Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 8: Ta phán con tử




Thánh Gióng không ngờ bụi tre mình tiện tay nhổ ở dưới hạ giới lại có tác dụng trong sứ mệnh lần này đến vậy, dưới từng con mắt trông đợi của chúng tiên, Gióng bất giác toát lên vẻ tự tin cường đại.

Gióng chắp tay thưa:

- Gióng tạ ơn cha giao phó, nguyện không làm nhục sứ mệnh. Dù chết cũng phải hoàn thành.

Nói rồi Gióng dập đầu hô lớn:

- khai mở tu chân đạp phá thần giới, Đại Việt bất hủ.

Chúng tiên, thú lắng nghe từng lời Thánh Gióng nói cũng đều quỳ xuống hướng về Long Quân hô:

- khai mở tu chân đạp phá thần giới, Đại Việt bất hủ.

Tiên hô, thú rống vang dội cả thần sơn. Long Quân ngồi yên vị nghe từng tiếng hô hào hùng này, Đại Việt bất hủ đúng vậy con người Đại Việt ta những con người của nhiệt huyết, gặp khó không nản mà đạp tan mọi vật cản

Khẽ phất tay:

- tốt, tất cả đứng dậy đi. Ta Sẽ nói rõ cách mà ta đưa các con đến tu chân giới

Bốn người được chọn và chúng tiên im lặng nghe cha nói ai cũng tò mò về điều này.

- Đầu tiên Thạch Sanh, Đam San, Thuỷ Tinh và chúng thú Sẽ vào các tầng của bảo tháp, các con tiến vào rồi ta Sẽ phong bế cửa tháp lại để đảm bảo sự an toàn của các con trong quá trình xuyên giới. Tới từ chân giới mới đầu chưa quá quen thuộc tuy từ vi theo đẳng cấp của Xung Thiên mà cộng hưởng nhưng thiết nghĩ, các con đều là thiên tài tử luyện sẽ không mất quá lâu để làm quen và tự luyện.

- Về phần Xung Thiên thì sẽ trích huyết nhận chủ đối với Bảo Tháp, khi nhận chủ hoàn thành việc cho ai xuất nhập chính là bằng một ý niệm.

- Sau đó... Ta sẽ...

Long quân đang nói thì dừng lại sắc mặt thay đổi, trên mặt ông có đôi chút lo lắng, băn khoăn bởi phương pháp ông sắp nói ra này cũng chưa từng có tiền lệ trước đây, có thuận lợi hay không cũng đành dựa vào vận số.

Chúng tiên thấy vậy nghi hoặc nhưng không lên tiếng chỉ chờ đợi.

Một lúc ông kiên định nói:

- Về phần Xung Thiên, ta phán con tử.

Tiếng xôn xao, những ánh mắt nhìn nhau khó hiểu. Phán tử?? Vậy là sao?? Có phải nghe nhầm không??.

- Tất cả im lăng. Đúng vậy không hề nhầm ta sẽ phán con tử, sau khi con tử ta sẽ dùng pháp lực để bao bọc linh hồn của con lại, rồi xé rách không gian đưa linh hồn con sang thế giới tu chân, sau đó linh hồn con Sẽ phải tự tìm chỗ trú ngụ. Là thú hay là người là con quyết định, nếu con không thể tìm được thì hồn phi phách tán. Thế nào có dám đi nữa không??

Long Quân giơ tay ra hiệu chúng tiên im lặng, nhìn Gióng và những người đi lần này nói.

Gióng cười lớn nói:

- Dám! Cùng lắm là chết thôi, Xung Thiên không lo chỉ lo các vị đồng đạo sợ thôi hahaha..

- Thần Vương coi thường chúng ta quá, sống lâu rồi mạo hiểm một lần có sao đâu???

Ba người cũng không quá nặng tâm lý, khó khăn thử thách nào họ chưa từng trải qua? Thậm chí cái chết cũng đã từng được nếm chút mùi vị.

Long Quân nhìn mọi người đối đáp cười nói:

- phải vậy chứ, ở đây ta có một số bí tịch tu luyện phù hợp với các con mong sao sẽ trợ giúp được con tu luyện. Còn tiên khí, thần khí ta Sẽ không cho tránh cho các con quá dựa dẫm ngoại lực cũng như người ta thường nói mang ngọc mắc tội.

Nói rồi Long quân truyền vào thức hải từng người bí tịch. Mọi người nhìn nhau hưng phấn, không hổ là cha long đồ đạc quá mức hữu dụng.

