Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 44: Chẳng phải là trốn ngục?




Bốn người đi ra khỏi nhà giam, nhìn cái cách Burlando thoải mái giải quyết ba tên thủ vệ tuần tra các nơi ở tầng một, cả quá trình lặng yên không một tiếng động, thuần thục đến mức khiến người ta giận sôi. Freya luôn luôn hoài nghi có phải trước kia Burlando đã từng được huấn luyện chuyên môn hay không, thế nhưng chẳng lẽ kỵ sĩ cao nguyên cũng cần huấn luyện mấy thứ này?

Nhà tù tăm tối bên dưới doanh trại vốn không giam giữ người nào khác, canh phòng cũng quá lơi lỏng— Riedenburg còn có một địa lao khác để giam giữ tội phạm thông thường, ngục tối nơi này chủ yếu là dùng để bắt giữ lính đào ngũ và phường trộm cướp. Có điều, phương thức xử lý thông thường của quân đội đối với những người kia đều là xử quyết tại chỗ, cho nên từ lúc kiến tạo xong tới nay, ở đây mới dùng được vài lần, cai ngục cũng chỉ ứng phó cho qua chuyện.

Nhưng trong trò chơi, nhà giam dưới đất này lại chuyên môn dùng để bắt giữ người chơi, khác hoàn toàn với quang cảnh hiện giờ, đó là chỗ người đông như mắc cửi. Nếu nói quân đoàn Bờm Trắng còn có đại địch sinh tử nào khác ngoài Madala, vậy thì nhất định chính là một tòa địa lao như thế này. 

Giải quyết thủ vệ tuần tra xong, bốn người đi tới trung tâm của tầng này. Thủ vệ quản lý chìa khóa đang nhìn thấy vài người đi ra từ trong bóng tối, bắp kinh hãi, theo bản năng quay đầu rút kiếm trên tường ra.

Nhưng Burlando đã lập tức vung bao tay phòng hộ lao tới. Trên bao tay tỏa ra ánh sáng màu lam lấp lánh, ngăn cản kiếm của thủ vệ. Ánh sáng lam tỏa ra thành hình tròn lớn chừng quả bóng đá, bên trong như có một lực đẩy hất văng trường kiếm sắc bén ra ngoài.

Người bộ binh giáp nhẹ Bờm Trắng kia kinh hãi, kiếm trong tay đã bị Burlando đoạt được. Sau đó người trẻ tuổi đẩy ra một phát khiến gã binh sĩ đập vào tường, thét lớn một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Chẳng qua theo Burlando, đây chẳng qua chỉ là binh lính phổ thông, dù hắn có thừa sức nhưng cũng sẽ không lạm giết chóc, đều dùng một chiêu đánh ngất mà thôi.

Freya ở phía sau nhìn thấy hắn đánh ngã kẻ địch cuối cùng, nhịn không được nói: "Thì ra anh lợi hại như vậy, Burlando — nếu không phải lần này phát hiện ra, tôi vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng."

"Cô cũng không tệ, không cần tự coi nhẹ bản thân. Trình độ trong khoảng kiếm sĩ Bạch vị, vào đội phòng vệ cũng dư dả." Burlando vừa tìm chìa khóa đi lên tầng trên từ người thủ vệ kia, vừa đáp.

"Kiếm sĩ Bạch vị?"

"Chính là không có giai vị." Người thanh niên Charr bên cạnh giải thích.

"Ba giai vị kiếm sĩ là Hắc Thiết, Bạch Ngân, Hoàng Kim tương ứng với ba danh hiệu kỵ sĩ tùy tùng, kỵ sĩ chính thức và kỵ sĩ thượng vị; mà kiếm sĩ Hắc Thiết ở Erewhon còn được gọi là kỵ sĩ dự bị, các con cháu quý tộc hễ có chút tiền đồ đều sẽ muốn tới các gia đình quý tộc lớn để thành tùy tùng."

"Dựa theo truyền thống, kiếm sĩ cấp một này gặp loại quý tộc cấp thấp như thân hào nông thôn, huân tước đều được hưởng quyền lợi không cần ngả mũ hành lễ. Chẳng qua, truyền thống này đã bị hoang phế ở nửa thế kỷ trước rồi. Mà dưới kiếm sĩ Hắc Thiết chính là không giai vị. Nói như vậy, đội phòng vệ và dân binh các cô đều ở giai đoạn này, chỉ chia cao thấp khác nhau mà thôi."

"Thì ra là thế." Freya giật mình. Trước kia ánh mắt của nàng còn bị trói buộc tại kiếm thuật đệ nhất dân binh, giờ khắc này mới bắt đầu trở nên rộng mở.

