Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 126: Năng lực và trách nhiệm (1)




Burlando nói xong liền ung dung nhìn nhóm người này.

Khu rừng nhất thời trầm mặc —

"Tiên sinh Burlando, cậu không sao chứ?"

Dù sao cũng là lão cáo già từng trải, Makarow mỉm cười, bình phục kinh ngạc trong lòng rồi hỏi:

"Từ khi bị tập kích rồi phải di tán, không ngờ lại gặp được cậu ở đây."

Burlando nghĩ cái lão khốn kiếp, tới lúc này còn một lòng một dạ đẩy hết trách nhiệm lên đầu phe Connord, thật coi ta là trẻ nít? Tất nhiên trên mặt hắn không biểu hiện vẻ phẫn uất như vậy, chỉ cười vỗ vỗ cái đầu đã mất sức sống của Thần sứ Đại địa, đáp:

"Tất nhiên, muốn gây phiền toái cho tôi thì chút việc nhỏ ấy còn chưa đủ. Tiếc rằng tối hôm đó các người trốn quá nhanh, tôi muốn tận nghĩa vụ trợ giúp đồng minh cũng không làm được, nói tới thật sự là vạn phần áy náy."

Đôi bên đều nghiến răng trèo trẹo. Xem ra bản lãnh trợn mắt nói dối không ai hơn kém ai, có điều biểu hiện của Burlando vẫn khiến Makarow sinh lòng cảnh giác. Ông ta không xác định được có phải Burlando thật sự đã biết toàn bộ chân tướng — hay là chỉ vì lúc trước mọi người lá mặt lá trái với nhau mà tức giận. Người thanh niên có lòng dạ như thế ở cái tuổi này thực sự không nhiều, nhất thời ông ta cảm thấy khó giải quyết.

Cho nên xem nhẹ cả sự đâm chọc trong lời nói của Burlando.

Huống chi, ông ta tới nơi này cũng không phải để cãi nhau với người thanh niên này. Ông ta nhíu mày nhìn khu rừng sau lưng Burlando, do một chút, vẫn hỏi:

"Tiên sinh Burlando, cậu có nhìn thấy người khác đi qua đây không?"

"Ông nói một người trẻ tuổi?" Burlando âm thầm cười.

"Đúng vậy."

Khi Makarow vừa nói, Burlando cảm thấy những người phía sau ông ta rõ ràng có vẻ nóng vội hơn.

"Nếu tôi không đoán sai, đó là tiên sinh Erko đúng không?" Burlando hỏi.

Makarow, Burgar và ông lão ở giữa nhất thời biến sắc.

"Cậu đã gặp nó?"

Makarow tiến một bước thốt lên, chợt ông ta tức thời nhận ra biểu hiện của mình hơi quá, ho khan một tiếng đứng trở về. Ông ta nhìn hai người cạnh mình. Burgar thủy chung vẫn đặt một tay lên đốc kiếm không rời, gương mặt âm trầm, luôn duy trì cảnh giác. Ông lão kia lại như có đăm chiêu nhìn về phía Burlando.

Nhưng ông ta lập tức nghĩ ra, có khả năng Burlando đã đoán được điều gì đó. Chẳng qua ông ta tin tưởng Burlando không thể nào biết được thân phận của họ. Dù sao thì ngay cả trong đoàn lính đánh thuê Sói Xám, ngay cả Erko cũng bị họ giấu diếm được chuyện này.

"Cậu đã gặp nó sao, tiên sinh Burlando?"

Makarow ho khan một tiếng, lại hỏi:

"Erko là con của một người bạn già quan trọng của tôi. Tôi đã đồng ý sẽ chăm lo tốt cho nó. Thật không ngờ là chúng tôi lại bị tách khỏi nó."

Burlando mỉm cười, tách khỏi ngươi không chỉ có Erko, chẳng phải còn có toàn bộ đoàn lính đánh thuê Sói Xám sao? Sao không thấy lão cáo già nhà ngươi sốt ruột? Hắn cũng không vạch trần việc này, chỉ hỏi ngược lại:

"Người bạn già? Thì ra cáo già Makarow, hay phải nói là tiên sinh Nam tước Lass tới giờ vẫn còn gọi Công tước Lorn như vậy? Chỉ sợ ngài Công tước sẽ không bằng lòng —"

Một lời của hắn vừa ra, lập tức tiếng đao kiếm loảng xoảng vang lên. Burlando ung dung nhìn một loạt tùy tùng sau lưng Makarow rút kiếm.

"Người trẻ tuổi, rốt cuộc ngươi là ai?"

Makarow biến sắc, ngữ khí nặng đi, lớn tiếng hỏi. Ông ta lập tức nghĩ có phải Burlando là người phe kia hay chăng, nhưng nhìn Thần sứ Đại địa nằm dưới đất, máu chảy thành sông — dường như không giống lắm. Chẳng lẽ có thế lực thứ ba? Lão cáo già do dự. Mặc dù không phải không có khả năng này, nhưng còn có ai hứng thú với cuộc đấu này đây? Ông ta không nhịn được nghĩ tới phải chăng là thế lực ngoại quốc? Madala hay Kruz?

