Tháng Ngày Ước Hẹn

Chương 17: Tim đau mới biết lòng rung động




Đêm hôm đó, Thôi Yên ra khỏi phòng Tăng Phi, rồi mấy ngày tiếp theo hai người không chạm mặt nhau ở nhà. dღđ☆L☆qღđ Mỗi khi Tăng Phi về đến nhà thì Thôi Yên hoặc là chưa về hoặc là đã đi ngủ.

Trở thành xa lạ đối với Thôi Yên hoàn toàn không phải là ý định của Tăng Phi, tất cả những gì anh làm chỉ là muốn cho Thôi Yên tỉnh ra từ mê cung “tình yêu” lạc lối, để hai người quay về đúng vị trí là quan hệ cậu cháu, anh vẫn sẽ chăm sóc quan tâm cô như xưa, đứng ở một nơi không xa không gần, nhìn cô sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường.

Tăng Phi cố gắng thay đổi quan hệ căng thẳng quá mức này. Hôm qua sau khi tan làm, anh gọi Khang Khang từ trường ra, đãi cậu ta món cá om cay mà Thôi Yên thích nhất. Khang Khang đương nhiên tự gọi điện cho Thôi Yên, nhưng Thôi Yên trả lời cô đã ăn với bạn học rồi, lười đi, cho dù Tăng Phi đã chọn một nhà hàng chỉ cách trường cô tầm hai trạm xe bus.

Buổi tối, Tăng Phi gõ cửa phòng Thôi Yên, muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô lần nữa, Thôi Yên chối rằng mình đang phải luyện thanh, Tăng Phi lớn tiếng, tiếng nhạc trong phòng Thôi Yên càng to át cả tiếng anh.

Cuối cùng lúc sáng sớm nay, trước khi Tăng Phi đi làm anh chạm mặt Thôi Yên đang thay giày ở lối vào. Tăng Phi trong lòng đang không được vui, anh làm mặt lạnh hỏi: “Cháu giận dỗi cái gì?”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Thôi Yên nói: “Cháu có giận dỗi gì đâu. Mấy ngày hôm nay cháu bận tìm nhà, hôm qua đã nhờ người tìm được, rồi sẽ chuyển sang đó ở.”

Cô đeo một chiếc ba lô rất to, tay còn xách một túi hành lý.

Tăng Phi lặng im một lát rồi hỏi: “Nhà ở chỗ nào? Thuê cùng với ai?”

Thôi Yên ngồi xuống buộc dây giày, miệng nói: “Cậu không cảm thấy là trong vai trò một người cậu bình thường thì cậu đang can thiếp quá nhiều à?”

“Xem ra cháu cần phải có kỹ luật phép tắc hơn. Chẳng lẽ chưa có ai dạy cháu, phép lịch sự cơ bản khi nói chuyện là phải nhìn mặt người đối diện à? Đặc biệt là khi nói chuyện với người lớn.”

Thôi Yên buộc xong dây giày, đứng dậy, vương thẳng tấm lưng mảnh mai, nhìn trân trân vào mắt Tăng Phi.

Tăng Phi cúi xuống xách túi hành lý ở bên chân cô. “Cậu đưa cháu đến đó.”

Khóe mắt Thôi Yên đỏ lên, nước mắt vòng quanh mi. Cô nói: “Tăng Phi, cậu làm thế này có phù hợp không? Cậu muốn cháu càng buồn hơn khi xa cậu à?”

Tăng Phi quay đầu nhìn lại, Khang Khang tối hôm qua ngủ lại trường. Sau đó anh mới nói lời gan ruột với Thôi Yên: “Không phải là cậu chống lại cháu. Phải để cậu nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Cháu còn chưa đầy hai mươi mốt tuổi, xứng đáng có cuộc đời tốt đẹp hơn, tươi mới hơn. Hãy đi tìm một người bạn trai trẻ trung, chỉ cần cháu thích, cậu sẽ không can thiệp gì hết. Nếu như muốn trải nghiệm tình yêu, cũng phải với người có tuổi tác tương đương…” Anh bóp trán, nhớ lại xem câu nguyên bản mà Phong Lan đã nói như thế nào. “Tức là kiểu tình yêu mà các cô gái như cháu mong muốn, lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên rung động , mong chờ nhung nhớ đủ sắc thái, rồi hết cãi vả lại làm lành, lăn lộn vật vã thế nào đi nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần không hao tâm tổn trí vào một lão già là được. Cháu nên tận hưởng những điều tươi mới và vui vẻ, còn ở tuổi cậu bây giờ những điều đó là vô nghĩa rồi.”