Tuy nhiên, Charr còn chưa nói xong, có vẻ là anh ta nhìn ra tâm tư bồi dưỡng cô bé này của lãnh chúa, thế là tiếp tục nói: "Kiếm sĩ Hắc Thiết đại biểu cho lực lượng cấp thứ nhất (3-20 Oz), kiếm sĩ Bạch Ngân đại biểu cho lực lượng cấp thứ hai (20-100 Oz), kiếm sĩ Hoàng Kim đại biểu cho lực lượng cấp thứ ba (100-500 Oz). Phù thủy chúng tôi tương ứng chính là phù thủy trung cấp, phù thủy một vòng và phù thủy hai vòng. Thần quan và các chức nghiệp khác cũng có sự phân chia cùng loại. Trên thực tế, việc phân chia giai cấp này chẳng lấy theo tiêu chuẩn của riêng một quốc gia nào đó, mà do Thánh điện Viêm nghiêm cẩn định ra."

Freya và Roman chớp chớp mắt, không biết hóa ra trong này còn có nhiều đạo lý như vậy. Có điều, kỳ thực mấy thứ này cũng không phải tri thức hiếm lạ trong giới bình dân, chẳng qua Bucce thực sự là nơi quá héo lánh.

"Phải biết rằng, ở những đế quốc cường thịnh như Gruz và Bance, binh lính của quân đoàn thường trực ít nhất cũng đạt cấp Hắc Thiết, nhân vật cấp đội trưởng hầu như không ai dưới Bạch Ngân. Chẳng qua ở Erewhon chúng ta, ngay cả quân đoàn biên cảnh ở tuyến đầu, sĩ tốt thậm chí có quá nửa không đạt tiêu chuẩn kiếm sĩ Hắc Thiết, thậm chí ngay cả đội trưởng đội kỵ sĩ cũng chỉ có trình độ Hắc Thiết mà thôi." Charr như có thâm ý nói. 

"Charr, lời anh nói mà bị truyền ra thì chúng ta sẽ bị chém đầu đấy."

"Lãnh chúa đại nhân, ngài còn không sợ thì người hầu như tôi đương nhiên sẽ không sợ rồi." Người thanh niên khôn khéo đáp, anh ta lại tiếp tục nói: "Hẳn lãnh chúa đại nhân có trình độ kiếm sĩ Hắc Thiết, với tuổi của ngài mà nói là phi thường hiếm thấy. Charr vô cùng vinh hạnh được đi theo một vị kiệt xuất như vậy."

Burlando thầm nghĩ, đừng nói Người mở đường hay Người được trời chọn, cho dù người có tài năng kỵ sĩ trời sinh thì cũng chẳng tính là gì. Thành tựu của hắn tới giờ tổng cộng hoàn thành chỉ trong mấy ngày nay, có thể nói là kỳ khôi, nhưng Charr lại không biết điều này. Chẳng qua, được người ta nịnh hót vẫn là chuyện rất sướng, hắn cũng lười vạch trần.

Dù sao thì, ánh mắt kinh ngạc của Roman và Freya khiến hắn cảm thấy tự đắc là được, đúng không?

Charr nhìn binh lính ngất trên đất kia, lại nhỏ giọng nói: "Trong ba phòng giam số 5, 17, 22 dường như còn có phạm nhân khác bị giam, chúng ta có nên ra tay trợ giúp họ trốn ngục không, thưa lãnh chúa đại nhân? Nếu bên ngoài là doanh trại, vậy thì người càng đông sẽ càng tăng tỉ lệ trốn thoát thành công nhiều hơn một chút."

Freya lập tức trừng mắt lườm tên này một cái, này là chủ ý kiểu gì đây? Chẳng phải Burlando đã nói, bị giam trong này đều là những kẻ tội tác tày trời hay sao.

"Không cần, nhiều người chỉ càng ảnh hưởng tới kế hoạch của ta."

"Như ngài mong muốn."

Burlando lại quay đầu lại: "Roman, cô có biết bác của cô ở nơi nào không?"

Roman lắc đầu:

"Tôi cũng không biết, nhưng nghe nói là ở trong nhà của một người họ hàng?"

"Người họ hàng kia ở nơi nào?"

"Tôi biết, ở chợ Ponane. Tôi nghe thím nói, người kia hình như là một người bà con xa của bác Roman, một thương nhân kinh doanh dệt len nhỏ tên là Hood." Freya đáp.

Burlando nhìn nhìn Roman: "Nhà cô đúng là có truyền thống làm thương nhân."

Tiểu thư thương nhân cười ngọt ngào.

