Nhu Nhu bảo phải tốt nghiệp mới chịu gặp tớ, chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì nữa.”

Tạ Mạnh lau miệng: “Hàn Đông thì sao, cậu đã hỏi cậu ấy chưa?”

Trương Giang Giang: “Cậu ta không phải cũng rất bận sao… Đi đi về về suốt ấy? Rõ ràng là đại thiếu gia có thể kế thừa gia nghiệp, lại không chịu về Tô Châu, cậu ta cũng quá dị đi.”

Tạ Mạnh không biết nên nói gì, đành phải vỗ vai coi như khích lệ gã.

“Đừng nói chuyện của tớ nữa.” Trương Giang Giang lại mở một bình rượu, “Cậu thì sao? Thực tập ở ngân hàng thế nào?”

Tạ Mạnh: “Tháng sau tớ chuyển thực tập sang khu vàng bạc, phụ trách cho vay.”

Trương Giang Giang: “Hừm hừm, nếu được giữ lại thì tốt quá, cơ mà với cậu chắc là không vấn đề gì đâu.”

Tạ Mạnh lắc đầu: “Chưa chắc, cứ chạy qua chạy lại, cùng thảo luận, uống rượu xã giao…” Cậu cười cười, “Cũng đủ bận muốn chết rồi.”

Trương Giang Giang: “Vẫn ở chung với đẹp trai hạng nhất à?”

“Đúng vậy.” Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tạ Mạnh thoáng khựng lại, cậu nhìn Trương Giang Giang, đột nhiên nói, “Tớ với cậu ấy ở chung một chỗ từ lâu lắm rồi.”

“??” Trương Giang Giang khó hiểu, “Tớ biết, các cậu chẳng phải dọn ra ở chung lúc sắp vào năm hai sao? Nói chứ, cậu ấy kiếm cũng được lắm nha, tiền thuê nhà các cậu chia nhau thế nào vậy?”

Tạ Mạnh không khỏi nảy sinh cảm giác bất lực không thốt nên lời nhìn trời xanh. Cậu cũng không biết nói sao cho phải, chỉ có thể giải thích lần thứ hai: “Tớ bảo bọn tớ ‘ở chung một chỗ’ từ lâu lắm rồi, là ý tại mặt chữ, tớ và cậu ấy là một đôi.”

“Cái gì?!” Đường cái gần kề, vừa lúc tan tầm giờ cao điểm, bên ngoài xe cộ nườm nượp ầm ĩ, Trương Giang Giang nghe không rõ, hỏi lại lần nữa, “Cái gì cái gì một đôi cơ?!”

Tạ Mạnh hít sâu một hơi, cậu ghé sát tai Trương Giang Giang lớn tiếng nói: “Tớ và Quý Khâm Dương là một đôi người yêu! Bọn tớ bắt đầu bảy năm rồi!”

Người nước ngoài xung quanh đều lặng im nhìn hai người, Trương Giang Giang ngơ ngác há hốc miệng.

Tạ Mạnh biểu tình bình tĩnh uống rượu, cậu nhún vai: “Bọn họ dù sao cũng nghe không hiểu… Cậu đã rõ chưa?”

Trương Giang Giang tiếp sau đó vẫn luôn tiêu hoá sự thật chấn động “Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương là một đôi người yêu”, gã hỏi rất nhiều, Tạ Mạnh cũng không gạt gã nữa.

“Nói vậy Hàn đại gia cũng biết?” Cuối cùng Trương Giang Giang hỏi.

Tạ Mạnh cầm bình rượu, vừa uống vừa gật đầu.

“…” Trương Giang Giang suy sụp cào tóc thì thào, “Sao tớ ngu thế không biết…”

Tạ Mạnh dở khóc dở cười: “Ngu gì đâu, cậu chỉ hơi chậm hiểu chút thôi.”

