Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 132: Cuối hè




Burlando vất vả mãi mới ổn định được tâm tình, có điều khi hắn nhìn lên vẫn phải ngẩn ra đôi chút. Bởi vì, hắn nhìn thấy Bá tước Baly đang đứng trước mặt mình.

Tên này muốn làm gì đây?

"Burlando tiên sinh phải không?" Bá tước Violet thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc hỏi.

"Thế nào?" Tâm tình Burlando không được tốt hỏi lại.

"Tuy ý kiến của chúng ta khác nhau, nhưng dường như lập trường nhất trí. Nhất ta có thể xác định, cậu không đứng bên phía đối lập với chúng ta, đúng không?"

Không đợi Burlando trả lời, Bá tước Violet tiếp tục nói:

"Tất nhiên, mỗi bên chúng ta chấp nhất đối với cách hi vọng về con đường phục hưng vương quốc, nhưng cũng không cần thù hận lẫn nhau. Ta thừa nhận cách làm của tiên sinh Makarow có phần cực đoan, nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm mà thôi."

"Ông muốn nói điều gì?"

"Cậu bằng lòng gia nhập phe chúng ta không, so với oán hận, không bằng tự mình cảm nhận, thế nào? Ta hi vọng có thể nhìn thấy người trẻ tuổi ưu tú như cậu trong trận doanh của chúng ta."

Baly như hoàn toàn quên mất sự bất bình lúc trước, thành khẩn mời chào.

Như thế phù hợp với tác phong trước sau như một của ông, Burlando nghĩ. Thế nhưng hắn lắc đầu, thầm nghĩ đúng là nói nhảm, nếu chẳng phải cũng có thể xem như đứng cùng một trận doanh, còn cần đợi các người đứng ở đây nói chuyện? Phải biết rằng, dựa vào sự trợ giúp của chiếc lá cây bạch quả trong tay và Arous, hắn muốn giữ đội quân này lại ở đây chẳng qua chỉ mất vài phút — chẳng qua Burlando không muốn làm quá chuyện lên. Về chuyện mấy người Akane và Sanvid, hắn đã cho Makarow và Liquz một bài học, nhưng nếu còn dấn thêm bước nữa thì đôi bên lập tức sẽ thành xung đột. Burlando không phải thanh niên bộp chộp không nắm bắt được tình thế. Hắn biết nếu mình giữ cả đội quân của Công tước Lorn tại đây, nói không chừng bên phía công chúa điện hạ đã bị quân đội Alric tiến quân thần tốc đánh vào, không may một cái thì cả Freya cũng nguy hiểm, chưa cần nói đến chuyện sau này.

Đối phương đã sáng suốt không muốn tiếp tục lằng nhằng không rõ ràng về chuyện quả táo vàng, hắn cũng lười nhắc lại. Còn nói đến việc gia nhập....

Đúng là đáng cười.

Burlando nhìn ngài Bá tước mà mình còn giữ một chút cảm tình tốt này, lắc đầu, lạnh nhạt nói:

"Không."

Hắn từ chối như chém đinh chặt sát, chợt câu nói sau lại làm Baly hơi sửng sốt:

"Các người sẽ mau chóng gặp lại tôi, hãy tin tôi đi, nhưng không phải ở đây, cũng không phải với phương thức một bên các người tình nguyện như thế này —"

Thần sắc Bá tước Violet phức tạp, lắng nghe xong những lời này, sau đó nhìn Burlando chăm chú một lúc.

"Mỏi mắt mong chờ."

Ông ta đáp.

*********

Chiến đấu chân chính kết thúc do các sĩ quan lớp dự bị dẫn dắt các học sinh kỵ sĩ lớp trên, khi tân sinh lớp dưới như Freya tới thực ra chỉ còn lại công tác dọn dẹp chiến trường mà thôi. Thiếu nữ giống như những người khác. Khi tới chiến trường, từ đằng xa nàng đã thấy được chiếc xe ngựa giống như con nhím đang chạy trên đại lộ trung ương xuyên qua rừng, một loạt kỵ sĩ giáp bạc vờn quanh xe ngựa — bên cạnh kỵ sĩ có không ít thi thể đồng đội của họ, nhưng dù vậy, họ vẫn không cho bất luận kẻ nào tiếp cận chiếc xe ngựa kia, kiên trì xử lý xác chết và vết thương trên người đồng đội.

Bởi vậy, chiến trường phân chia rõ ràng hai màu sắc — màu bạc và màu tím, mỗi bên không quấy rầy nhau. Trên đại lộ, nơi nơi đều là thi thể, trong rừng cũng giống vậy. Xa xa gần gần, ngẫu nhiên vang lên tiếng kêu bi thương, thảm thiết hoặc là tiếng thét chói tai của các tiểu thư, công tử quý tộc — thời điểm các học sinh lớp trên chiến đấu trên chiến trường vẫn chưa giết sạch kẻ thù, thậm chí còn tận lực bắt sống một số. Họ để lại rất nhiều tên bị thương nặng. Nhưng ngoài tên cần thiết, còn lại đều phải trở thành thi thể lạnh lẽo. Công tác này sẽ để cho tân sinh dọn dẹp chiến trường hoàn thành.