Đã xác định địa điểm cần đi, vậy tiếp theo dễ làm rồi. Tầng địa lao thứ nhất phía dưới doanh trại còn ít người hơn, mà cũng chỉ có một cai ngục — Burlando bây giờ mới xác định là bốn tên cai ngục ở tầng dưới kia vốn lâm thời gia tăng vì bọn họ mà thôi. Giải quyết xong tầng này, họ tiếp tục đi lên trên, vào trong doanh trại.

Burlando thật sự quen thuộc nơi này, đầu tiên thuần thục lấy lại giáp bán thân Phong Hậu cho Freya trong kho hàng lâm thời, sau đó mỗi người lấy một thanh kiếm, vũ trang đầy đủ. Đáng tiếc, đánh choáng mấy tên lính không được tí kinh nghiệm nào, không thì Burlando không ngại cứu tỉnh rồi lại đập ngất bọn họ thêm vài lần.

Trong quá trình đó, Charr không ngừng đề nghị cổ động đám phạm nhân trong nhà giam, để bọn họ gây bạo động thu hút sự chú ý, thừa cơ chạy trốn. Lý do rất đơn giản: bọn họ chỉ đối phó với một, hai bộ binh giáp nhẹ Bờm Trắng, lại tập kích đột nhiên, cho nên rất thoải mái, nhưng vừa ra đến ngoài mà chỉ dựa vào bốn người họ thì rất khó thoát ra được.

Tuy nhiên, Burlando đều phủ quyết.

Trong khi nói chuyện, họ đã lén tiềm nhập vào tầng trên cùng của doanh trại. Burlando mở cánh cửa gỗ trên đỉnh tháp đi ra ngoài — bên ngoài là một sân lộ thiên, hai bên sườn xây tường cao ngang ngực dùng để phòng ngự lâm thời. Burlando không nhìn cũng biết, đi xuống từ chỗ đó là một nhánh sông Usson trong thành, ở nơi này nhìn ra xa có thể trông thấy một phần năm khu vực phía trong thành.

Tuy nhiên, hắn không tới để ngắm cảnh. Trên đường đi lên đến đây, họ đã đánh ngất bảy tên thủ vệ Bờm Trắng, dựa theo trình độ huấn luyện của quân đoàn Bờm Trắng thì khoảng chừng mười phút sau sẽ bị phát hiện. Burlando ngẩng đầu nhìn trời, tối nay trăng sáng rất đẹp, tầng mây dày cũng không che được vòng tròn màu bạc giữa màn trời đêm.

"Anh đang làm gì đấy, Burlando?" Freya nhịn không được chọc chọc vào lưng hắn. Nàng nghĩ, tên này sẽ không vì ngắm trăng mới vượt ngục đi. Tuy rằng không có khả năng, nhưng dựa theo việc xấu loang lổ của tên này, cũng chưa chắc không phải thế.

Nàng lại nhìn Charr bên kia. Người thanh niên này cũng đang chắp tay sau lưng nhìn trời cùng chủ nhân của anh ta, không nói một câu. Một chủ một tớ đúng là ăn ý.

"Trăng tối nay thật tuyệt." Burlando thuận miệng đáp.

"Anh —" Freya giận nghiến răng ken két, thật muốn nện cho tên này một quyền, nhìn xem hắn còn cười nổi không.

"Bác nói, tên của ánh trăng là Luka. Luka sinh ra vì Helen, Helen là em gái của Alice — nữ thần song sinh. Bởi vì có trăng sáng, thế giới này mới có thần bí." Roman ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm ánh trăng nói.

"Bác của cô hiểu biết khá đấy." Charr ở bên nói.

"Đây là một lời truyền miệng bí mật trong thế giới phù thủy, có một quyển sách tên gọi là 'Sử thi hắc ám', giảng thuật vô số chuyện phát sinh đã qua trong niên đại."

"Anh nói bác của Roman là phù thủy?" Freya ngây ra một lúc.

"Cũng không nhất định là người có liên quan tới phép thuật. Có một số bà đồng thôn quê cũng biết được vài ba lời đồn về phương diện này." Charr đáp.

Thiếu nữ với mái tóc đuôi ngựa thật dài liếc Roman một cái, người sau dường như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn mặt trăng đến xuất thần. Freya lại nghĩ, dì Jenny quả thực cũng có phần bí ẩn, dì ấy thường mang một vài thứ lạ thường từ bên ngoài về. Người trong thôn đều nói dì là nữ phù thủy, không được tiếp xúc với người nhà dì ấy.

Nhưng Burlando bên cạnh nghe ba người kia đối thoại, trong đầu lại hiện lên một câu nói quỷ dị:

XVI: The Tower —

"Vầng trăng" thất lạc cướp đi ánh sáng.