Thôi Yên giằng lại túi hành lý, chua chát nói: “Cậu biết sao không? Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng “tốt bụng” này của cậu, cháu đều cảm thấy cực kỳ buồn cười!”

Cô không thèm quan tâm đến phản ứng của Tăng Phi, tranh đi ra khỏi cửa trước.

Trái hẳn với những gì Tăng Phi nói, anh khuyên cô nên trải nghiệm những điều kia, thì ngay từ năm cô mười ba tuổi lần đầu tiên gặp anh, cô đã trải qua, đầy đủ trọn vẹn.

Tăng Phi muốn dò la tin tức mật báo mà anh cần từ Tĩnh Lâm thì trước hết phải dàn xếp xong con gái riêng với chồng trước của cô là Thôi Yên đã. Khi Thôi Khắc Kiểm xảy ra chuyện, Tĩnh Lâm hoàn toàn tuyệt vọng, cả ngày đờ đẫn như người mất hồn, đắm mình trong ảo giác của ma túy, đâu còn để ý chăm sóc được gì đến con gái. Đều là Tăng Phi lo lắng cho Thôi Yên cả, không chỉ chăm lo từng bữa no bữa đói, mà còn kèm cặp học hành, an ủi động viên.

Không một ai biết rằng, Thôi Yên lúc đó đã có tâm tư như thể tình đầu, ngày ngày mong chờ người đàn ông mẹ cô từng yêu ghé qua.

Thôi Yên học thanh nhạc, nhưng không giống như đa số các bạn học của cô, cô chưa bao giờ mơ ước sau này mình sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng biểu diễn trên sân khấu lấp lánh sắc màu. Nguyện vọng của cô là trở thành một cô giáo dạy nhạc, dạy trẻ em học hát học đàn, hằng ngày tan làm sớm đợi người cô yêu về nhà. Nhưng cô bắt đầu lo ngại rằng, so với ước mơ xem ra quá đơn giản bình thường này, có khi trở thành nổi tiếng lại còn thực tế hơn.

Buổi sáng Thôi Yên dọn dẹp căn phòng ở nhà trọ, buổi chiều phải đi học. Tan học, cô rủ bạn ra ngoài để dạy phụ đạo cho một em nhỏ.

Trước cổng chính của Học viện Nghệ thuật lúc nào cũng tấp nập xe cộ, nam thanh nữ tú cũng không bao giờ thiếu. Ánh mắt Thôi Yên dường như thoáng thấy một người có dáng cao cao lướt qua, cô tiếp tục cười đùa với bạn học, thái độ tỏ ra như bình thường, cho đến khi đi qua biển báo trạm dừng xe bus, cô mới bịa ra lý do để tạm biệt cô bạn vốn đang đi cùng đường, chạy theo hướng bóng người đang đi khuất kia.

Suốt một quãng đường rẽ ngang rẽ dọc, đến khi đi vào một con ngõ cũ hẹp vắng vẻ, người đi phía trước Thôi Yên mới bước chậm lại. Hai người dừng lại gần một căn nhà đổ nát, nhà đó có cửa sắt khóa chặt, xung quanh trồng cây quất ngọt vô cùng tươi tốt.

“Tìm em có việc gì?” Thôi Yên vừa dừng bước đã hỏi ngay.

Anh không trả lời ngay.

Thôi Yên túm lấy quai đeo vai của ba lô, nói chân tình: “Cám ơn anh đã chịu giúp em.”

“Anh không làm nữa đâu.” Đinh Tiểu Dã quay người nhìn cô, hằm hằm nói. “Cho dù em tiến hành được tới đâu, đạt được hay không, anh cũng không giúp nổi em nữa.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

“Tại sao?” Thôi Yên tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đinh Tiểu Dã quay đầu đi, nói: “Bởi vì lừa gạt con gái chuyện tình cảm, hóa ra đến loại người như anh cũng cảm thấy rất không ra gì.”

Thôi Yên chầm chậm dịch bước chân, đuổi theo ánh mắt cố tình né tránh của Đinh Tiểu Dã, đối diện với anh.