Burlando tự nhiên không biết trong đầu người kia vừa lóe lên nhiều suy nghĩ như vậy, mà hắn cũng chẳng định trả lời. Hắn đang đợi một người mở miệng, đó là ông lão ở giữa Makarow và Burgar. Đối phương đã có thể đứng trước hai người kia, điều đó đã nói lên địa vị của ông ta. Bỗng dưng chui ra lão già này là ai đây, Công tước Lorn? Không đúng, hắn sẽ không nhớ nhầm loại nhân vật lớn như Công tước Lorn. Nói là cải trang thì xem ra không giống. Ở Wanze, cải trang là một kỹ năng chuyện nghiệp mà người chơi có thể học, có điều mọi kỹ năng đều sẽ có sơ hở. Là người chơi già đời, đương nhiên Burlando biết rõ điều này.

Quả nhiên, một lát sau, ông lão kia cuối cùng cũng thu lại ánh mắt từ trên người hắn. Có điều, vấn đều đầu tiên mà ông ta hỏi lại khiến mọi người sửng sốt.

"Người trẻ tuổi, bên chân cậu là quả táo yêu tinh đi?" Ông lão xác nhận cả nửa ngày, hỏi như thế.

Hỏng bét! Burlando thầm kêu, lúc này mới nhận ra là mình quên cất thứ này vào ba lô. Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, nhưng một mặt là lời nói lúc trước của Arous làm yếu đi kỳ vọng của hắn với thứ này, cùng lúc là vì có chỗ dựa mạnh mẽ, vững chắc sau lưng nên không nghĩ nhiều. Hơn nữa, thật ra mà nói, căn bản là hắn không dự đoán được sự xuất hiện của nhóm người này.

Đồng thời, hắn cũng đã nhận ra ông lão này là ai.

Phù thủy thủ tịch cung đình Erewhon, nguyên lão từng phụ tá bảy đời, ba triều đại Alson — Liquz Hardvera Gemor. Đây là thầy của đương kim công chúa và tiểu vương tử điện hạ. Thì ra ông ta vậy mà cũng ở đây, không ngờ trên tay Makarow còn có một bước cờ ẩn nhường này. Khó trách ông ta có thể tính trước mà để Erko ở lại Charbury, giống như để cậu ta tự sinh tự diệt — suýt nữa lừa gạt được cả hắn. Thêm điều này lại càng cho thấy cái tâm đáng chém của tên này. Hiện thời nhìn lại, mọi sự mà đoàn Sói Xám gặp phải rất có thể là kế hoạch do lão cáo già này một tay dựng lên.

Mục đích chỉ là vì không muốn dây dưa dông dài sao?

Burlando nhịn không được nắm chặt đoản kiếm. Tuy rằng từ một phương diện khác mà nói, hắn tán thành sự toan tính thiệt hơn đầy mãnh liệt của quý tộc, nhưng đùa bỡn cảm tình của những người sớm chiều ở chung như thế, thậm chí có khả năng là trước giờ chưa từng coi những người đó ra gì. Sanvid cũng được, Akane cũng thế, mọi chuyện gặp được đối với họ chính là toàn bộ ý nghĩa cược đời, vì nó mà phấn đấu, vì nó mà trả giá. Thế nhưng đối với những người trước mặt này, nó giống như một thứ trừu tượng, một ảo ảnh không tồn tại.

Khi bọn họ không còn cần tới biểu hiện giả dối này nữa, mộng tưởng của những nhân vật nhỏ trong mắt bọn họ sẽ tiêu tan như bọt biển, chỉ cần chọc nhẹ một cái, thậm chí không cần lo lắng bị phản kháng. Đáng thương là đám Akane có lẽ chưa từng nhận ra điều này.

Burlando hít sâu một hơi, cắn chặt răng hạ quyết tâm dạy cho bọn người kia một bài học. Không phải vì hắn có danh phận hiên ngang, lẫm liệt, mà là vì hiện tại hắn đang khó chịu — hắn khó chịu, mà hắn lại có năng lực. Cho nên, hắn phải khiến Makarow, Burgar thậm lão già này phải trả cái giá lớn vì mấy người Akane, Sanvid.

"Đại sư Liquz, phải không?"

Burlando cầm lấy quả táo vàng bên chân, vung vẩy trước mặt mọi người.

Động tác của hắn nhất thời khiến Makarow, Burgar biến sắc. Lúc này họ mới nhận ra quả táo yêu tinh mà Liquz nói là gì. Đó là trái của Cây hoàng kim đó, thần Martha ơi, có thứ này, họ liền có được tiền vốn thay đổi tất cả. Có quả táo vàng, thân thể tàn tạ trước gió của lão quốc vương, hoặc tính cách và vận mệnh yếu đuối của vương tử điện hạ đều có cơ hội thay đổi.

Chẳng lẽ đây là cơ hội mà trời cao ban cho Erewhon?

