Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 103: Dụ rắn rời hang (3)




Trong lúc K'jin lòng mang ý xấu, Connord và Thần quan hắc ám cấp thấp đang đánh giá người thằn lằn mới vào — chẳng qua điều khiến hai người xem thường là cái lũ bò sát cấp thấp kia dường như đều có khuôn mặt dài ngoằng. Theo họ, xét về bề ngoài thì ít nhất con "Thằn lằn" này chẳng có gì khác với con "Thằn lằn" ba nãy.

Có lẽ hoa văn trên cơ thể khác nhau?

Nhưng Heyuzir lại nhận ra thủ hạ của mình, gã hỏi:

"K'jin, ngươi về sớm hơn dự liệu của ta. Thế nào, phát hiện mục tiêu chưa?"

Không dùng ngôn ngữ Kruz trúc trắc, thủ lĩnh cường đạo người thằn lằn lại là kẻ mồm miệng lưu loát.

"Đúng vậy, sếp." K'jin cúi đầu nơm nớp lo sợ đáp.

Thái độ của nó không khiến Heyuzir hoài nghi, dù sao trước giờ gã vẫn luôn thích được thủ hạ của mình mang lòng kính sợ với mình. Chẳng qua vị thủ lĩnh cường đạo hơi mất kiên nhẫn, vẫy vẫy tay nói:

"Từ bao giờ ngươi lại ấp a ấp úng vậy, K'jin? Có việc gì thì nói đi, ngươi nhìn thấy gì?"

"Là như vậy, sếp."

Sĩ quan thằn lằn nuốt nước bọt, lắp bắp đáp:

"Thuộc hạ và người của thuộc hạ bị tập kích ở phía nam, tổn thất một số người. Kẻ tập kích chúng tôi dường như đúng là những kẻ này. Chúng có cả thảy mười lăm người, hai cô gái, một người trẻ tuổi dẫn đầu. Chúng rất lợi hại, chúng tôi căn bản không kịp phản ứng đã bị tổn thất… bốn người anh em…"

"Phía chính nam?"

Heyuzir sửng sốt, giống như không hề nghe tới tổn thất kia.

"Ngươi xác định là phía chính nam."

K'jin giật mình. Vốn nó đang cho rằng sếp đang giận dữ, có điều nó lập tức phản ứng lại, vội vàng gật gật đầu.

"Nó nói gì đó?"

Connord nghe hai con thằn lằn nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ của chúng, đã sớm mất kiên nhẫn. Đến lúc Heyuzir cao giọng, gã biết ngay có vấn đề. Gã lập tức bắt lấy bả vai con thằn lằn kia hỏi.

Heyuzir gạt tay gã ra, mắng:

"Lần này là phía chính nam, hay thật, Donald, đối thủ của ngươi đang chơi trốn tìm với chúng ta sao?"

"Đông nam, chính nam, tây nam."

Thần quan hắc ám sửng sốt.

"Điều này không hợp lẽ thường, bên trong nhất định có âm mưu."

"Âm mưu cái rắm ấy."

Thủ lĩnh cường đạo người thằn lằn mắng to.

"Tình huống hiện tại rất đơn giản, đối phương đã phát hiện ra các ngươi. Gã thanh niên chó má mà các ngươi sắp xếp cho kia chạy đi cắn đối phương khẳng định đã bị đối phương xử lý. Đám người kia đang chạy trốn về phía nam! Chia quân ba đường! Bọn chúng đang phân tán lực chú ý của chúng ta, ta đã thấy nhiều loại xiếc này rồi!"

"Không thể nào!"

Thần quan hắc ám suýt nữa nhảy dựng lên.

"Đi cùng tên kia còn có Thần sứ của ta."

Y kích động, cánh tay khô héo từ trong áo choàng đưa ra một viên pha lê.

"Pha lê còn chưa vỡ, chứng tỏ bọn chúng hiện tại không hề có vấn đề gì."

"Vậy thì do thần sứ ngu xuẩn của ngươi lạc đường." Heyuzir lạnh lùng châm chọc.

"Thần lạc đường? Ngươi nói thối lắm, con thằn lằn ngu xuẩn!"

Connord ngắt lời người lằn thằn, sau đó quay lại ngăn Thần quan hắc ám đang kích động muốn xông lên, cả giận nói:

"Xúc động cái gì! Về điểm này thì con thằn lằn này nói đúng, đối phương đã phát hiện ý đồ của chúng ta. Chắc chắn chúng sẽ không đánh tới, chạy trốn là tất nhiên, cho nên bây giờ chúng ta không thể tiếp tục chờ ở đây."


"Chúng ta phải làm gì?" Thần quan hắc ám ngẩn người hỏi.

"Đương nhiên là đuổi theo."

"Đuổi đường nào?" Heyuzir tức giận hỏi.

Connord lạnh lùng lườm gã thằn lằn, lạnh lùng đáp:

"Nói ngươi ngu, ngươi còn không nhận. Chẳng lẽ ở đây chỉ có ba chúng ta sao? Thủ hạ của ngươi đâu? Đương nhiên là chia quân ba đường, chẳng lẽ ngươi còn sợ hơn chục hộ vệ Bạch Ngân có thể tiêu diệt từng bộ phận chúng ta hay sao?"

Heyuzir cứng lưỡi, há miệng thở dốc, lại phát hiện dường như tên loài người này nói không sai.

"Lúc nào chúng ta xuất phát?"

Khí thế của gã yếu đi, hỏi.

"Đương nhiên là lập tức!" Thần quan hắc ám đáp.

"Không."

Connord ngăn lại.

"Đợi người của ngươi và ta tới, đêm nay chúng ta đi."

"Ngươi rất cẩn thận, Connord, việc này thực không tốt."

Thần quan hắc ám giáo đồ Hắc Hỏa hiển nhiên cũng có cùng băn khoăn. Dù sao theo báo cáo của kỵ binh rồng săn người thằn lằn, đối phương lui lại tất nhiên rất cảnh giác — nhưng gã vẫn nhỏ giọng nói. Heyuzir lườm hai người gã bằng con ngươi hẹp dài, nhắc nhở:

"Đừng quên, cuối cùng vẫn có nửa công lao của ta trong chuyện này."

Hai người nhìn sang tên thằn lằn ra vẻ nghiêm túc kia một cái, căm ghét hừ một tiếng, thầm nghĩ chúng ta không vô sỉ như ngươi. Có điều ba nhân vật lớn hiển nhiên không chú ý tới tranh chấp tại bề ngoài, luôn cúi đầu. Trong mắt họ, sĩ quan người thằn lằn K'jin không đáng nhắc tới giờ phút này lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng vị phù thủy đáng sợ kia có lẽ nên trả lại linh hồn bị giam cầm của nó lại rồi chăng? Đối phương nói thế nào ấy nhỉ? Chỉ cần khi ánh trăng xuất hiện mà nó còn chưa chết, chứng tỏ linh hồn nó đã quay về thân thể?

K'jin đứng ngồi không yên, tên phù thủy nhân loại xảo quyệt kia có nuốt lời không?

Nó rùng mình một cái.

...

Bóng đêm buông xuống — mà bất kể K'jin có thật sự phải vứt bỏ linh hồn khi trăng lên hay không, nhóm Connord và Heyuzir đã bắt đầu hành động.