Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 99: Sa đọa (5)




Ta là Erko?

Bố nhổ vào, bố là bố mày thì có!

Burlando phản ứng lại, lập tức chửi mắng ầm ĩ trong lòng. Hắn tức thì nghĩ ra tiền căn hậu quả, lại mắng Makarow vô sỉ, ngay cả chính hắn cũng dám lợi dụng. Hắn hít sâu một hơi, tạm thời ghi nhớ món nợ này, sau này có thời gian từ từ đi tìm lão tính sổ. Dù sao thì, trước mắt cần phải giải quyết thằng cha tự cao tự đại kia đã.

Lúc này hắn thật sự cảm thấy, còn nói nhiều với thằng này thêm một câu có lẽ mình sẽ giảm thọ mười năm mất.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy Sanvid bên cạnh ngắt lời: "Nói như thế, Redi, ngươi thật sự đầu hàng Connord?"

Burlando quay lại thấy người thanh niên này đang bình tĩnh lạnh lùng nhìn thẳng về phía thằng khùng tự đại kia. Trên gương mặt cậu ta không có chút biểu tình dư thừa, chỉ có hơi thất vọng mà thôi. Burlando ngạc nhiên, không nghĩ người thanh niên có vẻ hiền hòa này lại có một mặt như vậy.

Gã tóc trắng sửng sốt. Gã nhìn những người phía trước — đồng đội ngày xưa của gã. Gã nhìn ánh mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng của Sanvid, bản năng co rụt người lại, quay sang người khác đều thấy họ oán giận nhìn gã.

Nhưng những ánh mắt chất vấn đó ngược lại càng khơi dậy cảm xúc phản kháng. Redi lạnh lùng hừ một tiếng: "Vốn là đơn giản như vậy. Makarow đã từ bỏ chúng ta, các người không nhận ra sao? Lão già kia chẳng qua chỉ coi các người là một quân cờ có thể lợi dụng mà thôi. Vì sao ta phải bán mạng cho lão? Một khi đã vậy, vì sao ta không thể lựa chọn cách sống tốt hơn?"

"Cho nên ngươi sẽ truy giết chúng ta, biểu đạt lòng trung thành với ông chủ của ngươi sao?" Sanvid lạnh lùng chất vấn: "Ta là bạn tốt nhất của ngươi, Redi, những người này cũng từng là đồng đội của ngươi. Makarow có lỗi với ngươi, chúng ta cũng có lỗi với ngươi sao?"

Redi cứng lại.

Gã nghiến răng, cố trả lời: "Ta vốn không muốn giết các ngươi. Các ngươi hãy đi cùng ta, ta vẫn là đồng đội của các ngươi." Thanh niên tóc trắng do dự một lát, mới chột dạ trả lời.

"Ta không cần ngươi bố thí!" Sanvid cảm thấy buồn nôn, trả lời: "Vậy mà ta còn coi ngươi là bạn tốt nhất, đúng là có mắt như mù."

"Chúng ta cũng vậy!" Các lính đánh thuê Sói Xám quần áo tả tơi, đồng loạt tức giận nói.

Burlando ung dung nhìn thằng cuồng tự đại phải đối diện với cảnh chúng bạn xa lánh, không ngờ Sanvid lại quay đầu, cung kính khom mình nói với hắn: "Tiên sinh Burlando, Redi nói đúng. Makarow đã thật sự bỏ rơi chúng tôi, nhưng mười năm nay vị đoàn trưởng đó giống như người thân của chúng tôi vậy. Nếu quả có điều gì oán hận, giờ khắc này cũng đã tan thành mây khói. Bắt đầu từ lúc này, chúng tôi chẳng qua chỉ là một nhóm người đáng thương không ai nhận mà thôi. Tiên sinh Burlando, chỉ có ngài đồng ý ra tay cứu giúp chúng tôi — nếu ngài bằng lòng, chúng tôi hi vọng gia nhập đội ngũ của ngài. Chúng tôi không có yêu cầu cao xa gì, chỉ có thể tiếp tục sinh tồn, như thế mà thôi —"

Burlando lại ngạc nhiên, rồi nhìn sang những người khác, phát hiện nhóm lính đánh thuê Sói Xám trông như dân chạy nạn dường như đã tiếp nhận đề nghị của Sanvid. Nhìn ra được, người thanh niên này rất có lực ảnh hưởng trong nhóm. Có điều hắn hơi khép mắt, như cười như không liếc Redi cách đó không xa: "Lúc nói như vậy, có lẽ các người đã quên? Tên này nói tôi và tiên sinh đoàn trưởng Makarow trong miệng các người có không ít quan hệ đâu. Cho dù như thế, các người cũng có thể chấp nhận?"