Trương Giang Giang: “…Còn ai biết nữa không?”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Ngoài mấy người tớ vừa nói với cậu, cậu bạn đạo diễn Hùng Bảo Bảo có thể cũng biết.”

“À…” Trương Giang Giang nhớ lại, “Nửa đồng nghiệp đây mà.”

Tạ Mạnh: “Nửa đồng nghiệp gì chứ, hai nghề khác nhau rành rành lận.” Cậu vào weibo của Hùng Bảo Bảo, phát hiện đối phương mấy ngày nay đều đi thực tập ở đoàn làm phim, đăng lên gần đây nhất chính là bức ảnh y tự sướng, ăn mặc như nông dân, sau lưng la liệt toàn thang là thang.

Trương Giang Giang bùi ngùi nói: “Làm đạo diễn cũng vất vả quá…”

“Giờ có nghề gì không vất vả đâu.” Tạ Mạnh xem album ảnh trên weibo của Trác Tiểu Viễn, tất cả đều là ảnh chụp vùng núi nghèo khó, Trác Tiểu Viễn rất ít đăng ảnh, chụp nhiều nhất vẫn là gương mặt tươi cười của lũ trẻ con.

Trương Giang Giang ngó đầu sang cùng cậu xem một lát, hai người đều có chút trầm lặng.

“Cảm giác mọi người đều đã khác xưa.” Trương Giang Giang híp mắt, “Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, thời gian là con dao giết heo?”

Tạ Mạnh cười khẽ: “Thay đổi là tốt, tương lai sau này chúng ta sẽ còn thay đổi, thế nên cần phải quý trọng hiện tại.”

Trương Giang Giang không nói gì, hồi lâu sau mới thở dài: “Tớ xin visa ra nước ngoài, nếu thực tập xong được giữ lại, có thể sẽ trở thành phóng viên vùng chiến địa.”

Bàn tay đang cầm bình rượu của Tạ Mạnh khựng lại giữa không trung, biểu tình như thể vừa bị đánh đòn đau, kinh ngạc: “Cậu bảo muốn làm gì cơ?”

“Phóng viên vùng chiến địa.” Trương Giang Giang chậm rãi đáp, “Thế nên, nếu còn không gặp Nhu Nhu, tớ sợ sau này sẽ không bao giờ gặp được nữa.”

Tháng năm là tháng du lịch của Bắc Kinh, người người ngắm hoa hóng gió, tối đến lượng người trên tàu điện ngầm nhiều gấp đôi. Trương Giang Giang dựa vào thùng xe đứng vững, gương mặt nhìn nghiêng khắc bóng trên kính cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Lúc điện thoại đổ chuông, Trương Giang Giang hồi lâu không phản ứng, đến lúc tiếp máy mới phát hiện là Hàn Đông Hàn đại gia.

“Tôi nghe Tạ Mạnh nói cậu muốn đến vùng chiến địa làm phóng viên?” Hàn Đông vào thẳng chủ đề, cười lạnh, “Đầu óc cậu có vấn đề à?”

Trương Giang Giang mơ màng, vì chuyện của Nhu Nhu mà lòng gã vốn đã sinh khó chịu, hơn nữa còn uống rượu, lúc này đầu óc nháy mắt bùng nổ: “Tôi muốn đi đâu ai cần cậu lo? Tôi muốn làm gì chẳng lẽ còn cần cậu đồng ý chắc?”

Hàn Đông bên kia dường như cũng đang ở ngoài đường, xung quanh nháo nhác ầm ầm, thanh âm y ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu nói đi là đi như vậy, còn là nơi nguy hiểm thế, không quan tâm người khác sẽ lo lắng sao? Còn Nhu Nhu phải làm thế nào?!”

Nhắc đến Nhu Nhu, Trương Giang Giang yên tĩnh trở lại, gã nhìn bóng dáng chính mình hắt ngược trên cửa sổ xe, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Hàn Đông, tôi hỏi cậu, cậu và Nhu Nhu rốt cuộc có quan hệ gì?”

