Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 148: Tảng sáng (1)




Người thanh niên nói xong, nặng nề thở một hơi. Anh ta ho khan, sắc mặt xám xịt như tro.

"Nhưng tức giận không thể thay cơm ăn, cậu trai trẻ."

Một lính đánh thuê lớn tuổi không đánh lòng nhìn anh ta nói.

"Cậu nói pháp luật với chúng, chúng dùng nắm tay nói với cậu. Nắm tay của chúng to, cậu có thể làm thế nào? Chúng ta đều ở đây, nhưng chẳng phải chúng vẫn không quan tâm, vì sao? Bởi vì căn bản chúng không sợ chúng ta."

"Cho dù muốn công thành, nhưng chúng ta đánh vào nổi sao?" Một người khác cũng nói.

"Đừng quên thực tế, đừng quên quân đội trong tay tên khốn kiếp kia."

Người thanh niên mặc áo khoác xanh xám cắn chặt răng, không cách nào trả lời.

Đúng lúc này, đám đông chợt có tiếng xôn xao. Tất cả mọi người sửng sốt, các đoàn trưởng lính đánh thuê lập tức cánh giác quát:

"Làm gì vậy? Ồn cái gì mà ồn!"

"Sếp, trên tường thành như có thêm người. Chúng có tiếp viện!" Lính đánh thuê gần cửa thành lập tức cao giọng báo cáo.

Mọi người nghe trả lời liền chau mày.

Còn có tiếp viện?

Khó trách không sợ.

...

Thực tế, khi Roscoe dẫn lính lên tường thành, nhìn thấy người đông nghìn nghịt cách cửa thành không xa — nên giờ khắc này nhìn từ trên tường thành xuống, cả bình nguyên ngoài thành đều là ánh sáng lửa trại lốm đốm. Bên cạnh lửa trại đầy bóng người lấp ló, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu lính đánh thuê hoặc là mạo hiểm gia.

Gã thanh niên sắc mặt tái nhợt hừ lạnh.

Gã quay lại nhìn một loạt binh lính bọc vải đen đằng sau mình, biết rằng ẩn giấu dưới lớp vải đó thực ra là những bộ xương đáng sợ — binh lính khô lâu, một trong những bộ phận cơ bản cấu thành cỗ máy giết người vô tình Madala.

Ánh mắt gã lại hướng về phía bình nguyên, thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì ngữ điệu lãnh đạm nói với quan quân bên cạnh:

"Kêu to lên, nói cho chúng biết chúng có nửa giờ để rời đi, bằng không giết không cần hỏi."

Lời nói của gã lạnh lùng như một lưỡi đao.

Dù sao so với việc chỉ huy chiến đấu tại đây, vị phù thủy vong linh này càng hi vọng quay về phòng nghiên cứu dưới tầng hầm ngầm để nghiên cứu tư liệu mà gã cướp được từ thư viện loài người.

Quan quân quý tộc cẩn thận nhìn gã một cái, vội vàng cúi đầu xác nhận. Mặc dù y cảm thấy kỳ lạ về xuất xứ của quân đội bạn xa lạ này, nhưng cũng biết đây là viện quân mà ngài lãnh chúa phái tới — về phần có phải gia thần bên ngài Nam tước lãnh khốc kia hay không thì y không dám hỏi nhiều, nhưng điều không cần hoài nghi chính là đoàn chiến sĩ thần bí sóng vai đứng chung với bọn y là quân đội vong linh Madala.

Dù sao khả năng xét từ bất luận phương diện nào cũng không quá mức khó tưởng tượng.

Quan quân quý tộc trở lại tường thành, húng hắng chỉnh giọng, lòng thầm đắc ý; y bị lũ lính đánh thuê đê tiện kia vây ở đây đã bất mãn từ lâu. Nên biết là ngày thường đám tư quân quý tộc bọn y kiêu căng đã quen, nào có dự đoán được lại có ngày đến phiên mình bị người khác vây công.

Cho dù chỉ bị vây mà không công cũng đủ để những kẻ này cảm thấy mất hết thể diện. Y lập tức vẫy tay, gọi học đồ phù thủy cách đó không xa tới, hách dịch nói:

"Tinh thể."

Học đồ phù thủy không dám chậm trế, lập tức khởi động thuật khuếch đại âm thanh trên pha lê.

Quan quân quý tộc vừa lòng gật đầu, giống như giờ phút này y đã là quân đoàn trưởng thống soái nghìn quân Erewhon. Lại chỉnh trang cổ họng một chút, sau đó y quát về phía ngoài thành:

"Dân đen phía dưới, nghe rõ cho ta—!"

...

"Dân đen phía dưới, nghe rõ cho ta—!"

