Thang Tiêu

Chương 42




"Em chờ, anh lập tức đến!" Viên Tiêu đặt điện thoại xuống, trực tiếp nhảy ra từ trong xe chạy ngay lên lầu. Bước chân cũng lơ lửng như bay, cô dâu sắp tới tay rồi! Chạy chạy lại cảm thấy không đúng, dừng bước lại, vội vàng móc điện thoại ra bấm số: "Anh, phái mấy chiếc xe tới nhà bánh trôi nhỏ!"

Bên kia trầm mặc mấy giây, mới truyền đến giọng nói của Viên Địch: "Làm gì?" Người em trai này của anh mấy ngày nay giống như bị điên. Không có việc gì liền muốn đi tìm đánh!

"Bánh trôi nhỏ muốn dọn nhà! Em ấy muốn dọn đến đối diện nhà chúng ta!" Viên Tiêu kích động hắng giọng rống. Viên Địch nhíu nhíu mày, cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút mới nói: "Có nuôi cơm không?"

Viên Tiêu: "…"

"Anh còn có chuyện phải xử lý, không có việc gì liền cúp điện thoại đi." Khóe miệng Viên Địch khẽ cong, đưa tay cầm một phần tài liệu lên, âm thanh lật giấy truyền thẳng đến điện thoại.

"Nuôi! Nuôi! Nhanh tới đây đi!" Viên Tiêu cắn răng nghiến lợi, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, chạy vội lên lầu.

Viên Địch đứng dậy gọi một cú điện thoại, phân phó mấy tiếng rồi lấy chìa khóa xe, khóa lại phòng làm việc rời khỏi công ty. Gần đây anh và Viên Tiêu đã không cần làm việc không ngừng nghỉ nữa, cho nên anh cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, kể từ khi chuyện này xảy ra, Viên Địch phát hiện khoảng cách giữa anh và Viên Tiêu càng ngày càng gần.

Trước đây, mặc dù bọn họ cũng rất thân cận, nhưng chưa bao giờ trêu chọc lẫn nhau, trừ bỏ chuyện công tác ra thì gần như không có vấn đề gì khác. Anh biết mình không thú vị, nhưng tính tình lãnh trầm nhiều năm dưỡng thành đã xâm nhập vào trong xương cốt từ lâu, cho dù muốn thân cận với Viên Tiêu một chút cũng không được. Viên Địch phát động xe, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, đây có lẽ là chuyện tốt duy nhất mà người kia làm vì bọn họ đi!

"Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ!" Viên Tiêu trông mong cọ đến bên cạnh Thang Viên, đôi mắt to sáng long lanh: "Thu dọn đồ đạc nhanh lên một chút, chúng ta dọn nhà!"

Thang Viên dở khóc dở cười, đẩy hai cái móng vuốt của anh từ trên người xuống, chỉ vào một rương hành lý trên mặt đất nói: "Đã sớm thu dọn xong rồi."

"Ít đồ như vậy sao?" Viên Tiêu nhảy xuống giường, nhìn trái nhìn phải, không dám tin, xách rương hành lý của Thang Viên lên: "Thật sự chỉ có bao nhiêu đây đồ?"

"Chẳng lẽ anh cho rằng em sẽ chuyển hết đồ dùng trong nhà qua bên đó sao?" Thang Viên đi tới, để rương hành lý trong tay anh xuống: "Vì chỉ có một rương hành lý như thế, cho nên em mới gọi điện thoại để anh chuyển qua, nếu muốn chuyển đồ dùng trong nhà đi thì em đã sớm gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà rồi." Thang Viên cười cười, mở ngăn kéo ra, lấy một bao bò khô ném vào trong ngực Viên Tiêu: "Phần thưởng đó!"

Viên Tiêu cứng ngắc cúi đầu, nhìn thoáng qua bao bò khô được đóng gói với màu sắc rực rỡ kia, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt chứa đầy ý cười của Thang Viên, chợt lấy tay vứt bao bò khô lên giường, khuôn mặt cực kỳ tức giận: "Xong rồi xong rồi!"