Sau khi đưa bí tịch Long quân nói với ba người và chúng thú:

- Được rồi tiến hành thôi! Thạch Sanh, Chằn Tinh, Đại Bàng vào tầng hai. Đam San, Mã Tượng Kê vào tầng ba. Thủy Tinh, lão Mộc, tiểu Bạch vào tầng bốn đi.

Tiên, thú lần lượt chào tạm biệt chúng tiên vái lạy Long Quân rồi đi thẳng vào bảo tháp, chuyến đi này chẳng thể dự liệu biết bao giờ mới trở về đất này, ở nơi này họ còn thân nhân bằng hữu, khẽ hít một hơi cho căng tràn lồng ngực, nắm chặt bàn tay bước chân kiên định.

Đợi mọi người vào hết Long Quân phong bế cửa tháp lại, hướng Gióng nói:

- Còn trích huyết nhận chủ đi.

- Vâng.

Thánh Gióng tiến lên nhỏ máu nhận chủ bảo tháp rồi thu nhỏ bảo tháp lại thành một hạt bụi li thi đậu trên tay. Gióng đưa hạt bụi lên mi tâm thu nó vào trong linh hồn hải.

Thánh Gióng quay lại nhìn chúng tiên những khuôn mặt quen thuộc rồi chắp tay mỉm cười nói:

- Xung Thiên đi đây! Non xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng tiên hẹn ngày tái ngộ.

- tái kiến!

- thần vương bảo trọng. Tái kiến!

Mọi người chắp tay đáp lại lời của thần vương trẻ tuổi và thầm mong một ngày không xa thần vương sẽ trở về như đúng với thần hiệu của mình Xung Thiên.

Long Quân nhìn quanh tìm kiếm nói:

- Bắc Đẩu ở đâu??

Bắc Đẩu mặc một chiếc váy hồng vẫn dáng điệu không thể tả. Bàn tay không vung vẩy như mọi khi mà lúc này tay hắn cầm một quyển sách dầy có tử khí vờn quanh, một tay cầm tiên bút, nét mặt nghiêm nghị lách chúng tiên bước lên phía trước cúi đầu nói:

- thưa cha! Có con.

- phán tử cho ta.

Bắc Đẩu nhìn thẳng vào mắt Thánh Gióng một hồi, sổ tử cùng tiên bút trong tay lơ lửng bay lên trước mặt, tử khi bao trùm, từng trang giấy vướng bụi viễn cổ từng cái tên được đối chiếu.

Tay kết pháp chỉ nói lớn:

- Chưởng quản tử môn, ta Bắc Đẩu Tinh Quân phạt ác chi thần, phán tội Xung thiên. Phán tử.

- phán tử...phán tử...phán tử...

Thánh âm Bắc Đẩu vừa dứt, thì thiên không tiếng phán tử như được hư vô đồng điệu vang vọng quỷ dị.

Tiên bút gạch lên sổ sinh tử, sấm chớp nổi lên tử khi bao trùm lấy người được phán xét.

Người Thánh Gióng từng lớp da thịt bốc cháy bởi Âm hoả, chỉ còn lại tro tàn hình người lung lay theo cơn gió nhẹ rơi nhẹ dưới nền đất.

Thân thể cháy hết chỉ còn linh hồn, linh hồn hình Gióng thu nhỏ lơ lửng trên không trung, đang cầm trên tay một bụi tre, một tay khác thì cầm một chiếc tiểu tháp, tai đeo chiếc khuyên sắt hình tròn nhỏ nháy mắt tinh nghịch nhìn mọi người.

Long Quân thi pháp bảo vệ linh hồn Thánh Gióng xong tay kia xuất trảo xé rách hư không, đưa linh hồn nhỏ bé vào.

Hư không dần dần liền lại như ban đầu, linh hồn thì đã đi mất, chúng tiên nhìn một lúc lâu rồi cảm khái.

"Thần Vương nhớ trở về chúng ta đợi ngươi."

Long Quân nhìn chúng tiên nói:

- Đừng cảm khái! Mà hãy tin tưởng đi. Giờ chúng ta vẫn còn chuyện cần phải chuẩn bị kỹ càng.

Chúng tiên lấy lại tinh thần cung kính lắng nghe.

- Ngày Xung Thiên thành công thì cũng là ngày tiên giới được nối thông với tu chân giới. Thì cũng là ngày bình chướng ngăn cách tiên giới ta với các không gian cùng đẳng cấp khai mở vì nên biết rằng chúng ta không cô đơn giữ thiên địa này.