"Tên kia bị thù hận làm tối tăm mặt mũi, chẳng khác nào một thằng ngốc! Lời gã nói, có ai mà tin nổi chứ?" Lính đánh thuê cao lớn hừ một tiếng nói.

Burlando lại nhìn Sanvid, thấy cậu ta gật đầu.

Hắn cười thầm, xem ra cái thằng lông trắng này cũng không chỉ toàn làm việc xấu nha. Ít nhất gã cũng đưa một nhóm lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú tới cửa cho mình. Chẳng qua Burlando vẫn giả bộ nghiêm trang, đáp: "Việc này nói sau, hiện giờ hãy xem tôi và vị tiên sinh Redi đây giải quyết một chút ân oán cá nhân. Chờ tôi xử lý xong chuyện này lại nói cũng không muộn —"

Burlando dứt lời, ngẩng lên — nhưng không ngẩng còn may, vừa nhấc đầu lên đã lại suýt nữa tức chết. Bởi vì hắn thấy Redi đang ngoạc cái mồm ra, cười rất chi tự đại: "Ha --- ha --- ha!"

Gã tóc trắng khinh miệt liếc bọn hắn, buồn cười nói: "Ngươi xử lý ta? Burlando — à không, tiên sinh Erko. Có lẽ bây giờ ngươi còn chưa rõ tình trạng của mình. Các giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao dưới tay ta chính là tinh nhuệ trong giáo phái, mỗi người họ đều có thực lực Bạch Ngân đỉnh cấp. Đương nhiên, chưa nói tới tiểu thư Akane — hiện giờ nàng là chiến sĩ thuộc về ta, các ngươi thấy nàng chưa? Nàng là chiến sĩ có thực lực Hoàng Kim! Trước mặt chênh lệch thực lực như vậy mà ngươi còn cuồng vọng nói muốn xử lý ta? Ha ha, bằng vào 30 hộ vệ Bạch Ngân này sao? Đúng là đáng buồn cười."

Gã vừa nói vừa tới sau lưng Akane, muốn duỗi tay lên vỗ vỗ vào má thiếu nữ tóc đỏ, nhưng bị nàng cực kỳ không nể mặt vươn tay gạt ra. Thiếu nữ tóc đỏ quay đầu, lạnh lùng nhìn gã.

Redi xấu hổ ho khan một tiếng, cũng may các đồng đội ngày xưa của gã chẳng quan tâm tới việc gã xấu hổ. Bởi vì bao gồm cả Sanvid, các lính đánh thuê Sói Xám đều bị lời nói của gã dọa cứng người — họ đều biết thằng này không cần nói dối, nhưng họ không ngờ thằng điên này phát rồ đến độ xuống tay với người mình thích trước kia. Đương nhiên, nghĩ như vậy có phần oan cho cậu bé lông trắng của chúng ta. Dù sao Akane là bị Thần quan hắc ám cải tạo, bản thân gã vốn không có năng lực này.

Mặt khác, trong lòng mọi người chợt cảm thấy lạnh lẽo. Thật không ngờ giáo đồ Hắc Hỏa vây quanh họ vậy mà toàn Bạch Ngân bậc cao, thậm chí còn có một tồn tại cấp Hoàng Kim. Tuy rằng chiến sĩ Hoàng Kim kia từng là đồng đội của họ, nhưng thiếu nữ tóc đỏ lúc này lại tựa như không hề quen biết họ nữa.

Các lính đánh thuê Sói Xám bản năng lùi về sau một bước. Chẳng lẽ hôm nay mấy người họ phải chôn thây nơi này? Họ nhìn về ông chủ mới của mình, chẳng qua không nhìn còn may, vừa thấy đã dại cả ra: Thương nhân trẻ tuổi kia thế mà còn có lòng an ủi bạn gái của hắn —

"Không sao, đừng bận tâm tới thằng cuồng tự đại kia." Burlando quay lại, vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Roman, giọng bình tĩnh khiến người ta an tâm nói.