Hàn Đông sững sờ: “Còn quan hệ gì nữa chứ.”

Trương Giang Giang: “Từ Trung học đến Đại học, tôi và cô ấy liên lạc gần như đều thông qua cậu, cô ấy làm gì, thích gì, đều là cậu nói cho tôi biết. Cậu vì sao lại biết? Vì sao không cho tôi gặp cô ấy?”

Hàn Đông: “…”

“Cô ấy là bạn gái cậu phải không?” Thanh âm Trương Giang Giang có chút run rẩy, “Có phải cậu cũng thích cô ấy…”

“Không phải!” Hàn Đông mạnh mẽ ngắt lời, y thở dốc, lặp lại mấy lần, “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Vậy rốt cuộc là sao?!” Trương Giang Giang lớn tiếng hỏi, trong tàu điện ngầm có không ít người nhìn gã, nhưng Trương Giang Giang chẳng quan tâm. Nội tâm gã tưởng bị hắt một tầng nước sôi bỏng rát, đau đớn khó khăn nặn từng từ, “Nói tôi biết, các cậu rốt cuộc có quan hệ gì?”

Trên tàu điện ngầm phát ra thông báo trạm dừng, Trương Giang Giang theo dòng người chậm rãi đi xuống. Rừng người xung quanh ồn ào nhốn nháo, trong điện thoại, thanh âm Hàn Đông như truyền đến từ một nơi xa rất xa.

Hàn Đông: “Không có Nhu Nhu.”

Trương Giang Giang: “…Vậy là ý gì?”

“Không có Nhu Nhu nào hết.” Hàn Đông thấp giọng nói, “Không hề có người này, cậu hiểu chưa?”

Phòng solfeggio nhạc viện trung ương, đêm đã khuya mà vẫn có người. Quý Khâm Dương cùng Văn Đào thảo luận tiết tấu phần điệp khúc, điện thoại để cạnh rung lên, Tiền Mạch nhìn sang liền trông thấy người gọi hiện hai chữ “Tạ Mạnh”, màn hình là ảnh chụp chung trong tuyết của hai thiếu niên.

Ở Tô Châu, Tề Phi ôm Cố Mỹ Nghiên cùng đi dạo quanh khu Tương Môn.

Trác Tiểu Viễn ngồi trong sân, xung quanh là tường rào chỉ đắp bằng bùn đất, bà cụ chủ nhà cầm hai chiếc bánh ngô đi ra, cố kiết nhét vào tay gã.

Trương Giang Giang nghe thanh âm Hàn Đông quẩn quanh tai mình.

“Trên thế giới này không hề có Nhu Nhu.”

“…”

“Không có Nhu Nhu, chỉ có tôi mà thôi.”

“…”

“Tôi chính là Nhu Nhu.”

Nửa tiếng sau Quý Khâm Dương mới phát hiện Tạ Mạnh gọi điện, hắn gọi lại, chưa đầy một hồi chuông đối phương đã tiếp.

“Vừa nãy bận quá.” Quý Khâm Dương thấp giọng cười nói, “Em về nhà chưa?”

Tạ Mạnh: “Em cũng đoán anh đang bận, chưa về nhà, mang đồ ăn khuya cho anh đó.”

“Em đợi một lát.” Quý Khâm Dương đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy Tạ Mạnh đứng bên dưới. Đối phương ngẩng đầu, trông thấy hắn thì nhấc túi đồ trong tay lên.

Cả đám Văn Đào đúng lúc đói bụng, Tạ Mạnh vừa lên liền nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, chỉ có Tiền Mạch ngồi cạnh là trưng ra vẻ mặt như cười như không.

“Anh Mạch Mạch giữ dáng.” Bánh Quy cười nói, “Buổi tối giảm béo, không có ăn cơm.”

Tiền Mạch liếc xéo cậu một cái.

Quý Khâm Dương thấy mọi người đều ăn thì cũng không định nán lại nữa: “Tôi đi trước đây.”