- lúc đó khó tránh khỏi đấu tranh rối loạn nên các con phải chuẩn bị trước để tránh bất ngờ.

Như hạ giới vậy thì tiên giới cũng thế, tiên nhân các vị diện cũng có tranh đấu lẫn nhau, thường ngày có bình chướng vách ngăn nhưng nếu yếu đi thì tránh sao được chiến hoả.

Chúng tiên lắng nghe cung kính gật đầu.

- Đức Thánh Trần đâu???

Nam tử thân mang giáp trụ tiến lên hành lễ:

- có con. Xin cha dạy bảo.

Long Quân nhìn nam tử trung niên này tin tưởng gật đầu:

- ta cần con làm việc mà con giỏi nhất.

Đức Thánh Trần suy nghĩ:

- ý cha là??

Bật cười Long Quân nói:

- Xây dựng quân đội, bảo vệ tiên giới phối hợp Xung Thiên, chiến cuộc tiên giới vốn chỉ khác với phàm nhân ở chỗ là lực lượng cá nhân lớn mạnh hơn, đối với một người như con việc này hẳn cũng chẳng ngại ngần.

Đập tay lên ngực cúi đầu Quốc Tuấn trịnh trọng:

- cẩn tuân ý chỉ. Thà chết không từ.

Long Quân gật đầu đứng dậy nhìn chúng tiên với anh mắt thâm tình mong đợi nói:

- Tương lại khó đoán định, nhưng chỉ cần hiện tại không ngừng cố gắng thì kết quả sẽ không phụ lòng người.

- Đã đến lúc ta phải đi. Hãy nhớ nam nhi phải biết tự cường, mắt nhìn về phía trước. Hẹn gặp các con tại thần giới một ngày không xa.

- Cha lên đường bình an...

Chúng tiên quỳ gối tiễn đưa đến khi hình ảnh Long Quân biến mất hoàn toàn chỉ còn Long tọa trống không, mới cùng nhau lục tục đứng dậy, chắp tay cáo biệt kim lão rồi xếp hàng cùng nhau xuống thần sơn.

Ai lòng cũng thổn thức về những tin tức biết được hôm nay, những việc hôm nay trên thần sơn Sẽ in dấu trong lòng họ mãi về sau, và chờ đợi ngày Xung Thiên trở về tìm đường lên thần giới.

Thiên Đình trở lại thành chốn bồng lai yên ả.

Chúng tiên ngoài sự vui đều tích cực từ hành khổ hạnh, Thiên Lôi vãn cảnh giữ Thiên Môn nhưng lần này không quá bực bội như trước bởi có lý do thoái thác với Bắc Đẩu Tình Quân đó là phong bế thân thể tu luyện.

Đức Thánh Trần thân thể lơ lửng trên không chung, tay nắm cờ huấn luyện các thiên bình thiên tướng phía dưới, đứng bên cạnh là: hai bà trưng, bà Triệu, Lý Nam Đế, Hậu Lý Nam Đế, Nhã lang Vương, Triệu việt Vương, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Đại Hành, Lý Phục Man, Lý Thường Kiệt, Trần hưng Đạo, Lê lợi..


- bà bà người đang làm gì thế?? Trời đã chuyển mùa cẩn thận không lại nhiễm lạnh.

Thiếu nữ nhà bên, thấy bà lão hàng xóm ngồi trên sập ngoài sân ngóng mắt về phương xa vội kiếm khăn choàng cho bà.

Bà lão kéo tay người thiếu nữ ngồi xuống bên cạnh, khẽ vỗ đôi bàn tay non trẻ, bà trầm tư mà nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhăn nheo.

Bờ vai gầy còm run rẩy, lòng bà đau như cắt bởi bà cảm nhận được bà đã mất đi một thứ quan trọng trong đời mình:

- Con trai lão chết rồi!!! Chết rồi!!!

Nước mắt khiến giọng bà hơi khàn khàn, từng hình ảnh nhỏ bé khi xưa ùa về và nó dần như hư ảo tấn rã.

- không đâu bà bà, không đâu, huynh ấy sẽ không chết, Thần Vương sẽ không chết, nhất định như vậy.

Thiếu nữ lệ hoen mi ngọc ôm lấy bà mà thủ thỉ, người ấy sẽ không sao đâu người ấy là người trời, trong tâm trí nàng người ấy sẽ không bảo giờ ngã xuống bởi người ấy từng nói thiên địa này còn tồn tại thì người ấy sẽ tồn tại.