“Sao lúc đầu anh không nói như thế?” Khi cô vừa bắt gặp ánh mắt anh, sự ngạc nhiên trên gương mặt càng rõ rệt, cô nghi ngờ hỏi. “Em biết rồi, anh đã yêu chị Phong Lan, anh đã biến chuyện này thành chuyện nghiêm túc!”

Cô không hỏi, mà là khẳng định.

Đối diện với câu nói này, phản ứng mạnh mẽ của Đinh Tiểu Dã khác so với tưởng tượng của Thôi Yên. Anh cắn răng đáp: “Anh có cái quái gì mà yêu cô ấy? Đến bản thân mình là ai còn không dám nói ra, có tư cách gì mà nói chuyện “yêu”?”

Thôi Yên nhìn bốn phía, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy qua, trong mắt người khác bọn họ giống như cặp đôi trẻ ở trường đại học gần đó, lên cơn thì cãi cọ nhau đôi câu, chẳng ai để ý làm gì.

Cô mỉm cười tinh quái, thấp giọng hỏi: “Anh còn dám xuất hiện trước mặt cậu Tăng Phi, sao bây giờ mới biết quan tâm đến chuyện này? Nếu như anh là người sợ va chạm, ngay từ đầu đã ở Sát Nhĩ Đức Ni cho yên thân rồi, chẳng bao giờ nên quay về!”

“Anh chỉ có một thân một mình, mỗi cuộc đời tàn này, có cái gì mà phải sợ? Cô ấy thì không, cuộc sống đang yên vui tốt đẹp, anh không muốn kéo cô ấy xuống vũng bùn.” Đinh Tiểu Dã bồn chồn nắm giật mớ tóc của mình, giọng buồn bã.

“Anh không muốn nữa thì cũng đã làm rồi!” Thôi Yên một câu nói trắng sự tình, giọng tỉnh bơ. “Em đã bảo rồi, tại sao cuối cùng anh vẫn nhận lời giúp em… vì tình xưa nghĩa cũ là một chuyện, căn bản anh vốn có tình cảm với chị ấy, chỉ là cần một lý do thích hợp.”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan đến em. Anh đến để báo với em là, việc anh đã nhận lời với em, anh chỉ có thể làm đến đây thôi, tốt nhất em nên tự giải quyết việc của mình.” Nói đến đây, Đinh Tiểu Dã trở nên bình thản, lại quay về dáng vẻ Thôi Yên quen thuộc lâu này, kiềm chế và điềm nhiên.

Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Thôi Yên, cô tự trách bản thân mình ích kỉ. Lúc đó cô bị dồn nén đến mụ mị đầu óc, như con chó bị đuổi đến chân tường việc gì cũng dám làm. Cô biết rõ hoàn cảnh của Đinh Tiểu Dã, tại sao vẫn yêu cầu anh vì cô mà làm những chuyện đó? Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, có lẽ trong lòng đã có tình cảm thực sự với Phong Lan, nên anh mới trở nên tiến thoái lưỡng nan như thế. Ban đầu nếu không phải vì cô khổ sở vật nài thì với tính cách của Đinh Tiểu Dã, không bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà để dẫn đến tình huống như thế này.

Nhưng chuyện đã thành như vậy, Thôi Yên lại càng hiểu được mặt tốt của Đinh Tiểu Dã. Anh trước đây cũng vậy, đằng sau miệng lưỡi và móng vuốt sắc nhọn là một tâm hồn dịu dàng hơn bất kỳ ai. Trước mặt mẹ mình, anh là một người con trai ngoan ngoãn, đối với bố… anh làm tất cả mọi điều anh có thể làm. Còn với mẹ con Thôi Yên bị tất thảy mọi người khinh thường, anh luôn có lòng thương cảm. Thế nhưng ai sẽ thương xót anh đây? Anh không bao giờ muốn làm tổn thương đến bất kỳ ai, thế mà bị đất trời vô tình vùi dập để rơi vào tình cảnh như bây giờ. Trước đây, Thôi Yên không bao giờ nghĩ rằng giữa Đinh Tiểu Dã và Phong Lan lại có thể xảy ra một khả năng, nhưng có điều gì là không thể? Trong lòng Thôi Yên, Đinh Tiểu Dã xứng đáng với Phong Lan.

“Không tính đến chuyện em nhờ anh thì anh thích chị Phong Lan, chị ấy cũng thích anh, đó là điều hiếm có. Anh mà em biết đâu phải là người để tâm đến những điều đó.”

