Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 14: Yêu thích chủng điền [1]




Thời tiết tốt lắm, dương quang thực tươi đẹp, gió cũng ấm lên ……..

Đối với Thái tử gia của chúng ta thì cũng rất buồn bực.

Nguyên nhân buồn bực: Con đại boss còn đang ngồi ở Càn Thanh cung ……..

Nói tới kết quả cuối cùng của ngày hôm đó, hắn nghe xong ba cái ý chỉ của Khang Hi đế, đầu cũng cảm thấy được ong ong  — hôn mê.

Đây là Khang Hi  sao?

Đây thực sự là hoàng a mã của hắn sao?

Đây thật sự là nam nhân để hắn rơi vào cái quyển cấm kia, là nam nhân cho hắn nửa đời hi vọng rồi nửa đời còn lại đánh rớt hắn vào địa ngục sao?!

Thái tử gia không nói gì hỏi trời, chẳng lẽ năng lực của cánh bướm lại lớn đến như thế sao?! Lại có thể đem một nam nhân bá đạo cường thế vô tình biến thành người cha hai mươi bốn tuổi sao?!

Vậy, có lẽ, là ———— tuyệt đối không có khả năng!!!

Thái tử gia, khẳng định trăm phần trăm, ngàn phần nhất định, vạn phần tuyệt đối nói cho bản thân, đó là tuyệt đối không có khả năng!

[ vì thế, Khang Hi  đế, tương lai của ngài thật sự như là ngôi sao đã tắt trong vũ trụ nha, lóe nha lóe nha lóe ~~~~~]

Bởi vậy, sau đó, Thái tử gia không nghĩ phải dùng hư dĩ vi xà để đối xử với Khang Hi đế nên đành im lặng chịu đựng cho qua.

Vốn tưởng rằng, đầu óc Khang Hi  đế chỉ nhất thời động kinh, cũng không nghĩ đến, Khang Hi  đế lại bắt đầu ba ngày năm ngày lại chạy đến Thừa Kiền cung của hắn, khi đến khi im ắng, khi đợi cười tủm tỉm, khi về thì vui tươi hớn hở………

Có khi cầm lấy ‘ sách ‘ mà Thái tử gia viết, hỏi hắn chuyện tiếp của cố sự …

Không phải nói cái gì mê muội mất cả ý chí sao? Còn đi theo hỏi làm cái gì nha?!

Còn tùy ý kiếm mấy tấu chương không quan trọng hỏi hắn có suy nghĩ thế nào ?

Suy nghĩ? Suy nghĩ cái khỉ mốc?! Hắn hiện tại chỉ là tiểu quỷ đầu tám tuổi, nghĩ cái gì mà nghĩ?! Thái tử gia lật bàn!

Có khi đến cũng không làm gì mà chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn luyện chữ viết sách ……

Xem cái gì mà xem, a a a, chẳng lẽ ngươi không biết cứ luôn nhìn chằm chằm người ta sẽ là việc không lễ phép sao?! Thái tử gia phát điên!

Nhưng, lật bàn thì có ích lợi gì? Phát điên thì có ích lợi gì?

Đó là ai? Đó là Khang Hi! Đó là đại BOSS lớn nhất nhất nhất nha!

Vì thế, khi tự biết mình vô lực ngăn cản cũng không thể ngăn cản BOSS động kinh, Thái tử gia bình tĩnh chỉnh đốn lại biểu tình, nên làm gì liền làm đó, không nên làm gì cũng nên đi làm luôn ……….

Hừ, xem ai kiên nhẫn hơn ………

———————————————————————-

Ngày hôm đó, thánh chỉ hạ xuống, Đông quý phi nương nương do thân mang long chủng, tứ a ca sẽ do Đức tần dưỡng dục.

Nhận được thánh chỉ, tứ a ca xiết chặt nắm tay, không giống với ………..

Đông quý phi nương nương từng đối hắn ôn nhu từ ái thì lại đạm mạc đa nghi………..

Hiện giờ, lại thêm một chuyện xấu nữa …………

Tứ a ca biết, Đông quý phi nương nương cũng từng mang bầu, cũng vào lúc này đối hắn đạm mạc đa nghi, chính là sau lại sinh hạ một cách cách thể nhược ……… Còn chết non ………

Nhưng khi đó, Đông quý phi nương nương lại ôn nhu từ ái đối hoàng a mã nói không thành vấn đề, nàng có thể chiếu cố hảo tứ a ca.