Thang Viên bị anh làm cho cả kinh, tưởng rằng công ty đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào?"

Cặp mắt to của Viên Tiêu bởi vì tức giận mà mờ mịt hơi nước, uất ức nhìn Thang Viên: "Viên Địch muốn đi qua ăn chực rồi! Anh tưởng rằng em muốn vận chuyển rất nhiều đồ nên đã gọi anh ấy đến. Thiệt thòi rồi, thật tiếc quá đi! Căn bản không cần gọi anh ấy tới!"

Thang Viên im lặng dời mắt đi, người này là Viên Tiêu ư? Tại sao càng lớn lại càng trẻ con như vậy, cô có thể trả lại hàng không?

"Không được!" Viên Tiêu quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thang Viên, nhìn đến mức nhịp tim của Thang Viên cũng bắt đầu tăng nhanh: "Lại… Lại làm sao vậy?"

"Anh không thể chịu thiệt!"

"Vậy anh muốn gọi điện thoại bảo Viên Địch đừng đến đây à?" Thang Viên nâng trán, đó là anh ruột của anh có được không, rốt cuộc người này phải keo kiệt tới trình độ nào mới có thể không cho anh ruột mình tới ăn cơm?

Nghe vậy, Viên Tiêu cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt tựa như có thể bốc cháy của mình nhìn chằm chằm Thang Viên, mãi đến khi Thang Viên bị anh nhìn đến mức da đầu đều tê dại, anh mới khép hờ mắt, Thang Viên thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy hoa mắt, lúc phục hồi tinh thần thì đã bị người nào đó đụng ngã, sít sao đặt ở dưới thân.

"Viên Tiêu! Anh làm gì đấy?" Thang Viên đưa tay đẩy đẩy anh, nhưng không đẩy ra được, bàn tay chạm vào bắp thịt rắn chắc của anh, Thang Viên chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, vội vàng lấy tay từ trên người anh xuống. "Dậy… Ưm…"

Kháng nghị không có hiệu quả, Viên Tiêu đè lại hai tay lộn xộn của Thang Viên, càng hôn càng sâu, thân hình thon dài đè ép lên thân thể nhỏ bé của cô, quá đỗi khăng khít, môi chạm môi, đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi, hương vị hai người hòa lẫn vào nhau, hết sức mê người. Viên Tiêu lại đang trong độ tuổi huyết khí sôi trào, làm sao có thể chịu được hấp dẫn như vậy? Khẽ mở mắt nhìn Thang Viên bởi vì hôn môi mà bên trong đôi mắt đã ẩn hiện mê say, anh lại cúi đầu đặt môi lên môi cô. Bất đồng chính là, đôi bàn tay kia đã sớm không thỏa mãn khi chỉ nắm tay cô, chúng bắt đầu lặng lẽ chui vào trong áo sơ mi mỏng manh của Thang Viên.

Có lẽ là bởi vì có chút mê luyến với cảm giác tương du dĩ mạt (tương cứu trong lúc hoạn nạn), Thang Viên không hề bị động thừa nhận nụ hôn của Viên Tiêu, mà thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại anh, điều này làm cho Viên Tiêu càng thêm kích động, đôi tay tiến quân thần tốc, trực tiếp đặt lên mềm mại của cô.

Oành một tiến, khuôn mặt Viên Tiêu hoàn toàn đỏ bừng, cảm giác mềm mại dưới hai tay này là thứ mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, anh không dám động, chỉ sợ sẽ hòa tan mềm mại không nhỏ dưới tay này, cảm giác giống như có một dòng điện truyền khắp tay chân, Viên Tiêu run lên, bàn tay không khỏi gia tăng sức lực.