“Đó là trước đây!”

“Theo như em thấy thì anh đã không làm gì sai cả. Rơi vào tình thế như ngày hôm nay thật không công bằng với anh chút nào?” Trong cơn rầu rĩ, Thôi Yên bỗng túm chặt tay Đinh Tiểu Dã, cầu khẩn: “Anh đi gặp Tăng Phi với em đi, nói rõ ràng mọi chuyện với cậu, không chừng cậu sẽ nghĩ ra cách.”

Đinh Tiểu Dã lạnh lùng rút tay mình ra, trong lòng Thôi Yên, Tăng Phi là cả bầu trời của cô, là đấng toàn năng của cô, nhưng với anh thì Tăng Phi chỉ là một gã khốn.

“Hắn ta giúp gì được cho anh? Hắn hại anh còn chưa đủ sao?”

“Cậu ấy chỉ làm vì trách nhiệm công việc thôi!” Thôi Yên không phải không hiểu được nỗi hận của Đinh Tiểu Dã, nhưng Tăng Phi cũng có lập trường của anh, cô bị kẹt ở giữa, đó là nút thắt khó tháo gỡ.

“Ừ, hắn công bằng. Là bố anh tự chuốc lấy họa!” Giọng Đinh Tiểu Dã như thể tảng băng, vừa lạnh vừa sắc. “Cho nên anh chưa bao giờ muốn quấy rầy hắn, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh khinh thường thủ đoạn của hắn lúc đó. Anh sẽ không nhờ vả gì hắn đâu, mà hắn cũng không giúp gì được anh cả.”

Thôi Yên biết mười mươi kết quả sẽ như thế này, không vẫn không tránh khỏi buồn rầu. Rồi Đinh Tiểu Dã sẽ phải làm sao đây?

Đinh Tiểu Dã dường như đã nói hết lời hết lẽ, lúc sắp đi anh ngập ngừng rồi nói thêm một câu: “Nếu như Phong Lan cuối cùng vẫn chọn Tăng Phi thì mong rằng… em đừng hận cô ấy. Họ mới là một đôi thích hợp, cả em và anh đều hiểu rõ điều đó.”

Thôi Yên không biết nên nói thế nào, anh quả nhiên đã yêu Phong Lan rồi, đến lúc này trong lòng vẫn băn khoăn nhung nhớ đến chị ấy.

Cô mở miệng định nói, rồi bỗng nhiên mím môi lại. Đinh Tiểu Dã tinh ý nhận ra sự biến đổi thoáng qua trên nét mặt cô, quay đầu nhìn, sau lưng anh ở phía đầu ngõ cách chừng mấy chục mét, có một chiếc ô tô màu xám không biết dừng từ lúc nào, bấy giờ mới mở cửa xe, Tăng Phi từ trong xe bước xuống.

Tăng Phi đi từng bước về phía hai người, không nhanh không chậm. Tim Thôi Yên như thể nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?

Cuối cùng người hỏi câu này lại là Tăng Phi. Anh đến cách họ vài bước thì hỏi Thôi Yên: “Tại sao lại ra đây?”

Giọng nói của Tăng Phi ôn hòa, giống như anh vẫn diễn vai “tốt bụng” của bậc cha chú lâu nay, cũng không có vẻ gì là cố ý nắn gân Đinh Tiểu Dã cả.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà đầu óc Thôi Yên chạy vòng vòng mấy lần.

Cô nói: “Tại sao cháu không được ra đây? Không phải là cậu bảo cháu đi tìm một bạn trai trẻ trung phù hợp à? Mới chưa đến một ngày mà đã lời nói gió bay sao?”

Chỉ có chuyện này mới có thể giải thích được việc cô và Đinh Tiểu Dã “bèo nước tương phùng, tình cờ mà gặp” ở một ngõ nhỏ vắng lặng, chuyện trò to nhỏ thế này.

“Thế cháu tìm cậu ta à?” Tăng Phi dường như đến giờ mới nhận ra sự tồn tại của Đinh Tiểu Dã, nhưng cả giọng nói lẫn nét mặt vẫn không hề thay đổi.

“Không được sao? Cháu thích anh ấy, là cháu chủ động hẹn anh ấy đấy.” Thôi Yên như vô tình dịch lên trước một bước, chặn giữa Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã. Cô quay người, nói với Đinh Tiểu Dã. “Những điều anh nói em hiểu cả rồi, anh đi trước đi nhé! Em sẽ gọi cho anh sau.”

