Thanh Dương Khê Ca

Chương 53: Công tử Bành gia




Tiêu Dực và Đàm Chương Nguyệt mang theo thịt muối chạy mấy lần mới đến Lâm thành, tập trung đẩy mạnh tiêu thụ ở các tiệm cơm tửu lâu xa hoa và gia đình giàu có. Mặc dù định giá rất cao, nhưng buôn bán cũng rất tốt, đến cửa ải cuối năm dường như không còn lại. Bạc tự nhiên là buôn bán lời không biết bao nhiêu lần, Tiêu Dực đem thịt muối còn lại không nhiều lắm tự chia cho hai nhà ăn, trong khoảng thời gian kiếp tiếp này, liền nghỉ ngơi thật tốt vậy.

Hôm nay trời còn rơi xuống thêm một ít tuyết, Đàm Chương Nguyệt và phu lang, nhạc phụ đến nhà Tiêu Dực cọ cơm. Cơm đã nấu thịt đã cắt rau đã rửa sạch, Tiêu Dực đặt cái nồi lên trên bếp lửa nấu lẩu cho các nàng ăn. Mấy người ăn lẩu đã không phải lần đầu tiên, trong nồi còn chưa có sôi, Diệp Khê và An đại thúc ở bên mọi người nấu nước lẩu. An Vụ mang thai ngồi ở bên chậu than, vừa nhặt vừa ăn một chút quà vặt trong cái sọt. Đàm Chương Nguyệt thì lại kéo Tiêu Dực đi vào quán rượu nhỏ trong thôn mua rượu.

“Uống rượu cái gì chứ, thật là, ăn cơm tốt không được sao?” Tiêu Dực oán niệm rất lớn, cô đối rượu không có yêu thích gì, bởi vậy một chút cũng không nghĩ ra nói mát.

Đàm Chương Nguyệt oán niệm cũng rất lớn: “Ngươi trước kia nói uống rượu hỏng việc không cho ta uống, ta đây sẽ không uống. Mà lúc này cũng không có làm chuyện gì, ngươi còn không cho ta uống? Được rồi được rồi, hai tỷ muội chúng ta cùng uống vài chén, còn có thể làm thân thể ấm áp.”

Bị kéo dài đi ra ngoài Tiêu Dực bất đắc dĩ khép vạt áo của mình: “Lạnh chết.”

“Còn lạnh? Ngươi đều mặc giống như cái bánh ú.” Đàm Chương Nguyệt chê cười xong, lại nói: “Tiêu Dực, ta trước kia chưa từng có mặc qua quần áo ấm như vậy đâu, chỗ nào cũng không lạnh. Tiêu Dực, ngươi biết không, ta nhìn thấy trên người Tiểu Vụ đều là bộ đồ mới, bao lại ấm áp. Trong lòng của ta cũng ấm, năm nay chúng ta còn có thịt ăn, so với năm rồi thật không biết tốt hơn bao nhiêu.”

Tiêu Dực nghĩ đến mình kiếp trước, hàng năm khi mừng năm mới, mặc dù một đại gia đình nhiều người tụ tập bên nhau cũng là bằng mặt không bằng lòng. Tiêu Dực cũng có đồng cảm: “Quả thật, so với năm rồi thật sự không biết tốt hơn bao nhiêu.”

“Tỷ muội chúng ta đồng lòng, về sau sẽ một năm tốt hơn một năm.”

* * *

Làm xong nước lẩu, chỉ còn chờ trong nồi chín là có thể ăn. Diệp Khê không có chuyện gì liền cầm rau dại cho con thỏ nhỏ của hắn ăn: “Tiểu Viên, Tiểu Bạch, các ngươi đều ăn đến tròn như quả bóng.”

An Vụ nghiêng nhìn hai mắt con thỏ: “Thật chưa thấy qua người thích con thỏ như ngươi vậy, mỗi ngày đều ôm.”

Diệp Khê đặt hai con thỏ nhỏ ở trên đầu gối, một tay cầm lá rau cho chúng nó ăn, một tay vỗ về lưng chúng nó: “Con thỏ nhỏ thật ấm áp đấy, ôm chúng nó tay cũng không lạnh. An ca ca, ca muốn ôm hay không?”