"Ưm…" Trước ngực chợt đau đớn khiến Thang Viên mở to cặp mắt mờ mịt, lúc này cô mới phát hiện động tác của Viên Tiêu. "Lấy ra!" Thang Viên tức giận, trợn trừng mắt nhìn Viên Tiêu nhỏ giọng quát. Viên Tiêu làm như có phần không nỡ, nhưng khi chống lại ánh mắt tức giận của Thang Viên, anh liền lập tức thu tay trở về. Nhưng cuối cùng vẫn không quên nắn bóp ở nơi mềm mại kia một phen. Thang Viên rên lên, trực tiếp cong chân, hung hăng đá vào bụng Viên Tiêu.

"A…!" Viên Tiêu hét thảm một tiếng, lăn một vòng từ trên người Thang Viên xuống, hai gò má đỏ bừng, lỗ tai cũng hồng hồng. Xoa xoa bụng uất ức nhìn Thang Viên. Thang Viên cũng không để ý tới anh, cô đứng lên từ trên giường, giả bộ bình tĩnh sửa sửa quần áo, thản nhiên xuống giường: "Đáng đời!" Nói xong trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, chỉ để lại cho Viên Tiêu một bóng lưng.

Mở vòi nước ra, hất nước lạnh lẽo lên mặt, tim đập thình thịch, như thể muốn nhảy ra từ lồng ngực. Trước ngực còn lưu lại cảm giác tê dại khác thường, Thang Viên cúi đầu nhìn, thằng nhóc lưu manh này! Nhưng… Nếu như lúc ấy cô không bảo ngừng, suy nghĩ của Thang Viên không nhịn được bắt đầu bay xa, vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt của cô nhất thời xanh đỏ một trận. Thang Viên lấy khăn lau mặt sạch sẽ, hít sâu một hơi mới rời khỏi toilet, khi sắp bước vào phòng thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô đi đến mở cửa, nhìn thấy Viên Địch mặc một bộ tây trang màu xám bạc đứng ngoài cửa, cao lớn vững chãi, khí chất lạnh lẽo, mặc kệ xem qua bao nhiêu lần, Thang Viên cũng không thể che giấu được tán thưởng trong mắt, không thể không nói, gien của người nhà họ Viên thật tốt, không chỉ Viên Địch và Viên Tiêu, ngay cả Viên Sanh cũng đặc biệt thanh tú, đi ra ngoài thường thường có thể mê đảo rất nhiều cô gái nhỏ.

"Xe tải ở dưới lầu." Câu nói đầu tiên của Viên Địch liền trực tiếp đóng băng Thang Viên. Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm Viên Địch: "Xe… Xe tải?"

"Viên Tiêu nói cô muốn dọn nhà." Viên Địch cũng không để ý đến Thang Viên đang cứng người ngay tại chỗ, anh tự nhiên đổi dép đi vào nhà, quen cửa quen nẻo âm thầm đi vào phòng ngủ của Thang Viên, trước khi vào cửa còn ý vị sâu xa liếc nhìn phòng bếp, may mà Viên Tiêu không nhìn thấy, nếu không anh lại tức đến giậm chân.

"Xe tới rồi." Viên Địch nhìn Viên Tiêu đang ngồi ngẩn người ở trên giường nói.

"Hả, à, đến đây, đến đây, khuân đồ." Viên Tiêu lập tức bắn dậy từ trên giường, nói năng lộn xộn, đi lanh quanh trong phòng, Viên Địch thấy vậy hơi cau mày, đây là bị làm sao?

"Không có bao nhiêu đồ, chỉ có một rương hành lý thôi." Ngay khi Viên Địch không nhịn được muốn mở miệng hỏi thì Thang Viên tiến vào, cô chỉ chỉ rương hành lý lớn trên mặt đất nói. Chỉ có một rương hành lý? Viên Địch liếc mắt nhìn sang rương hành lý mà anh chỉ cần một tay là có thể xách lên, lại nhướng mày nhìn Viên Tiêu, ý muốn anh giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh điều đến tổng cộng hai chiếc xe tải, kết quả chỉ vì một rương hành lý như vậy sao?