Đinh Tiểu Dã lừ mắt nhìn Tăng Phi. Trước đây ở nhà hàng của Phong Lan, hai người đã giáp mặt nhau mấy bạn, tuy nhiên Tăng Phi không để ý đến một nam nhân viên phục vụ làm gì. Anh không còn nhớ mặt Đinh Tiểu Dã, chuyện này không có gì là, vì trước đây hai người chưa thực sự gặp nhau bao giờ. Khi Tăng Phi trơ trẽn lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích của mình thì Thôi Khắc Kiểm lúc đó đang nán lại, không nỡ rời mẹ Đinh Tiểu Dã bệnh nặng đang nằm viện.

Lần đầu tiên Đinh Tiểu Dã ghi nhớ gương mặt Tăng Phi là khi xem tin tức pháp luật của đài địa phương, anh đứng trước micro của phóng viên say sưa nói về thắng lợi đặc biệt của đợt truy quét đó, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ấy là sự đắc ý khó che giấu.

Khi đó Thôi Khắc Kiểm đang lẫn sâu trốn kĩ. Đinh Tiểu Dã không thể quên cảnh bố mình mắt nhìn chằm chằm ti vi, siết chặt nắm đấm đến độ gân xanh nổi cuồn cuộn, ông nói: “Tao lẽ ra phải xử lý nó từ sớm, nếu như không phải vì Tĩnh Lâm thì…”

Tất cả mọi ân hận cuối cùng đều hóa thành một tiếng than dài. Thôi Khắc Kiểm lúc đó biết số mình đã tận, cho dù trốn thoát án tử thì kiếp này cũng khó lòng khôi phục được thanh danh. Ông tìm cho đứa con trai duy nhất của mình một con đường lui – một thân phận hoàn toàn mới. Dù ông chưa bao giờ lôi kéo con trai vào vào “công việc kinh doanh” của mình, nhưng ông không thể nhớ nổi mình đã đắc tội với những ai, sai sẽ mượn gió bẻ măng. Mất đi sự che chở của ông, con trai coi như sẽ rơi vào cảnh khó khăn, không chừng lâm vào bước đường cùng không lối thoát.

Đinh Tiểu Dã nhớ rất rõ cuộc phỏng vấn kéo dài gần một phút rưỡi đó, cái tên mà cô bé Thôi Yên hay nhắc đến đó, gương mặt còn trẻ trung nhưng đầy vẻ tự đắc của viên cảnh sát đó, chưa giây phút nào anh quên.

Đinh Tiểu Dã không hề nói dối Thôi Yên, anh thực sự không hề nghĩ đến chuyện trả thù, bố anh có tội nên phải nhận kết cục như vậy. Anh không thể dùng lấy tội lỗi để đổi lấy tội lỗi, nhưng điều này không có nghĩa là từ sâu thẳm nội tâm, anh không hận người đàn ông mang tên Tăng Phi này. Có thể Tăng Phi cũng hận anh, một trong số những đồng nghiệp mà Tăng Phi phụ trách trong vụ bắt Thôi Khắc Kiểm không bao giờ quay về nữa, anh ta nhất định cũng ghi sổ món nợ này lên đầu Đinh Tiểu Dã. Nếu như Tăng Phi đã từng trông thấy mặt Đinh Tiểu Dã thì chỉ có thể là vào bảy năm trước đây, ở tấm ảnh chân dung in rõ trên lệnh bắt, chủ nhân của khuôn mặt đó tên “Thôi Đình”.

Đúng như Đinh Tiểu Dã phỏng đoán, Tăng Phi không phát hiện ra thân phận của anh ngay. Cuộc đời của anh ở Sát Nhĩ Đức Ni như một giấc mộng trên núi cao, còn bảy năm ở trần gian là một quãng thời gian rất dài. Đến khi anh quay về chốn thị thành quen thuộc, Tăng Phi đã không còn là cảnh sát nữa nhưng cuộc sống vẫn êm thấm như xưa, còn không biết xấu hổ nhận Thôi Yên về nuôi, lấy đó làm cách bù đắp cho món nợ trong lòng mình. Thêm một điều không lường đến nổi nữa là, giữa hai người giờ đây còn có cả Phong Lan.