Giờ khắc này tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Ngay cả kẻ có lòng dạ sâu như cáo già, sắc mặt cũng biết hóa kịch liệt, hô hấp bắt đầu dồn dập. Thậm chí đại sư Liquz cả đời từng trải mưa gió vô số cũng không kìm được nói:

"Người trẻ tuổi, thứ trên tay cậu rất quan trọng với chúng ta. Phải chăng ta có thể hỏi, phải chăng cậu có thể bán nó cho chúng ta. Chúng ta có thể lấy ra tất cả cái giá mà cậu muốn, mặc kệ là tiền tài hay quyền lực."

Burlando cảm thấy đôi tay mảnh khảnh đặt trên bờ vài mình, tiếng cười tỉm tủm thật nhỏ hỏi:

"Anh muốn bán cho họ không, tiên sinh Burlando? Tôi cho phép nha."

Nhưng Burlando chỉ mỉm cười. Hắn lạnh lùng nhìn bọn người klia, nhấc quả táo vàng lên, hỏi:

"Các người muốn thứ này?"

"Đúng." Makarow tiếp lời.

"Tiên sinh Burlando, thứ trong tay cậu phi thường quan trọng với chúng tôi. Nó quan trọng đến mức có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người. Tin tưởng tôi, chúng tôi muốn mua nó không hề là vì lòng riêng. Hơn nữa chúng tôi cũng bằng lòng tuân theo nguyên tắc giao dịch công bằng. Chỉ cần cậu đặt ra một bảng giá, chúng tôi lập tức tận khả năng thỏa mãn cậu. Bất kể tiền tài, phụ nữ hay quyền lực, mọi thứ mà cậu muốn đều được."

Ông ta dùng từ ngữ cực kích động như thế.

Burlando khinh thường bĩu môi, cười lạnh:

"Đao to búa lớn thật, ông dùng thứ gì để cam đoan? Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng ông, tiên sinh Makarow? Bằng vào lực lượng hoàng gia Erewhon sau lưng các người sao? Các người hỏi tôi muốn cái gì? Được rồi, tôi muốn hỏi các người hai vấn đề —"

Hai vấn đề?

Makarow, Burgar và Liquz nhìn nhau, đây coi là yêu cầu gì? Có điều thời cơ tới mà không tận dụng, mất rồi sẽ không còn nữa, cho nên ông ta vẫn gật đầu đáp:

"Cậu nói đi."

"Vấn đề thứ nhất, thực ra tôi rất tò mò. Tôi có một chút không hiểu kế hoạch của các ngươi. Rõ ràng đại sư Liquz ở đây, vì sao tiên sinh Makarow và tiên sinh Burgar còn phải tự mình xông pha mạo hiểm, thậm chí đoàn lính đánh thuê Sói Xám khổ tâm kinh doanh mười năm vì vậy bị hủy trong chốc lát. Đối với điều này, tôi không thể hiểu nổi."

Makarow và Burgar không đoán được là vấn đề này, liền sửng sốt. Liquz ho khan một tiếng, thấp giọng đáp:

"Người trẻ tuổi, đấu tranh trong sự việc này không chỉ đơn giản như bề ngoài. Ta không biết cậu hiểu biết bao nhiêu tin tức, nhưng chúng ta không hi vọng bên ngoài biết được thực ra hoàng gia đứng sau lưng cũng nhúng tay vào việc này —"

Thực ra ông ta không muốn nói nhiều với một người xa lạ như vậy, có điều dường như Burlando đã nhận ra ông ta. Hơn nữa thứ trên tay hắn quả thực quá quan trọng, cho nên ông lão này mới không thể không hạ thấp mình giải thích cho hắn.

"Thì ra là thế." Burlando gật gật đầu.

"Vậy vấn đề thứ hai, hiện tại các người xuất hiện là để tập kết đoàn Sói Xám thất lạc sao?"

Burlando cười khẽ.

"Là thế này, tôi đã hợp nhất một số người của các người…"

Makarow và Liquz nhìn nhau thoáng qua, lắc đầu:

"Không, tiên sinh Burlando lo nhiều rồi. Chúng tôi chỉ đuổi theo Erko mà thôi, bởi vì nó muốn tìm đồng đội và vị hôn thê của nó."

Nói đến vị hôn thê, lão cáo già khó nén sự xấu hổ. Dù sao thì lừa gạt cả vị hôn thê của đứa con trai độc nhất của ngài Công tước vẫn là chuyện thật mất mặt.

Chẳng qua cũng không quan trọng. Ông ta lắc đầu, tiếp tục nói:

"Về đoàn lính đánh thuê Sói Xám, đó chỉ là quá khứ. Nó không còn tồn tại, cậu hợp nhất những người đó, tôi thay họ cảm ơn cậu."

Quả nhiên.

Burlando nghiến răng ken két — sau đó hắn nghe thấy tiếng loảng xoảng. Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ với mái tóc đỏ, một tay che miệng vết thương nơi ngực, người đầy máu đang ngơ ngác đứng đằng kia. Trường kích trong tay nàng đã rơi xuống đất từ bao giờ.