Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 110: Thu hoạch ngoài ý muốn




Tiểu thư thương nhân không phải lúc nào cũng có thể bảo trì trạng thái dịu dàng như vậy. Nàng ngoan ngoãn quỳ trước mặt Burlando, cúi đầu vâng lời. Nếu không có đôi mắt láo liên thường lén liếc biểu tình của Burlando — lại có một chút phong cách của tiểu thư quý tộc.

Tất nhiên, trừ gương mặt bẩn thỉu, xám xịt và quần áo tả tơi, nhếch nhác ra.

Trạng thái không hơn nàng bao nhiêu chính là một vị thiên kim quý tộc chân chính. Anditina nắm chiếc áo choàng bị rách tung tóe của mình, trên mặt bám đầy tro bụi, cúi đầu không nói được một lời, nhìn có phần khẩn trương.

"Burlando, tôi…"

Roman thấy gương mặt đen như đít nồi của chàng trai hơi dịu đi một ít, vội vàng mở miệng định giải thích. Có điều nàng chưa kịp nói xong một câu đã bị chàng trai trừng mắt một cái rụt về.

Nàng đành phải rầu rĩ cúi gục cằm.

Vốn nàng cho rằng kế hoạch này thật hoàn mĩ, nếu không phải đến lúc cuối cùng xảy ra chút sự cố, nàng nhất định có thể giúp Burlando một việc lớn. Mà cho dù cuối cùng xảy ra vấn đề nhỏ, nhưng vẫn đè chết vài tên người thằn lằn không phải sao? Lại còn bịt kín đường chạy trốn của chúng nữa.

Nàng nghĩ thầm, lần sau nhất định phải dùng ít đi một tí.

Nếu Burlando biết con bé chết tiệt trước mặt còn đang nghĩ đến hoạt động nguy hiểm này lần sau, có lẽ sẽ muốn bóp chết tâm tình của nàng ngay lập tức. Hắn và Namenis đi tới hiện trường thăm dò, thấy kế hoạch của Anditina quả thật không sai. Hơn nữa, dựa theo tính toán nguyên bản của tiểu thư thiên kim, thời điểm vách đá kia sụp xuống đích xác có khả năng một phần lớn ập xuống hướng chạy trốn của người thằn lằn. Đáng tiếc, hiển nhiên nàng tìm nhầm đối tác — không, cũng không nên nói như vậy, bởi vì kế hoạch ban đầu của Anditina chỉ mới ở trên mặt giấy. Nếu chẳng phải bị Roman ma xui quỷ khiến nhìn thấy, có lẽ ý tưởng này cho tới giờ vẫn chỉ là một kế hoạch nằm trên bàn giấy mà thôi.

Tiếc là lịch sử không có nếu. Giống như trong từ điển của Roman bé bỏng xưa nay chưa bao giờ có từ cẩn thận, trước giờ nàng luôn là một người thực tế, bất kỳ kế hoạch nào đều được xây dựng trong thực tiễn.

Burlando nghĩ đến đây, không khỏi ném ánh mắt về phía Anditina. Tiểu thư quý tộc dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, không nhịn được rụt lùi lại, nhỏ giọng nói:

"Thật xin lỗi, ngài lãnh chúa, đều là tôi không tốt…"

"Không, việc này không liên quan gì tới cô." Burlando lắc đầu.

Quả thực, nếu không phải con bé Roman này tự tiện sửa đổi số lượng thuốc nổ mà Anditina định ra, chuyện đã không đến mức gà bay chó sủa, đến cuối cùng chỉ đè chết hai gã người thằn lằn, mà còn suýt chôn sống cả hai người. Đó là còn may mà Anditina phát hiện sớm, bằng không hậu quả thật sự là không chịu nổi.

Burlando lại trừng mắt với Roman một cái. Đây đúng là điều khiến hắn tức giận nhất. Hắn không quan tâm xem Roman giúp hắn bao lớn, chỉ cần nàng đừng lúc nào cũng giữ dáng vẻ thiếu não rồi đặt bản thân vào nơi nguy hiểm là hắn đã phải cám ơn trời đất.

Nhưng hắn không nhịn được lại thở dài một hơi.