Văn Đào vừa ăn vừa gật đầu, Tiền Mạch gọi hắn lại: “Điệp khúc đã chuẩn bị tốt chưa? Không cần nghe tôi hát thử à?”

“Không cần.” Quý Khâm Dương thoải mái nói, “Văn Đào nghe cậu hát là được rồi.”

Văn Đào vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Cứ giao cho tôi, cứ giao cho tôi!”

Tiền Mạch: “…”

Lúc ra đến cổng trường, ống quần Tạ Mạnh hơi lộn xộn, Quý Khâm Dương liền ngồi xổm xuống sửa lại cho cậu, Tạ Mạnh cúi đầu nhìn hắn đột nhiên hỏi: “Cậu bạn Tiền Mạch kia làm sao vậy?”

Quý Khâm Dương quay sang, hắn nhíu mày: “Từ lâu rồi, em mới phát hiện hả?”

Tạ Mạnh quơ quơ chân: “Anh đang trách em phát hiện chậm ư?”

Quý Khâm Dương bật cười, tâm tình hắn rõ ràng rất tốt, vừa ngâm nga hát vừa ôm Tạ Mạnh: “Hiếm khi được thấy em ăn dấm, anh vui lắm đó, cơ mà Tiền Mạch là ai? Anh không có quen.”

Tạ Mạnh nhìn hắn không nói gì, đột nhiên vung tay đánh về phía đối phương. Quý Khâm Dương tránh thoát chỗ hiểm định đánh trả, lại bị Tạ Mạnh tóm gọn cổ tay, khó khăn chống đỡ.

“Thân thủ giảm đi rồi đó.” Tạ Mạnh vuốt mặt Quý Khâm Dương, “Dám léng phéng xem, em cắt anh luôn.”

Quý Khâm Dương cười đến không khép miệng lại được, ôm Tạ Mạnh hôn mạnh vài cái.

Sau cuộc gọi lần nọ, Hàn Đông liền hoàn toàn mất liên lạc với Trương Giang Giang. Đối phương như thể cố tình tránh mặt y, ngay cả nhóm wechat cũng rút ra, điện thoại luôn tắt máy, tưởng đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này. Y đến chỗ làm của đối phương chờ, đến trường học chờ, cuối cùng tất cả đều chẳng thu hoạch được gì.

Tạ Mạnh trông thấy Hàn Đông vẻ mặt mệt mỏi tìm đến cửa, quả thật không thể nhẫn tâm cự tuyệt được.

“Cậu không kiểm tra hòm thư sao?” Tạ Mạnh mở hòm thư mà mình thường hay dùng ra, Trương Giang Giang một tuần trước vừa gửi mail cho cậu, nội dung chỉ có ngắn ngủn vài dòng, dặn dò mấy chuyện trong nhà, cuối cùng còn kèm theo bức ảnh, là hình chụp giấy thông hành nội bộ trong khu vực đóng quân.

Hàn Đông đọc mấy lần, lúc đóng lại khoé mắt đã đỏ bừng.

“Tôi trở về xem.” Y lau mặt, cúi đầu không dám nhìn Tạ Mạnh, “Cảm ơn.”

Tạ Mạnh thở dài: “Xem ở chỗ tôi luôn đi.”

Hàn Đông do dự, nhưng lại không khống chế được vào xem hòm thư của chính mình, quả nhiên có một bức mail chưa đọc của Trương Giang Giang, y hít sâu một hơi, tay run run mở ra.

Trên cùng đều là ảnh Trương Giang Giang chụp, gã lọc tất cả ảnh của Hàn Đông trong album “Tháng năm qua” ra, tầm một hai trăm tấm, cũng chẳng biết đã upload mất bao lâu.

Dưới những bức ảnh ấy, Trương Giang Giang để lại một dòng chữ.

Thâm tình là một màn bi kịch, nhất định phải lấy cái chết mới có thể chấm hết.