Viên Tiêu tự biết mình đuối lý, hiếm khi không có phản bác, từ từ cọ đến bên cạnh Thang Viên, lấy lòng nói: "Bánh trôi nhỏ, anh giúp em mang hành lý."

Thang Viên sờ sờ đầu anh: "Đi đi!"

Viên Tiêu được khích lệ, vui mừng ôm rương hành lý bỏ chạy xuống lầu, trước khi đi còn không quên vụng trộm nghiêng mặt nhìn nhìn Thang Viên, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi. Viên Địch thấy vậy nhíu nhíu mày, chẳng lẽ trước khi anh tới hai người kia ở đây… Anh liếc mắt nhìn Thang Viên, vẻ mặt Thang Viên bình bình thản thản, không thể nhìn ra được chuyện gì.

Chẳng lẽ em trai nhà anh là một M? Em ấy mới bị Thang Viên cường bạo? Xem bộ dáng thẹn thùng kia kìa, thật sự là xấu hổ chết người! (M trong SM đó, nói một cách ngắn gọn thì đó là thích bị ngược.)

Viên Địch xoay người, không nhìn người nào đó nữa, trực tiếp gọi điện thoại điều động hai chiếc xe kia trở về. Sau đó vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Thang Viên. Thang Viên vội vàng thay đổi vẻ mặt hòa nhã, đối mặt với Viên Địch, cô luôn luôn không tự chủ được mà khẩn trương.

"Buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"

Thang Viên: "…"

Nhà mà Thang Viên mua đã được trang hoàng xong, cho nên chỉ cần Thang Viên mang đồ của mình qua đó là được, căn bản cũng không tốn bao nhiêu sức lực, cô vốn định gọi Viên Tiêu lái xe đến đây, mang hành lý của mình qua đó, ai ngờ Viên Tiêu lại làm ra hành động lớn như vậy!

Buổi trưa, dưới ánh mắt oán giận của Viên Tiêu, Thang Viên mời Viên Địch ở lại nhà dùng cơm, lúc ăn cơm, trên bàn cơm cũng coi như hài hòa, chỉ là trước khi Viên Địch rời đi còn nói một câu với Thang Viên: "Về sau thường tới." Chọc Viên Tiêu hoàn toàn xù lông. Anh trực tiếp vọt thẳng đến trước mặt Viên Địch cắn răng nghiến lợi, nhưng bị Viên Địch xem như không thấy mà đi qua.

Ăn cơm xong, Thang Viên liền về nhà thu dọn đồ đạc, Viên Tiêu cũng đi theo. Dù sao hôm nay là thứ bảy, anh có thể quang minh chính đại trốn việc. Lau sàn nhà, lau cửa sổ, di chuyển bàn ghế… Tất cả các công việc đều bị Viên Tiêu giành, cho nên công việc của Thang Viên rất nhẹ nhàng, cô chỉ cần sắp xếp quần áo là tốt rồi.

Thật vất vả mới thu dọn xong, trời cũng đã gần tối. Thang Viên vừa định hỏi Viên Tiêu tối nay muốn ăn gì, điện thoại của Viên Tiêu liền vang lên, Viên Tiêu đang rửa tay trong toilet, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang liền hướng Thang Viên kêu: "Bánh trôi nhỏ, nghe điện thoại giúp anh đi!"

Nghe vậy, Thang Viên cầm điện thoại của Viên Tiêu lên nghe: "Xin chào."

Điện thoại bên kia trầm mặc mấy giây mới truyền tới một giọng nữ không chút khách khí nào: "Cô là ai?"

Thang Viên ngẩn người nói: "Tôi là bạn gái của Viên Tiêu, xin hỏi cô có chuyện gì?"

"Tôi mới là bạn gái của anh ấy! Cô là cái thá gì!"

Thang Viên trợn trừng mắt, trực tiếp ấn nút cúp điện thoại. Viên Tiêu đi ra từ toilet, tiến tới bên cạnh Thang Viên hỏi: "Là ai vậy?"

Đôi mắt Thang Viên cong cong, cười híp mắt nói: "Bạn gái của anh."