Quan quân thủ hạ của Grudin lớn tiếng gọi, lập tức dậy lên cơn sóng lớn trong các lính đánh thuê ngoài thành; tất cả không hẹn mà cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thành Linh Sam, nín thở chờ đợi đoạn sau của đối phương.

Nhưng đã không có đoạn sau — bởi vì vị quan quân kia vừa mới mở miệng đã chợt cứng đờ. Viên tinh thể chứa phép khuếch đại âm thanh mà y giật từ tay học đồ phù thủy đã lạch cạch rơi xuống đất — y kinh ngạc đờ cả người, nói không ra lời.

Y trơ mắt nhìn lính đánh thuê phía dưới xôn xao một trận, rồi bỗng nhiên giống như có một con quái thú khổng lồ đi qua, bắt đầu từ phía cuối đám đông, đoàn người im hơi lặng tiếng tự động tách ra hai bên; con quái thú trong bóng ma kia đang lặng lẽ tiến về phía trước, từng chút tới gần cửa thành.

Kia là cái gì?

Không chỉ y, Roscoe cũng nheo mắt, đứng im như hóa đá nhìn về phía kia.

...

"Các vị!"

Cạnh lửa trại, người thanh niên mặc áo khoác xanh xám thất vọng nhìn những người đang ngồi:

"Chẳng lẽ chúng ta không thể thiêu đốt nhiệt huyết chiến đấu một lần, cho dù chỉ một lần thôi sao? Phải chúng ta là lính đánh thuê, là mạo hiểm gia, nhưng lính đánh thuê cũng có vinh quang của lính đánh thuê, vinh quang này là vinh quang khi bảo vệ đồng đội trên chiến trường —"

"Chẳng lẽ chúng ta đã vứt bỏ vinh quang này rồi sao? Nhưng không dựa vào đồng đội, không dựa vào chiến hữu thì còn gì gọi là lính đánh thuê?"

Lời nói của anh ta kéo theo một hồi trầm mặc, giống như cộng hưởng với sự yên tĩnh do tiếng kêu gọi từ cổng thành xa xa gây ra.

Các đoàn trưởng nhìn nhau, nhưng họ vẫn do dự không quyết. Họ muốn một câu trả lời cho người dưới tay mình, nhưng câu trả lời này không phải chuyện nói suông.

Không ai muốn bị yếu thế, nhưng dù sao cũng là khiêu chiến chính diện một lãnh chúa vương quốc, một Nam tước, thậm chí còn là con trai của Bá tước Randenar — nếu bọn họ lựa chọn chiến đấu, sau này có lẽ không còn đất cắm dùi cho họ ở cái vương quốc này nữa.

Lựa chọn này làm họ tiến thối lưỡng nan.

Người thanh niên thở dài:

"Xin lỗi, xem ra tôi đã quá ép buộc mọi người…"

Anh ta đứng lên, nói:

"Được rồi, nhưng dù thế nào, những oan hồn trên giá chữ thập đó còn cần một câu trả lời. Tôi biết các người khó xử — cho nên các người không thể trả lời, vậy tôi giúp các người trả lời."

"Nếu như cần người chết, lần này hãy để tôi chết cùng với đồng bạn của tôi. Chỉ hi vọng các người vĩnh viễn đừng quên ngày này, gã Nam tước máu lạnh kia không chỉ giẫm lên sinh mạng của đồng bạn các người, mà còn cả sự tôn nghiêm của các người."

Nói xong, anh ta xoay người lại đi.

Nhưng anh ta còn chưa đi được hai bước đã có người gọi lại:

"Người thanh niên!"

Học đồ phù thủy trẻ tuổi dừng lại.

"Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Cậu đã quên câu nói mà người kia đã nói cho cậu rồi sao. Tôi nghĩ ý của anh ta là có lẽ, có một ngày sẽ cho chúng ta một công đạo —"

"Ông tin sao?"

Người thanh niên hừ lạnh ngắt lời người kia, quay đầu nói:

"Ông tin lời nói qua loa này sao? Cái gọi là nhân vật cao thượng đó, không có tên nào tốt —"

Lời nói của anh ta bỗng nghẹn đứt.

Đồng tử của người thanh niên nở lớn. Anh ta khó tin nhìn đám đông phía sau xôn xao, sau đó tầng tầng tách ra, giống như thủy triều rút, lại giống như một con quái thú khổng lồ đang tách đám đông, ép họ phải nhường sang hai bên.

Lửa trại chợt tối sầm lại, không khí mau chóng hạ nhiệt độ.

Mặt đất ngưng kết sương trắng với tốc độ mà mắt thường thấy được.