Nhưng hiện tại, Đông quý phi nương nương còn chưa nói ra miệng, thánh chỉ liền hạ xuống như thế  .

Hắn có thể trở lại bên người ngạch nương!

Thật sự là……………. Thật tốt quá!

Nhưng, rốt cuộc là ai? Cải biến hết thảy điều này?

Đứng ở cửa cung Vĩnh Hòa cung, hắn nhìn phương hướng Thừa Kiền cung, là hắn sao? Thái tử ……………

Cùng thời gian, Thái tử gia bắt tay vào đếm mấy mầm hạt, nhợt nhạt cười, lầm bầm lầu bầu “Ta xem xem a, thật không nghĩ tới có mấy mầm hạt thế này nha ………. Khoai lang, cây ớt, di, còn có ô mai!!!……… Tiểu Thuận Tử, đem mấy mầm hạt này mang xuống gieo cho gia.”

“Rõ!”

“Bánh bao còn chưa đầy đủ hết đâu, thật sự là………. Quá chậm!” Thái tử gia chắp hai tay sau lưng, vừa đi vừa thấp giọng nói thầm “Ai ai…….. Lão thất đã thành nhân, bát còn chưa có đâu ………”

Thấp giọng nói thầm  , Thái tử gia đột nhiên phát hiện bị một bóng đen bao phủ, giây tiếp theo, hắn liền rơi vào một cái ôm ấp rộng lớn ấm áp có chút quen thuộc, Thái tử gia hắc tuyến, lại tới nữa………….

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp, thanh âm hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng lại pha đủ từ tính “Bảo Thành lại đang nghịch bùn?”

Đúng nha, gia lại đang chơi đùa đến mất cả ý chí, như thế nào?! Mỗ Thái tử gia ở trong lòng khiêu khích đáp lại, nhưng trên mặt vẫn đạm mạc cung kính.“Nhi thần khấu kiến hoàng a mã.”

Khang Hi  đế thở dài trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười, ôm thiên hạ gần nhất có chút tiến bộ vào trong lồng ngực, xoay người đi vào, thuận thế vung tay lên, vì thế thái giám thị vệ cung nữ liền lui ra

“Bảo Thành hôm nay lại gieo cái gì nữa?” Khang Hi  đế buông thái tử gia thân thể cứng ngắc ra, xoay người ngồi vào trên tháp, cười khẽ hỏi.

Thái tử gia cảm thấy được bản thân vô luận nhiều hay ít lần vẫn không có biện pháp quen Khang Hi  đế như vậy, đặc biệt khi bị ôm vào trong ngực, ta xác ngoài tám tuổi nhưng nội tâm đã muốn hơn trăm tuổi rồi nha, Thái tử gia bi thúc nghĩ.

“Nhi thần trồng khoai lang đỏ, cây ớt, ô mai………”

“Nga? Khoai lang là cái gì. Đến, Bảo Thành, cùng a mã nói chuyện, còn có, Bảo Thành, đừng nhi thần nhi thần mãi thế nha ……” Khang Hi  đế tươi cười khả cúc nói xong, bàn tay to chụp tới, liền dễ dàng đem Thái tử gia kéo đền ngồi ở trên tháp.

Đây là tác phong làm việc của ngươi ? Gia là tiểu hài đó nha? Thái tử gia trong lòng oán thầm, bề ngoài vẫn quy củ ngồi.

“Đến, nói cho a mã một chút, khoai lang là gì vậy?” Khang Hi  đế nhịn không được niết niết hai má bắt đầu hồng nhuận của Thái tử gia, ân, xúc cảm không tồi.

Thái tử gia đem một quyền [ đông quỳ ][ bản thảo cương mục ] đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ trình lên, thuận thế trình lên còn có một quyển về cây nông nghiệp do chính Thái tử gia tự ghi chép ……..

Lật xem sách mà Thái tử gia trình lên, biểu tình Khang Hi  đế dần dần nghiêm túc cùng chăm chú lên, thậm chí còn có vài phần vui sướng, miệng lẩm bẩm nói “Gieo vào tháng tư, đào đất gieo xuống, củ liền thân, lớn nhất thì như cánh tay, nhỏ nhất thì bằng nắm tay …… Tháng tư? Đào đất gieo xuống?” Thái tử gia nhìn trộm gương mặt tuấn mĩ của Khang Hi  đế, lẳng lặng leo xuống tháp, đi đến bên bàn học, khinh thủ khinh cước lấy bút cùng giấy qua, nhẹ nhàng phóng tới trên bàn bên tháp.