Nghĩ đến Phong Lan, Đinh Tiểu Dã dường như bị ai đó cào xé tâm can. Thôi Yên nói anh điên mới bỏ Sát Nhĩ Đức Ni mà đi, anh có thể ở lại đó, cưới A Mục Sắt làm vợ, phần đời còn lại chăn ngựa chăn cừu, vĩnh viễn không còn ai nhớ đến tên cũ của anh, nhớ đến những gì anh đã làm, rồi anh sẽ làm lại cuộc đời như bố anh mong muốn. Nhưng anh không thể chịu đựng tiếp những ngày tháng đó nữa, cho dù Sát Nhĩ Đức Ni đẹp đến mê hồn, nhưng sống ở nơi đó Đinh Tiểu Dã chỉ là một linh hồn cô đơn vô chủ. Không có ai nhớ đến anh, anh cũng dần quên hết tất thảy những gì mình từng có, tình yêu và cả hận thù. Đào thoát đối với người đã mai danh ẩn tích bảy năm như anh mà nói, không có bất cứ ý nghĩa gì, giống như thời gian với anh đã mất đi ý nghĩa. Mỗi ngày anh lại mong muốn được về thăm mộ mẹ, muốn được say sưa uống một ly rượu cùng bố tại nơi ông đã qua đời, muốn được ngược xuôi trong đám đông, làm một công việc bình thường cho dù ở vị trí thấp kém, mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy những gương mặt mới mẻ, khác nhau.

Cho đến khi anh gặp Phong Lan, một chân bước vào tấm lưới dày đặc do cô dệt nên. Trong lưới có chuyện buồn cười, có ngốc nghếch, ngọt ngào, hy vọng, có gió thổi khô nước mắt trên gò má, có mùi hương Coco Mademmoiselle nồng nặc tấn công người, có cả cơ thể và đôi môi mềm mại của cô. Thời gian, bình thường đối với Đinh Tiểu Dã dường như bị ngưng tụ lại, thì ở bên Phong Lan, đã được cô giải nén, không những thế còn biến từng phút từng giây của anh thành quý báu tràn đầy.

Thôi Yên để anh đi, không chỉ vì lo lắng cho anh mà còn lo cho Tăng Phi nhiều hơn.

Đinh Tiểu Dã không sợ Tăng Phi, đã từng không sợ. Anh không chủ động khiêu khích người này, nhưng nếu Tăng Phi có ý đồ tấn công, không cá chết thì lưới tan, nhất định phải có một sống một chết. Anh không quan tâm mình sẽ rơi vào kết cục thế nào, trong bảy năm ở nơi xa xôi kia, anh cũng đã hình dung sẵn trong đầu không biết bao nhiêu lần những tình cảnh tồi tệ hơn. Tuy nhiên, ban nãy khi Tăng Phi xáp vào anh, nhìn anh dò xét bằng con mắt dửng dưng, Đinh Tiểu Dã lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Anh sợ cũng là vì Phong Lan, thế giới của cô đầy ắp ánh mặt trời và hoa lá, nếu như có một ngày cô giật mình phát hiện ra mình đã yêu lầm phải một người con trai như thế, cô sẽ đau khổ tới mức nào? Cô sẽ hận anh, ghét anh, hay sợ hãi anh?”

Con tim thường thấy đau rồi mới nhận ra đang rung động.

Đinh Tiểu Dã gật đầu với Thôi Yên rồi quay người bước đi.

“Sao cậu lại biết cháu ở đây?” Thôi Yên hỏi Tăng Phi.

Tăng Phi lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay, Thôi Yên bèn nhớ ra, cô đã cài đặt phần mềm định vị trong chiếc điện thoại của hai người, tức là cô luôn có thể biết Tăng Phi đang ở đâu, Tăng Phi cũng vậy, chỉ cần anh muốn biết.

Tăng Phi dõi theo Đinh Tiểu Dã đã đi khuất, nói với Thôi Yên: “Cậu ấy không phải là nhân viên phục vụ ở nhà hàng Phong Lan sao?”

“Anh ấy làm công việc gì thì có quan trọng không?” Thôi Yên nói. “Anh ấy trẻ, lại đẹp trai, thế chưa đủ sao? Bạn trai trẻ trung, đương nhiên không thể có tiền và địa vị như bạn trai già rồi.”

Tăng Phi nghiêm mặt nói: “Cách đây không lâu cậu vừa thấy cậu ta đi cùng Phong Lan!”