Học đồ phù thủy hít nhẹ, anh ta đã thấy được bóng người phía sau đám đông kia.

Một người trẻ tuổi, một cô bé, một thanh kiếm.

Đơn thương độc mã, thẳng tiến không lùi.

Burlando nắm tay Funya, bước từng bước về phía trước. Hắn đi tới trước, khí thế cấp Hoàng Kim như thanh kiếm vô hình chẻ đôi đám đông, người hơi chậm bước lập tức bị nhiệt độ lạnh lẽo ép tới khiến phải thở gấp.

Không ai có gan cản trở, con đường rộng mở lập tức nối giữa người kia và cửa nam thành Linh Sam.

Không ai có gan gây ra tiếng động, tất cả lính đánh thuê, mạo hiểm gia ở đây đều lặng ngắt như tờ nhìn cảnh trước mặt:

Burlando đi xuyên qua họ, nhìn các lính đánh thuê phía sau duy trì khoảng cách nhất định vây quanh đi theo. Rất đông người yên lặng đi theo một người, giống như những kỵ sĩ theo sau nhà vua vậy.

Họ còn nhìn thấy, người trẻ tuổi kia lặng lẽ nắm tay một cô bé con, chậm rãi đi tới phía dưới cửa thành rồi dừng lại.

Tất cả cùng chứng kiến.

Funya ngẩng đầu nhìn Burlando, trong đôi mắt xanh biếc đầy vẻ ỷ lại; cô bé đặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay ấm áp của Burlando, hai người một đường đi tới, xuyên qua rừng rậm tối tăm, xuyên qua màn đêm nơi hoang dã, trong lòng cô bé luôn có cảm giác:

Cảm giác giống như mẹ và cha vậy.

Là ấm áp và yên ổn.

Tay của anh Burlando giống như bến cảng.

Burlando thì nhìn lên, trong con mắt lạnh như băng phản chiếu khuôn mặt tái xanh của gã quan quân quý tộc.

"Ngươi muốn nói ta nghe điều gì?"

Giọng của chàng trai không cao, nhưng giữa doanh trại vắng lặng này lại có thể nghe rõ ràng:

"Binh lính?"

Quan quân quý tộc trên đầu tường cứng họng.

Y há mồm, tuy chỉ bị người trẻ tuổi kia liếc một cái mà ngực đã giống như trúng một kiếm, không thở nổi. Y quay lại theo bản năng, muốn tìm Roscoe cầu cứu, lại phát hiện tường thành đã sớm không còn thấy bóng dáng của đối phương.

Y thầm kêu khổ, lại bị khí thế của Burlando chèn ép, không thể không lắp bắp đáp:

"Ta… ta nói, các, các… các ngươi… tản ra, bằng… bằng không… giết… giết không cần hỏi."

Lính đánh thuê dưới thành xôn xao. Họ đều biết Nam tước máu lạnh kia tuyệt đối không nói đùa với họ; bởi vậy, mệnh lệnh này vừa ra, không ít người nhất thời do dự bất định.

Nhưng Burlando chỉ gật đầu.

"Xong rồi?"

Hắn hỏi.

"Xong, xong rồi..."

Quan quân quý tộc đổ mồ hôi lạnh. Y không biết vì sao mình run sợ như vậy, rõ ràng tên thanh niên kia còn cách mình xa như vậy mà y luôn có cảm giác như bị một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu.

Burlando lại gật gật đầu.

"Như vậy, hiện tại đến phiên ta nói —"

Dứt lời, hắn tiến lên một bước, tay trái ép vỏ kiếm xuống, tay phải giữ chuôi kiếm — trường kiếm ra khỏi vỏ — một hoa bạc lóe lên; nhưng tất cả mọi người lại nhìn thấy một dải sáng màu bạc từ chỗ người trẻ tuổi kéo lên trên.

Nhưng đây không phải dải sáng.

Mà là đường kiếm — từ dưới hướng lên trên.

Một làn sóng lan tỏa từ kiếm thế của Burlando về phía trước, gió chưa kịp lan ra, cửa thành bên ngoài đã rắc một tiếng lõm vào trong, sau đó vỡ tan thành vụn phấn… Sóng gợn lại lan về phía trước, cửa thành bên trong ầm ầm đổ nát một nửa chỉnh tề dọc theo vết cắt… kiếm phong thổi ào qua, thành lũy như đống cát bị gió thổi, cả một đoạn tường thành dài gần mười mét chớp mắt hóa thành bột mịn. Bụi tan khói diệt — Burlando múa kiếm nửa vòng tròn trên không, lui về sau một bước.

Thu kiếm.

Về vỏ.

Rắc rắc, trường kiếm đứt thành bốn đoạn.