Quả nhiên, Khang Hi  đế một tay lật xem quyển sách do Thái tử gia ghi chép, một bên theo thói quen vươn tay phải, một cây bút nhẹ nhàng để vào tay hắn, Khang Hi  đế tiếp nhận, cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú ở một bên điểm, một bên phê cái gì đó ……..

Đây là thói quen của Khang Hi  đế, đầu tiên là tự hỏi, sau đó sẽ điểm – cùng phê, đời trước, Thái tử gia còn nhớ rõ, khi hắn chưa đại hôn, có một lần chính cũng như vậy, sau đó, cũng do mình từng hạ nhiều công phu cân nhắc qua, cho nên khi đó, tưởng là cơ hội của bản thân, liền tích cực tiến lên, nhưng, cuối cùng, cũng đổi lấy răn dạy…………….

Thái tử gia rũ mắt, lần này sẽ như thế nào đây?

Khang Hi  đế lấy lại tinh thần, vừa lòng buông “ bút kí ” trong tay, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện cây bút trong tay, vì thế ngẩng đầu nhìn hướng hài tử đang im lặng đứng ở nơi đó, hài tử này biết thói quen của mình? Khang Hi  đế mị hí mắt, ánh mắt có chút lợi hại nhìn, trừ bỏ Cố Hỉ cùng thái giám hay hầu hạ bên cạnh, sao có thể có người khác biết thói quen của mình …….

Trong lòng bắt đầu tràn ngập sương mù hoài nghi, nhưng, tiếp theo, nhìn hài tử im lặng cúi đầu kia có chút run rẩy thân thể, nhanh chóng bỏ qua hoài nghi này, Khang Hi  đế theo bản năng kéo hài tử không biết đã đứng nhiêu lâu vào trong ngực, có chút ảo não, không phải muốn hài tử này tín nhiệm mình sao? Như thế nào liền………..

“Bảo Thành , sao không ngồi? Ngươi đứng bao lâu rồi?” Cảm giác được độ ấm trên người hài tử trong ngực lạnh như băng, mới hậu tri hậu giác phát hiện Bắc Kinh mới đầu thu mà đã rét như vậy……. Khang Hi  càng đau lòng, theo bản năng ôm càng nhanh.

Thái tử gia có chút giật mình sửng sốt, nghe mùi hương quen thuộc, hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, sao cùng trước kia không giống?? Không đúng, vừa mới nãy hắn xác định, nam nhân này đã hoài nghi, lại không tự giác tản mát ra khí thế mãnh liệt, khí thế mãnh liệt kia mặc dù là ba thế làm người như hắn cũng không chống đỡ được, thân mình ức chế không được phát run, hưng tiếp theo, liền tiêu tán, còn đem mình ôm vào?

Không đúng! Để làm chi mà ôm hắn?! Hắn không phải trẻ con!!

Có chút không được tự nhiên tránh tránh, lại làm nam nhân lo lắng “Bảo Thành, không thoải mái sao?”

Hơi hơi buông ra, lại phát hiện bé con trong ngực sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt xưa nay lạnh nhạt trầm tĩnh mang theo một tia ảo não cùng thẹn thùng, không khỏi có chút giật mình, bộ dáng hài tử của lại dễ xem đến vậy ………..

“A, a mã………” Có chút lắp bắp mở miệng, Thái tử gia tuy rằng rất muốn rất muốn kêu hoàng a mã, nhưng đã liên tục hai lần bị cường thế bác bỏ, hắn đành phải buông tha, kiềm chế không được, đành phải mở miệng, tuy rằng khác hẳn với dự đoán ban đầu của hắn, nhưng thật sự, thật sự không nghĩ lại bị nam nhân này giống như ôm tiểu hài tử  ………

Trong lòng Khang Hi  đế có chút vui mừng, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Bảo Thành chịu mở miệng, vì thế, trong thanh âm dần dần mang theo ôn nhu “Bảo Thành có chuyện gì liền nói cùng a mã…….”

“A mã, Bảo Thành đã lớn. Cho nên………” Thái tử gia còn chưa nói xong, liền nhanh chóng bị Khang Hi  đế kéo lại “Đúng vậy, Bảo Thành đã lớn. Ân, a mã nên tặng cho Bảo Thành một món quá. Ân. Liền định như vậy rồi.”

Thái tử gia có chút giật mình sửng sốt, lập tức hiểu được, đại khái, tâm tư trong lòng mình cũng không gạt được nam nhân này đi, không muốn để cho mình nói đến nên bỏ qua không đáp ứng mình!