Cô gái tới từ Bucce này có thể nhìn thông suốt vài thứ, giống như bản năng trời sinh vậy. Thế nhưng có những lúc mơ hồ đến mức khiến người ta đau đầu, ví dụ như Burlando bây giờ đang day day thái dương.

"Cô luôn làm kế hoạch giống như vậy sao?" Burlando đột nhiên hỏi.

Anditina sửng sốt. Vốn nàng còn tưởng rằng Burlando muốn tìm nàng hỏi tội đấy. Hắn yêu chiều Roman, đó là việc mà mọi người đều thấy. Nàng thật không dám tưởng tượng, nếu vì mình mà vị tiểu thư thương nhân xảy ra sự cố gì, Burlando sẽ xử lý nàng thế nào. Tuy nàng từng trải qua giai đoạn gian khổ nhất, nhưng người đều như vậy, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu hóa nghèo mới khó. Nàng tự nhận là bản thân đã không thể nào thích ứng nổi với sinh hoạt kia nữa.

Vả lại, ngài lãnh chúa trẻ tuổi thật sự tôn trọng nàng, bằng lòng cho nàng đãi ngộ và địa vị ngang với trước kia, cũng bằng lòng đối xử ngang hàng với nàng. Ngoài mỗi ngày phải bôn ba vất vả ngoài hoang dã một chút, nàng cho rằng mình không có gì để oán hận. Mà cho dù vất vả cũng chỉ là tạm thời, nàng còn có rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện.

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được tràn đầy xấu hổ:

"Thật xin lỗi…"

"Không."

Burlando liếc Roman một cái, xác nhận con bé này có nghiêm túc ăn năn không.

"Tôi nói là kế hoạch đó."

Tiểu thư quý tộc giật mình, nhất thời không rõ Burlando muốn biết cái gì, nhưng cuối cùng nàng vẫn ngẩng đầu lên. Sự thực là từ lúc Burlando kéo nàng nhập đội ngũ, nàng đều đã làm kế hoạch hoàn bị mỗi lần người trẻ tuổi hành động. Ban đầu nàng thật sự kiêu ngạo vì kế hoạch của mình, nhưng sau đó sự thật chứng minh rằng những kế hoạch đó thường không hoàn thiện. Nhất là so sánh với các quyết định giống như tiên tri của Burlando, chúng thực giống như trẻ con bày vẽ nguệch ngoạc. Bởi vậy, ngay từ đầu Anditina còn hiếu thắng muốn trở thành phụ tá của Burlando, lại dần dần nàng phát hiện nguyện vọng ngày càng xa vời hơn, đáng buồn cười hơn — đến cuối cùng, mặc dù nàng vẫn không từ bỏ thói quen này, nhưng so với trước đây càng giống như tự mình đánh giá mình.

Trước đó vạch kế hoạch, sau đó lặp đi lặp lại việc kiểm nghiệm kế hoạch của mình trong toàn bộ sự kiện, nhìn xem phải chăng bản thân đã đủ hoàn thiện, có từ bỏ ý tưởng không thực tế nào đó hay không. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, lần này vừa vặn bị Roman nắm lấy, mà còn vừa khéo thấy được một ý tưởng lớn mật nhất của nàng.

Nghĩ lại cũng thấy giống như Martha đang đùa giỡn với nàng.

"Vì sao không cho tôi xem?" Burlando hỏi.

"Tôi..."

Burlando im lặng một lát, đại khái đoán được thiếu nữ này đang nghĩ gì. Hắn suy tư một lát rồi nói:

"Tiểu thư Anditina, cô là phụ tá của tôi, là do chính cô tự đề cử cho tôi. Một khi đã như vậy, đưa ra đề nghị của cô cho tôi chẳng là đúng sao?"