“Không ôm.” An Vụ nhìn con thỏ rồi nhìn hắn ăn mặc: “Ta nhìn ngươi chính là con thỏ to.”

An đại thúc cười qua ôm một cái: “Ôm nó thật sự tay sẽ không lạnh? Ta cũng đến ôm xem.”

“Thật sự thật sự, ngài đặt tay ở phía dưới bụng nó, giống như vậy.” Diệp Khê đưa tay duỗi đến bụng của con thỏ: “Thật ấm áp đấy.”

An Vụ xem xét liếc mắt hắn một cái: “Ngươi cũng không sợ làm cho nó bị lạnh đến tiêu chảy à.”

Diệp Khê cười hì hì: “Mới sẽ không phải đâu, thê chủ nói chúng nó là lò sưởi ấm tay nhỏ, so với dùng lò sưởi tay trong tiệm bán trong thành còn tốt hơn.”

Ba người đang cười nói, trên cửa vang lên tiếng đập cửa, Diệp Khê quay đầu nhìn nhìn cửa: “Thê chủ các nàng đã trở lại.”

“Không phải các nàng, các nàng trở về sẽ không gõ cửa, Diệp ca nhi đi ra xem là ai?”

“À.” Diệp Khê đứng dậy đi ra ngoài mở cửa, đứng ngoài cửa là một vị công tử áo gấm. Diệp Khê nhìn thêm vài lần mới nhìn ra người trước mắt: “Bành công tử?”

Người đứng trước mặt Diệp Khê xác thực chính là Bành Thục Yến. Bành Thục Yến tinh tế đánh giá tiểu nam tử mở cửa cho hắn, kiểu tóc của y không có gì đặc biệt, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ, không cân bằng trên lỗ tai cũng là hai miếng bịt tai bằng lông tơ, ngay cả gió cũng không thổi vào được. Trên người mặc là áo bông nhỏ thật dày đầy màu sắc, trên cổ áo là một vòng lông thỏ thật dày, cửa tay áo và mép váy phía dưới cũng may lên một vòng như vậy. Cặp giày trên chân kia, thoạt nhìn còn ấm hơn những gì hắn mặc.

Vẻ mặt tiểu nam tử ngạc nhiên nói: “Bành công tử, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Hở… ngươi là… Tiêu phu lang?” Bành Thục Yến có chút không xác định, người như thế nào lại thay đổi như thế, tướng mạo luôn có chỗ giống nhau, nhưng y và Tiêu phu lang nửa năm trước hắn gặp qua khác biệt quá lớn. Trong trí nhớ trong mắt của nam tử gầy kia lúc nào cũng chứa đựng hoảng hốt và sợ hãi, như thế nào cũng không có biện pháp cùng đặt ngang hàng với giai nhân thanh tú trước mắt này.

Diệp Khê gật đầu, nét mặt biểu lộ vui vẻ: “Bành công tử, ngươi tới là muốn đan chữ hỷ hả?”

Bành Thục Yến ngẩn người, vội vàng trả lời: “Không phải, ta là...... cố ý đến thăm các ngươi.”

“Thăm chúng ta?” Diệp Khê theo quán tính giật nhẹ góc áo của mình, bọn họ lại không quen, vì sao muốn tới thăm bọn hắn chứ?

“Ưm, đúng vậy.” Bành Thục Yến khôi phục lại bộ dáng ôn lương nhã nhặn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Tiêu phu lang, Tiêu tiểu thư có ở nhà không? Ngươi… không mời ta đi vào ư?”

“À, mời Bành công tử vào.” Diệp Khê mở cửa ra một chút, mời Bành Thục Yến và tùy tùng của hắn bước vào nhà. An đại thúc và An Vụ cũng từ trong phòng bếp đi ra, Diệp Khê đơn giản giới thiệu sau mới nói: “Thê chủ không có ở nhà, bất quá nàng nhanh chóng sẽ trở lại.”

Bành Thục Yến gật đầu: “Tới đột xuất, đã quấy rầy rồi.”