“Bảo Thành, a mã còn có chút chuyện, sách này ngươi còn xem không?” Khang Hi  đế đứng đứng dậy, thuận thế sờ sờ đầu Thái tử gia, ân, hoàn hảo, không lạnh như vậy, nhưng vẫn để cho Vương thái y lại đây mới tốt.

Thái tử gia lắc đầu “Bảo Thành đã xem xong rồi.”

“Vậy a mã mang về, còn có mấy quyển này……….” Khang Hi  lắc lắc quyển sách trên tay, mỉm cười “Cũng tạm thời để a mã mang đi nha.”

Thái tử gia sửng sốt, hắn không hỏi sao?

Cười cười, Khang Hi  đế lại sờ sờ hai má Thái tử gia, thuận thế nhéo nhéo, ôn nhu nói “Hảo hảo nghỉ ngơi, không được tái sinh bị bệnh, buổi tối, nhớ đốt huỳnh hỏa đăng, thứ đó đối ngươi rất tốt.”

Khang Hi  đế không phát hiện khi mình nói ra những lời này, thần tình rất ôn nhu sủng nịch.

Cho nên, Thái tử gia cũng không phát hiện, mình thế nhưng lại để cho Khang Hi  đế liên tục nhéo mặt hai lần!?

Nhìn theo bóng dáng Khang Hi  đế đi xa, Thái tử gia xuất thần.

Khoai lang và vân vân, là hắn cố ý để vào, kế tiếp, Sơn Đông sẽ có đại hạn, nhưng hắn đã quên là năm nào  . Nếu có thể để nam nhân này coi trọng cùng mở rộng trồng cấy loại cây này, nói không chừng có thể cứu được một ít người ………

Sống lại lần nữa, hắn cũng không muốn cố ý làm cho Đại Thanh cường đại hơn nữa, càng không muốn xưng bá thế giới và vân vân, tự nhận không phải loại người có khí độ làm vương, hắn, bất quá cũng chỉ làm một thường nhân bình bình phàm phàm mà thôi. Lấy năng lực một người của hắn, cho dù có thể làm cho Đại Thanh cường đại, thì có thể cường đại bao lâu? Con cháu đời sau có thể kéo dài Đại Thanh sao? Thế giới này, cái gì cũng đều có thể thay đổi, duy độc lòng người……

Nhưng, có cơ hội, hắn vẫn chỉ muốn làm một vài chuyện đủ khả năng. Không vì cái gì khác, chính là không muốn làm chính mình bất an thôi.

Kết quả là tốt, mình ở thư khố hoàng cung tìm được mấy quyển sách này, Lăng Phổ đại ca cũng lấy cho mình mấy mầm cây lại đây, sau đó hắn liên tục đọc vài ngày, nam nhân kia cũng phát hiện …………

Y theo bổn sự cùng năng lực nam nhân kia, hắn nhất định sẽ biết nên làm thế nào, chính là, nam nhân xưa nay luôn đa nghi vì sao lần này không hỏi cái gì?

Thậm chí ngay cả thăm dò cũng đều không có?

Chẳng lẽ muốn điều tra ngầm sau lưng sao?!

Hừ, đích thật là việc hắn sẽ làm. Vung tay áo, Thái tử gia xoay người, nghênh ngang tiêu sái quay về Thừa Kiền cung, tra liền tra đi. Còn sợ ngươi nga!

————————————————————————

Đi trên đường tới Càn Thanh cung, Khang Hi  đế thần tình bình tĩnh, không để ý lên tiếng “Cố Hỉ?”

“Nô tài ở.” Cố Hỉ vội vàng tiến lên từng bước, trong lòng oán thầm, xem đi, hoàng thượng khẳng định sẽ hỏi, hắc hắc, hoàn hảo, bản công công đã sớm chuẩn bị sẵn sàng ……….

“Thái tử, gần nhất thường xuyên đi thư khố?”

“Hồi hoàng thượng, Thái tử gần nhất thường xuyên đi thư khố tìm sách xem, nô tài nghe nói, hôm nay Thái tử gia đi tìm dã sử và vân vân.” Cố Hỉ công công trong lòng càng thêm đắc ý, quả nhiên………….

Trầm mặc sau một lúc lâu, Khang Hi  đế thản nhiên lên tiếng “Truyền ý chỉ của trẫm, gần đây thân thể của Tác Tương không khỏe, mệnh Thái tử thay trẫm tiến đến an ủi.”

Cố Hỉ công công ngẩn ra, đây là ý gì??