"Xin lỗi… tôi biết, nhưng lúc đó… tôi còn chưa biết bản thân quá ngây thơ, về sau tôi sẽ…"

Tiểu thư quý tộc cúi đầu, nhỏ giọng đáp, cằm sắp chạm vào ngực. Đương nhiên, tiểu thư thương nhân bên cạnh lại không có lòng hổ thẹn như vậy, mà nàng còn thử chen một câu:

Burlando, chuyện này là do tôi sai, anh đừng gây phiền toái cho Anditina nha —"

Burlando suýt tức chết, nghĩ may mà mình tách ra khỏi Hổ Tước và Namenis, nếu không thì lần này đúng là không còn sức duy trì cái gọi là "Uy nghiêm của kẻ bề trên". Hắn hít một hơi, mặc kệ con bé kia, tiếp tục nói:

"Tiểu thư Anditina, mỗi người đều từ ngây thơ dần trưởng thành lên, nhưng điều khác là không phải mỗi người đều có được suy nghĩ như cô. Nếu cô chỉ vì ngây thơ mà từ bỏ cơ hội, như vậy rất có lỗi với sự quan tâm của đấng Martha dành cho cô."

Burlando nói hết lời, liền nhìn thấy thiếu nữ quý tộc khó hiểu nhìn mình.

"Cách nhìn của một người vĩnh viễn có hạn. Tuy Hổ Tước có thể giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề, anh ta rất có kinh nghiệm, nhưng có phương diện mà anh ta còn xa mới bằng được cô, tiểu thư Anditina."

Burlando chỉ lên đầu.

"Cho nên, tôi hi vọng cô đừng đặt bản thân mình trong cái vòng luẩn quẩn này. Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, tôi tin rằng cô có thể — cho nên, cô đồng ý không?"

Thực ra hắn nói những lời này không chỉ để an ủi Anditina. Hắn biết hiện tại mình đang đeo chiếc vòng sáng của thần côn — dường như khá đáng sợ, nhất là đối với cô gái có lòng háo thắng rất mạnh như Anditina, sự đả kích đối với lòng tự tin là rất to lớn. Chẳng qua Burlando tự biết khả năng tiên tri của mình chỉ là tạm thời. Cho dù sự cải biến của hắn đối với lịch sử không lớn tới như vậy, nhưng năng lực biết trước thế cục này cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài vài năm sau mà thôi.

Sau vài năm nữa, những người chơi sẽ bắt đầu tham dự vào dòng lịch sử của thế giới này, mà đối lập với thế giới trong trò chơi trước kia, điều này là điều khác biệt lớn nhất của nơi này so với thế giới trước kia. Sau khi thiếu người chơi tham dự, phương hướng phát triển của lịch sử nhất định sẽ phát sinh thay đổi tương ứng nào đó. Vào thời điểm đó, mặc dù một chút kinh nghiệm và tri thức trong trò chơi của hắn vẫn có thể áp dụng như trước, nhưng năng lực đoán trước thế cục tương lai sợ rằng sẽ bị suy giảm cực lớn. Lần này đi phó bản, toàn bộ quá trình diễn biến thành kịch bản hoàn mĩ đã gõ cho hắn một hồi chuông cảnh báo. Burlando dần ý thức rằng, hắn cần trợ lực. Trong trò chơi trước đây, xưa giờ hắn không phải một chiến sĩ đứng đầu, cũng không phải một đoàn trưởng đứng đầu. Tất nhiên, cái trước có thể dựa vào kinh nghiệm để bù lại, nhưng cái sau lại chỉ có thể đi đường vòng, lối tắt.

Hắn có Nữ võ thần tương lai, nhưng còn chưa đủ — ít nhất hắn không thể so sánh với năng lực phân biệt toàn bộ tình thế chỉ bằng một vài chi tiết sâu sắc như Anditina. Hắn nhìn tiểu thư quý tộc, cho rằng đối phương hẳn là có năng lực về phương diện này. Có lẽ so với "Thần côn" có một chút chênh lệch, nhưng làm phụ tá hẳn là dư dả.

Anditina ngây dại. Câu nói "Tôi tin rằng cô có thể —" của Burlando xúc động lớn lao đến nàng. Đối với người kiêu ngạo, thật sự không có món quà nào quý giá hơn được tín nhiệm. Mặc dù trong lòng vẫn nhận định lả Burlando đang an ủi nàng, nhưng thiếu nữ hít một hơi, nghiêm túc gật đầu — nàng gật đầu không chỉ đồng ý, mà là hạ quyết tâm — nàng đương nhiên đồng ý, đồng ý tham dự vào nguyện vọng của hắn.