Rất nhiều người nơm nớp lo sợ không xuống tay được, thậm chí còn nôn ọe. Người trẻ tuổi được Đội phòng vệ, dân binh đề bạt tới như Freya thì tốt hơn nhiều. Nàng chỉ đoán thân phận của người trong xe ngựa một lát, sau đó cúi đầu chuyên tâm làm công việc của mình. Con trai thứ của Bá tước Beck Berg mặt tái nhợt đi theo phía sau nàng. Lúc trước trong bụng có gì thì đã nôn ra hết, hiện tại người trẻ tuổi này chỉ có thể yếu ớt nôn khan.

Cậu ta vừa vịn lấy gốc cây linh sam, vừa kính nể nhìn Freya xuống tay sạch sẽ, lưu loát, nghĩ thầm quả nhiên là cô nhóc có cá tính.

"... Cô có biết kia là ai chăng?" Cậu ta thở hổn hển hỏi.

"Cái gì?" Freya khó hiểu, quay đầu hỏi.

"Xe ngựa."

Cô gái nông thôn Bucce nghi hoặc nhìn xe ngựa, trong đôi mắt sáng ngời biểu hiện sự khó hiểu rất rõ ràng. Nàng lắc đầu.

"Kí hiệu trên xe ngựa là Bọ Cánh Cứng Chúa, ở vương quốc này nó chỉ thuộc về một người."

"Hả?"

Người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Freya, nghĩ rằng cô không biết cả việc này, làm sao mà đến được học viện hoàng gia? Có điều cậu ta tức thời phát hiện đối phương không hề giả bộ ngây thơ như vậy, đành lắc đầu đáp:

"Đại sư Liquz, phù thủy thủ tịch cung đình Erewhon."

"A!" Thiếu nữ lắp bắp kinh hãi.

Con trai thứ của Bá tước Beck Berg lại lắc đầu:

"Có điều nếu đại sư Liquz ở trong xe thì căn bản không cần chúng ta ra tay, nên trong xe ngựa có thể là người khác. Chẳng qua người thân cận với đại sư Liquz không nhiều lắm, có thể mượn chiếc xe ngựa của ông ấy thì ngoài đương kim quốc vương bệ hạ ra, cũng chỉ có học sinh của ông ấy."

"Công chúa điện hạ?"

Freya trừng mắt nhìn sang. Tuy nàng chỉ là con bé nông thôn, nhưng vẫn biết chút kiến thức ngày thường này.

Người trẻ tuổi gật đầu.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, một thớt ngựa màu đen bỗng chạy vụt qua người họ. Kỵ sĩ lập tức nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, nhưng dường như ngây ra một lúc, lại quay đầu ngựa trở lại chỗ hai người họ — sau đó dừng lại trước mặt họ. Freya ngạc nhiên. Nàng và người trẻ tuổi bên cạnh cùng ngẩng đầu lên, tức thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp kia.

Trên cần cổ trắng như tuyết là gương mặt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, dù tìm khắp phương bắc Corcovado cũng khó có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn mĩ như vậy, chiếc cằm cương nghị vạch một đường cong mĩ lệ giống như vừa mới từ bức tranh đi ra. Thật là cho người ta không hẹn mà cùng nghĩ tới, cái gọi là người đẹp bắc quốc mà người ngâm thơ rong hay tán dương có lẽ từ đây mà ra.

Đôi mắt thiếu nữ giống như hai viên thạch anh tím lạnh nhưng băng. Người phương bắc của quốc gia nhiều ít có được huyết thống người Miner, chỉ là thuần khiết như thế này thì khá hiếm. Nàng nhếch môi, hai hàng lông mày tinh tế như kiếm hơi nhướn lên, tức thời có cảm giác như đang bất mãn, khiết người ta cảm thấy sự thận trọng, thẳng thắn; sống mũi thẳng, mảnh mai đại biểu cho tính cách cực kỳ kiên cường của thiếu nữ. Nhưng vào lúc này, nàng hừ lạnh một tiếng.

Nàng từ trên cao nhìn xuống hai người, ánh mắt chậm rãi đảo qua Freya lại tới con trai thứ của Bá tước Beck Berg.

"Cô là Freya?"

Nàng nhìn chằm chằm cậu con thứ của Bá tước Beck Berg, khiến cậu ta cảm giác giống như mình là rắn trong bụi cỏ bị cặp mắt sắc nhọn của chim ưng săn mồi đóng đinh vào, toàn thân lạnh buốt. Khi Nimesis mở miệng, gióng nói trầm thấp, lạnh lùng như băng tảng lại hơi khàn khàn hỏi Freya.