“À.” Diệp Khê lên tiếng trả lời. An đại thúc nói: “Diệp ca nhi, mau mời khách vào nhà, ta đi hỗ trợ pha trà.”

Diệp Khê lại à một tiếng, dẫn Bành Thục Yến đi vào phòng khách, hơi cau mày lại còn đang suy nghĩ, quấy rầy là có ý gì? Hắn chưa học qua từ này, phải hỏi thê chủ vậy.

Diệp Khê ở phía trước tự suy nghĩ, không để ý đến phía sau Bành Thục Yến và gã sai vặt Phương Nhi nói chuyện: “Công tử, những thứ chúng ta mang đến còn ở trên xe đấy.”

“Để lại trên xe đi.”

“Không phải mang đến đây sao? Nhưng là, đó là ngài cố ý mang đến cho Tiêu tiểu thư.”

“Phương Nhi, ngươi còn không nhìn ra sao? Mang những thứ đó ra, chỉ làm mất mặt thêm thôi.”

Phương Nhi nhẹ nhàng thở dài, đúng vậy, cho dù hắn là gã sai vặt hắn cũng nhìn ra được Tiêu gia trở nên tốt như vậy. Trong sân đều nghe được hương vị thịt, Tiêu phu lang kia một thân đều là vải bông tốt nhất. Bọn họ mang đến đều là thức ăn và vải dệt bình thường, làm sao còn có thể lấy ra chứ. Công tử vốn là có lòng tốt một phen, cho rằng nàng săn thú nhất định là cực kỳ vất vả, nghĩ mừng năm mới đưa cho các nàng chút quà tết, suy nghĩ như vậy nhưng khi đến nơi này vừa nhìn thấy, ngôi nhà rách nát tung tóe kia của Tiêu gia đã sớm không thấy, hỏi vài thôn dân mới xác định được ngôi nhà mới này thật sự là nhà nàng, tiến vào chỉ cần liếc mắt một cái là biết rằng các nàng nhất định trả qua rất khá.

Mấy người còn chưa có đi vào trong sảnh, ngoài cửa lại vang lên giọng nói của Tiêu Dực: “Khê Nhi, Khê Nhi, mau ra đây!”

“Thê chủ.” Diệp Khê quay người lại, bỏ lại người khách đi theo mình mà chạy chậm ra phía cửa lớn bên kia. Tiêu Dực từ bên ngoài tiến vào, trong tay bưng hai cái chén còn bốc lên hơi nóng. Tiêu Dực thấy Diệp Khê chạy liền nhíu mày: “Trên đất có tuyết, ngươi đi đường cho tốt, té ngã ta cũng mặc kệ ngươi.”

Diệp Khê chạy đến phía trước Tiêu Dực: “Thê chủ, ngài bưng cái gì vậy?”

“Bánh trôi nấu với khoai lang nước đường, phụ thân của Triệu A Lực nấu, cố ý làm cho ta bưng về cho các ngươi ăn. Khê Nhi lấy chén nhỏ đi, hai tay của ta chỉ có thể bưng hai chén, ngươi và tỷ phu còn có An đại thúc ba người chia ra ăn.”

“Được.” Diệp Khê trả lời lại chạy vào bếp, An đại thúc đi ra nhận một chén, nói: “Ca ca Triệu gia thật là có lòng.”

Diệp Khê cầm chén cầm muỗng lại chia bánh trôi, cười hì hì: “Thoạt nhìn ăn thật ngon, An ca ca có cục cưng, phải ăn nhiều một chút.” Đem một chén nhiều chia cho An Vụ, lại thả một chén ở trước mặt An đại thúc, mới từ trong chén của mình múc một muỗng đưa vào miệng Tiêu Dực: “Thê chủ ăn nè.”

Tiêu Dực nhai nhai: “Ừ, thật sự ăn ngon.” Múc một muỗng đưa vào miệng Diệp Khê: “Khê Nhi cũng ăn.”

An Vụ nhanh chóng liếc mắt nhìn các nàng một cái, chậm rì rì múc một muỗng thổi thổi bỏ vào trong miệng, chậm rì rì nói: “Các ngươi liền ở đây ân ái đi, đem bỏ hai người khách đều ở trong sân.”