Burlando không thể ngờ là lời nói của mình có tác dụng lớn như vậy, chẳng qua chỉ cho rằng ít nhất mình đã làm mất mối nghi ngờ của đối phương. Theo hắn, Anditina có phần hướng nội. Khi hắn liếc sang Roman, lại hỏi:

"Cô còn pha lê tan vỡ kia không?"

"Ngài lãnh chúa, ngài biết?" Anditina lại sửng sốt.

"Khụ, cũng gần như vậy…"

Burlando ho hắng, nghĩ chẳng lẽ thời đại này còn chưa có thứ đó? Chẳng lẽ pha lê tan vỡ chính là do thiếu nữ này phát minh, không trùng hợp như vậy chứ? Hắn mơ hồ nói:

"Tháp phù thủy có thứ cùng loại, nên tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi."

"Thực khéo."

Tiểu thư quý tộc nhỏ giọng nói:

"Tôi cũng lấy tên cho nó là pha lê tan vỡ. Thực ra tôi dùng phế liệu trung tâm của trang bị dẫn truyền ma lực để hoàn thành nó. Bởi vì phương thức hoạt động của nó là dùng ma lực đục xuyên qua bộ khung pháp tắc củng cố thế giới vật chất, khiến cho nguyên tố nhanh chóng hoạt hóa, từ đó phát sinh nổ mạnh, cho nên tôi lấy cái tên này."

Đúng là do cô phát minh!

Burlando nhìn đôi mắt của tiểu thư quý tộc, lai lịch của thứ này cũng không nhỏ. Tuy đến thời kỳ cuối của chiến tranh Hoa Hồng Đen lần thứ hai đã dần đào thải thứ này, nhưng giai đoạn trước vẫn gây ra ảnh hưởng vĩ đại. Thế cho nên, người chơi lúc ấy nhất trí cho rằng thứ này chính là thuốc nổ trong thế giới phép thuật. Đáng tiếc, kết cấu của thứ này rất bất ổn, căn bản không dễ vận chuyển và cất chứa. Hơn nữa, khi cường độ chiến tranh dần thăng cấp ở thời kỳ sau, uy lực của nó có vẻ thiếu một chút.

"Còn nữa không?" Hắn hỏi.

"Còn một chút." Anditina lập tức đáp.

"Nếu ngài lãnh chúa cần, tôi có thể suốt đêm chế tạo một ít."

"Chế tạo suốt đêm?" Burlando sửng sốt, không đúng, hắn làm thế nào cũng phải mất nửa tháng mới chế tạo được thứ này đấy.

Nhìn thấy Anditina gật đầu, Burlando thiếu chút đã cho rằng lịch sử xảy ra biến đổi, cho nên thực ra tiểu thư đây đã phát minh ra thứ khác. Pha lê tan vỡ chỉ cần mấy giờ đã chế tạo xong? Nói là hack còn là nói nhẹ? Nhưng hắn vừa mới mở miệng muốn hỏi, lại thấy Hổ Tước ở phía rừng vội vàng vẫy vẫy tay với hắn.

Làm sao tên này lại tới nữa, không phải nhóm anh ta đang quét dọn chiến trường với em gái tay đỏ hay sao? Burlando ngây người, có điều nhìn thấy anh ta gấp gáp như muốn chạy tới, hắn mới nói với Anditina:

"Nếu có thể, tôi hi vọng mỗi người có một hai viên. Đúng rồi, thứ này không ổn định đúng không?"

Anditina kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gật gật đầu. Sớm đã giác ngộ về khả năng tiên tri của ngài lãnh chúa, nàng cảm thấy bản thân có phần chết lặng.

Quả nhiên! Burlando thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ rằng lịch sử còn chưa thay đổi. Hắn nói:

"Chờ lát nữa tôi sẽ dạy cho cô một biện pháp có thể tạm ổn định nó, có điều hiệu quả có hạn, còn lại tự cô đi nghiên cứu đi."

"A?" Tiểu thư quý tộc không nhịn được kêu lên.

Việc này hắn cũng biết?