"Vâng, đúng vậy."

"Thành tích huấn luyện kỹ năng cưỡi ngựa và kiếm thuật của cô đều rất tốt."

Giọng nói của Nimesis trầm thấp và đầy sức hút.

"Tôi cũng nghe nói về chuyện của cô, có điều nếu cô muốn đạt được nguyện vọng của mình thì tốt nhất hãy rời xa những kẻ cặn bã này —"

Thiếu nữ ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt khinh thường liếc người trẻ tuổi, thẳng thắn nói.

Hai người đều sửng sốt.

Con trai thứ của Bá tước Beck Berg cau mày, theo bản năng mở miệng phản bác:

"Đàn chị Nimesis, chị nói như vậy —"

Nhưng cậu ta chưa kịp nói xong đã nghe thấy "Keng" một tiếng nhỏ, gáy lạnh toát. Khóe mắt vừa chạm đến ánh sáng chói mắt phản chiếu từ lưỡi kiếm sáng như tuyết, người trẻ tuổi phát hiện Nimesis đã xuống ngựa, trường kiếm gác lên cổ cậu ta. Toàn bộ động tác của nàng như hành văn lưu loát, thậm chí cậu ta vừa mới định giang tay nhún vai theo lời nói của mình đã chợt cứng ngắc.

"Ta cho phép ngươi nói chen vào sao?" Nimesis lạnh như băng hỏi.

Sau lưng người trẻ tuổi đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không nói được câu nào.

"Ngươi tên là gì?" Thiếu nữ lại hỏi.

"Sannie…"

"Cấp sĩ?"

"Chị Ni, Nimesis, tôi —"

Kiếm trong tay thiếu nữ kề sát thêm, xen lời:

"Báo cáo trưởng quan."

Cậu con trai thứ của Bá tước Beck Berg nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ đáp:

"Báo cáo trưởng quan, tôi là học sinh năm hai, còn chưa tới cấp sĩ —"

Cậu ta không dám nói thêm một lời, dùng hết sức toàn thân mới phun ra được mấy câu.

Nimesis keng một tiếng tra kiếm vào vỏ, động tác mau tới mức khó thấy rõ ràng. Nàng quay lại, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đang vừa vuốt cổ vừa thầm chửi bới, đôi mắt màu tím không hề che giấu sự khinh thường, nhưng lúc nói chuyện lại là mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ:

"Vậy thì, binh sĩ, ta lệnh cho ngươi câm miệng —"

Sau đó nàng quay sang, hai tay chỉnh lại cổ áo đã hơi lệch vì thanh lí chiến trường vừa xong của Freya, rồi vỗ nhẹ lên vai cô gái, dịu dàng nói:

"Nhớ kỹ lời tôi nói, sẽ có ích cho cô —"

Freya vẫn không nhúc nhích, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Chắc là, nói cảm ơn?

Thật là lợi hại, mình cũng có thể trở thành người giống như đối phương sao? Một ngày kia, nàng nghĩ.

...

"Đó là ai?"

Lúc công chúa bán tinh linh quay lại liền thấp giọng hỏi người trẻ tuổi bên cạnh. Nàng nhìn qua cửa sổ xe ngựa, thủy chung hướng về phía bìa rừng — toàn bộ quá trình cậu con thứ của Bá tước Beck Berg xung đột với Nimesis đều rơi vào mắt thiếu nữ này. Nàng đẩy rèm cửa sổ, hơi xuất thần nhìn hai cô gái trong rừng kia, lòng cảm thấy chút quen thuộc.

"Con gái của phu nhân Miller, phải nói là có quan hệ thân thuộc với Đại Công Lorn. Tài năng của cô ấy không tồi, lại thuộc bè lũ vương thất ngoan cố, hẳn là có thể tín nhiệm." Tước gĩ Begnin chỉ nhìn thoáng qua, đáp.

Nghe người thanh niên giả bộ ngớ ngẩn, thiếu nữ mỉm cười:

"Ta đương nhiên biết Nimesis, cô ấy là bạn thân của ta, Begnin, anh mệt mỏi quá rồi sao?"

"Xin lỗi."

Begnin xấu hổ đáp.

"Ta nói là người khác, anh có nhận biết không?"

Công chúa bán tinh linh lại hỏi.

"Ta cảm thấy cô ấy khá quen mắt —"

"Đó là con gái của Everton —"

Bên ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói ôn hòa.

Griffeyin hơi ngẩn người, tức thời trong đôi mắt màu bạc lóe lên vẻ vui mừng. Nàng quay lại, nhỏ giọng hỏi:

"Orvail khanh?"

Bên ngoài xe ngựa trầm mặc một lát.

Sau đó có tiếng cười nhẹ:

"Đúng là lão thần, công chúa điện hạ, xem ra tôi đã tới chậm một lát."