Thôi Yên giấu sự ngạc nhiên, miệng nói cứng: “Cậu chỉ cho phép Phong Lan cướp đi người cháu yêu mà không cho phép cháu giật hàng của chị ấy sao?”

“Thật vớ vẩn! Đàn ông hai mặt ba lòng, lấy ngoại hình để kiếm cơm, loại người đó không tin được!” Tăng Phi nhắc nhở.

Thôi Yên nói: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, mọi người cạnh tranh công bằng, có gì mà phải chuyện bé xé ra to chứ?”

“Cháu có tình cảm với cậu ta sao? Cháu nghĩ cậu tin à?” Tăng Phi chậm rãi nói.

“Chị Phong Lan cũng có cảm tình với anh ấy đấy thôi. Trừ phi yêu cầu của cháu phải cao hơn của chị Phong Lan rất nhiều.” Thôi Yên cúi đầu nhìn mũi giày của mình. “Đúng rồi, bây giờ trong lòng cháu, anh ấy vẫn chưa bì được với cậu, nhưng cháu luôn cho mình một cơ hội khác, đây là quyền của cháu.”

Tăng Phi nhớ lại ánh mắt Đinh Tiểu Dã nhìn anh. Cậu thanh niên này không hề giống như những bạn trai choai choai khác của Thôi Yên, trước mặt anh luôn lúng túng sợ sệt, ngược lại, anh ta, nhìn thẳng vào anh, thái độ đó khiến anh như có gai ở sau lưng, tự nhiên có cảm giác cần dè chừng. Cảm giác đề phòng này là do nghề nghiệp lâu năm đã rèn luyện cho anh, chứ không phải chỉ vì con người này xuất hiện bên cạnh Thôi Yên.

Tăng Phi nói: “Cậu cảm thấy cậu ta có gì đó không ổn, nếu tìm hiểu phải tìm người đáng tin cậy.”

Thôi Yên cười nhạt, nói: “Người cháu yêu liệu có vô lý hơn được cậu không? Là cháu theo anh ấy đấy, chứ anh ấy không thích cháu, cậu đừng đụng đến anh ấy.”

Cô đang bảo vệ người thanh niên ấy, sự quan tâm này là xuất phát từ nội tâm. Vừa nãy Tăng Phi đã nhận ra điều đó. Nhận thức này khiến anh có một sự khó chịu nhất thời.

Tiểu hồ ly đang ngáng trước mặt sói.

“Đi ăn cơm với cậu đi, ăn gì cháu quyết định.” Tăng Phi đổi nét mặt tươi cười rủ Thôi Yên.

Thôi Yên lắc đầu: “Thôi, cháu còn phải đi dạy kèm.”

“Cậu đưa cháu đi.” Tăng Phi nói. “Cậu mang cho cháu mấy thứ ngon để trên xe, đi thôi.”

“Lại là hạt óc chó à?” Thôi Yên cười chán nản.

“Cháu không thích à?” Tăng Phi băn khoăn.

“Trước thì thích, nhưng chán lâu rồi.” Thôi Yên đi qua xe anh, không dừng bước. “Cháu bây giờ chỉ nghe đến tên hạt óc chó là đã muốn ói!”

Tăng Phi vào trong xe, nhìn túi hạt óc chó để ở ghế phụ. Siêu thị mà anh thường ghé đã hết hàng, vì thế anh phải đi tìm vài cửa hàng mới thấy nhãn hiệu mà Thôi Yên thích nhất. Trước đây, Thôi Yên mà làm mặt dỗi với Tăng Phi, anh chỉ cần cho cô mấy món này là cô vui vẻ tươi tỉnh lại ngay.

Anh không thể hiểu nổi Thôi Yên nữa rồi, chẳng lẽ tất cả đã thay đổi, chỉ có mình anh cố thủ ở chỗ cũ?

Tăng Phi nhấc điện thoại, bấm số Thôi Yên đã đặt phím nhanh, mà hình hiện lên gương mặt tươi cười của cô lưu trong đó. Tăng Phi mở số ra và dừng lại, rất lâu vẫn không ấn phím nào.

Một lát sau anh đã gọi đến một số khác.

“A lo, anh Tiền à, là tôi Tăng Phi đây… nói chuyện kĩ hơn sau nhé, bây giờ phiền anh tra giúp tôi một người… Vâng, tất cả thông tin chi tiết của người đó… Tên đầy đủ là Đinh Tiểu Dã.”