Hắn sợ run một cái, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác, vội vàng lắc đầu, nhưng không thể kiềm được bản thân nhớ tới giấc mộng gặp phải vào cái đêm mà hắn hôn mê kia.

Trong không gian tối tăm, yên tĩnh, mọi thứ trong mơ đều có vẻ quái đản. Nhưng, chỉ có một vầng trăng màu đen, một tòa tháp cao vời đứng sừng sững chính giữa một hồ nước đen kịt là luôn luôn xuất hiện trong giấc mộng này.

Sau đó thì hắn gặp Freya. Nhưng hắn vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy tiểu thư thương nhân đang chăm chú nhìn trăng nói: "Có gì đó đang tới, Burlando."

Ba người còn lại đều ngẩng đầu.

Ước chừng hai mươi giây sau, mọi người ở đây nghe thấy một tiếng vỗ cánh trầm thấp trên bầu trời. Freya vừa nghi ngờ vừa bất an, Burlando và Charr lại chẳng hoang mang chút nào, nhất là Burlando, hắn ngẩng đầu.

Ngay sau đó, Thạch Tượng Quỷ giang đôi cánh xuất hiện trong tầng mây dưới trăng. Con ác ma bằng đá đang giương rộng đôi cánh trong ánh trăng sáng tỏ, phía trên tầng mây, trong mắt ba người trở thành một tác phẩm hội họa tràn ngập thần bí —

"Burlando, đó là Thạch Tượng Quỷ của anh!" Roman thoáng cái đã nhận ra.

"Ừ, cô sợ sao?"

Tiểu thư thương nhân vội lắc đầu.

"Anh, anh muốn làm gì, Burlando?" Freya lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái xanh.

...

Khi Huân tước Kim Quả mặt trầm như nước đi vào nhà Burnley, vị quý tộc danh dự tự xưng là chủ xưởng lớn, nhà tư bản này đang dùng kính lúp đánh giá một bộ giáp đồng thau tinh xảo. Dù sao thì, bất kỳ một bộ giáp trụ có phong cách từ những năm Quang huy trở về trước đều là vật vô giá trong tay những người sưu tầm.

Burnley từ tốn thu kính lúp về, liếc gã đồng bạn của mình một cái, trêu chọc: "Thế nào, chẳng lẽ tên kia suốt đêm dẫn người ra khỏi thành?"

"Không nghiêm trọng như vậy, là mấy phạm nhân tối nay chạy thoát!" Ceber nhắc tới chuyện này liền nổi giận mà không chỗ phát tiết. Kỳ thực, y không tức giận vì chuyện này, mà là gã điên kia lại chạy đến dinh thự của y hô to gọi nhỏ. 

"Đó chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, bọn chúng làm sao chạy được?"

"Ta không tức giận chuyện này." Huân tước Kim Quả lắc đầu, hít một hơi thật sâu.

"Điều làm ta tức giận là 'Con hổ' Luc Besson lại dám chạy tới chỗ ta kêu gào, nói ta đã tống một tên hậu duệ kỵ sĩ cao nguyên có liên quan tới gã vào trong địa lao, có phải muốn gây chuyện với gã hay không!"

"Kỵ sĩ cao nguyên?" Burnley ngẩn ra.

"Phải, gã nói trong ba người kia có một kỵ sĩ cao nguyên, người đó còn có cả pháp sư tùy tùng đi cùng nữa. Trời ạ, vậy mà gã chạy tới chỗ ta đòi người, nói không thể động tới người kia, gã nhất định phải kéo người kia vào quân đoàn của gã." Huân tước Kim Quả nhắc tới chỗ này quả thực muốn nổi trận lôi đình.

"Kết quả thì sao?"

Kết quả, kết quả chính là ta phải dẫn người đi hòa giải chuyện này, quá nửa đêm, tên kia quả thực khinh người quá đáng!" Y tức giận trả lời.

"Ngươi chớ xúc động, hãy để Granson đi làm chuyện này. Ta điều động một số người trong quân đi giúp ngươi." Burnley cười tủm tỉm đáp.

Huân tước Kim Quả cảm kích nhìn đối phương một cái, lần đầu tiên cảm thấy cái mặt tròn kia cũng không đến nỗi đáng ghê tởm. Có điều, y nghĩ một cái lại nhắc:

"Thực ra ta tới đây còn có việc, nghe nói gần đây ngươi vận chuyển một số giáp trụ vào thành? Ngươi phải cẩn thận hơn, tuy rằng hiện giờ bồi dưỡng thế lực bản thân cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng cẩn thận đừng để bị người nắm được nhược điểm."

Y nhịn không được, liếc trong phòng một cái.

"Ham thích cá nhân mà thôi." Nhà tư bản cười tủm tỉm đáp.