“A!” Diệp Khê chớp chớp mắt, miệng còn chứa một cái bánh trôi, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ nhìn Tiêu Dực: “Thê chủ, ta để Bành công tử để ở cửa phòng khách.”

“Bành công tử? Cửa phòng khách?” Trong nhà còn có khách? Sao cô không phát hiện nhỉ?

An Vụ nhìn nàng một mặt mê mang liền sinh ra chút bất đắc dĩ: “Các ngươi thật đúng là phu thê.”

Diệp Khê gật đầu cảm thán: “Chúng ta là phu thê nha.” Sau đó lại nói với Tiêu Dực: “Bành công tử, chính là người mua chữ hỷ của chúng ta, Bành công tử ở Chân Vị Lâu, hắn nói hắn đến thăm chúng ta.” Diệp Khê nghi ngờ mà nghiêng đầu: “Thê chủ, chúng ta lại không quen hắn, hắn vì sao muốn tới thăm chúng ta?”

“Ta cũng không biết.” Tiêu Dực nuốt bánh trôi trong miệng vào bụng, đứng dậy nói: “Khê Nhi ăn, ta đi xem thử.”

Tiêu Dực từ trong phòng bếp đi ra, người khách quả nhiên là đứng ở cửa phòng khách nhà cô. Đàm Chương Nguyệt ôm bình rượu nói chuyện với y: “Như vậy rất tốt, bất quá ta phải thương lượng với Tiêu Dực.”

Tiêu Dực đi qua:“Thương lượng cái gì?”

“Hi, Tiêu Dực, Bành công tử nói mời chúng ta hỗ trợ làm thịt muối, tiền mua thịt Chân Vị Lâu sẽ bỏ ra, chúng ta chỉ phụ trách ướp muối, bọn họ cho chúng ta tiền gia công.”

“Được thôi.” Tiêu Dực gật đầu về phía Bành Thục Yến: “Bất quá chờ qua năm, cách mừng năm mới cũng còn không vài ngày, chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi.”

Đàm Chương Nguyệt ước lượng vò rượu trên tay, nói: “Tiêu Dực, ngươi thương lượng với Bành công tử đi, ta đi hâm rượu trước.”

Tiêu Dực gật đầu, mời Bành Thục Yến vào phòng khách: “Trời lạnh như thế, Bành công tử làm sao lại tự mình đi một chuyến, gọi người đi một chuyến là được rồi, tình huống cụ thể đợi đến năm sau nói sau cũng không muộn.”

Bành Thục Yến nói: “Ta không có chuyện gì, đi một chuyến cũng không sao. Ta nghe chưởng quầy nói Tiêu tiểu thư thường xuyên săn con mồi đưa qua, lại thường nhận thịt muối của các ngươi đưa, cảm thấy ăn ngon liền không nhịn được chạy đến, không nghĩ tới ngắn ngủi nửa năm đã không thấy, cuộc sống của tiểu thư đã thay đổi lớn như vậy.”

Tiêu Dực khách sáo nói: “Quá khen, này còn phải cảm tạ chưởng quầy đã chiếu cố.”

Bành Thục Yến nhìn Phương Nhi, Phương Nhi tự giác đi đến bên ngoài phòng khách. Bành Thục Yến nói: “Tiêu tiểu thư, kỳ thật, ta là từ trong nhà trốn đi ra.”

Khóe môi Tiêu Dực giật một cái, lộ ra một nụ cười nhạt, tạm thời không phát biểu gì mà nhìn -- không rõ sao hắn có thể nói những lời này với cô?

Bành Thục Yến tiếp tục: “Mẫu thân ta tìm cho ta một mối môn sự, bất quá khi đối phương vừa đến phía trước cửa ta liền chạy ra, ta không muốn gả.”

“Xem ra công tử là người theo đuổi tự do.”

“Cũng không phải theo đuổi tự do.” Bành Thục Yến nhìn nàng: “Ta chỉ là… muốn gả cho người mình thích.”