"Tôi, tôi đâu thèm quan tâm đến gã. Anh, anh làm gì, đừng tùy tiện sờ mặt con gái nhà người ta!" Roman dựng lông mi, vội vàng đưa tay lên chặn Burlando, không cho hắn chiếm tiện nghi thêm, vừa lớn tiếng biện bạch.

Lính đánh thuê Rubis còn may, đã thấy thành quen, mà họ cũng đã sớm gai mắt với thằng cuồng tự đại kia. Họ cùng nhìn Burlando, lại nhìn 20 tinh linh bộ binh hạng nặng đứng như cọc gỗ sau lưng, trong lòng đã biết kết quả là ai xui xẻo — ngài lãnh chúa bên ngoài chính trực, kỳ thực trong bụng một rổ ý tưởng xấu xa, làm sao dễ chịu thiệt như thế. Nhưng các lính đánh thuê Sói Xám không biết chi tiết lại hóa đá, trong lòng đang gào lên: "Ê ê, quý ngài này, rốt cuộc ngài có nhìn rõ tình hình hay không, đối diện là cả một đám Bạch Ngân bậc cao và một vị Hoàng Kim đấy!"

Có điều, sự khinh thường của Burlando quả thực rất có hiệu quả.

Redi tức điên người. Bình thường gã vốn không đến mức cuồng vọng tự đại như thế, nhưng sỉ nhục mà Burlando và Connord gây ra cho gã tối hôm qua luôn nghẹn trong cổ, giờ khắc này cuối cùng cũng bùng nổ. Gã không nhịn nổi, điên cuồng gào lên như một con chó dại: "Mau lên cho ta, xử lý chúng! Không, để lại cái mạng chó của tên trẻ tuổi kia cho ta. Ta muốn nó biết kết cục đắc tội với ta —"

Sau khi gào lên, rốt cục gã mới tỉnh táo hơn: "Còn hai cô gái kia nữa, giữ lại cho ta."

Sau khi Redi hạ lệnh liền không nhịn được liếm liếm môi.

Nhưng Burlando vừa lúc quay lại, giơ lên một bàn tay —

Đợi chút?

Redi sửng sốt. Gã đã hạ lệnh, bây giờ mới cầu xin tha thứ có phải chậm không? Gã nhìn thấy giáo đồ Hắc Hỏa cuồng nhiệt lao lên, giống như trước mặt chúng không phải kẻ địch, mà giống như kẻ thù giết cha giết mẹ của chúng vậy, căn bản là liều mạng không muốn sống. Gã tóc trắng sửng sốt, nghĩ như vậy cũng tốt, vừa vặn cho gã xem rốt cuộc đối phương có biêt sợ hãi là gì không.

"Ngươi cứ giả bộ đi —" Gã sung sướng đầm đìa, thầm mắng.

Lính đánh thuê Sói Xám nhất thời tái mặt. Họ cảm thấy tay chân lạnh như băng. Vào thời điểm này, các chiến sĩ đó tuy nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cầm vũ khí lên, chuẩn bị làm một trận cuối cùng — cùng lắm thì là chết. Họ là lính đánh thuê Sói Xám, cho dù đã từ bỏ cái tên này, nhưng sẽ không vi phạm lời hứa của chính mình, khiến cho cái tên này bị nhục mạ.

Redi trừng mắt, giống như muốn thưởng thức thật tốt kết cục của tên đối đầu với mình. Thế nhưng gã lập tức nhìn thấy, khi Burlando giơ tay chỉ tới, mỉm cười dùng khẩu hình nói với gã một câu — đó không phải lời cầu xin tha thứ. Redi mất hồi lâu mới có phản ứng, câu nói kia là:

"Thật bất hạnh, ngươi tới quá sớm."

Ta đến sớm?

Gã tóc trắng trẻ tuổi ngẩn người. Câu này có ý gì, chẳng lẽ bị dọa đến phát điên? Chẳng qua gã lập tức không còn nghĩ như vậy nữa. Gã nhìn thấy người thanh niên kia phất tay một cái, 20 bộ binh tinh linh mặc giáp hạng nặng, mặt không biểu tình đằng sau đồng loạt chuyển động. Chỉ như vậy thôi, sắc mặt Redi liền thay đổi.

Gã đến sớm, nếu chậm một hai ngày tuy rằng cũng chẳng làm gì được Burlando, nhưng ít ra sẽ không chôn vùi bản thân ở đây.

Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc chữa hối hận.

Cùng lúc khi Redi biến sắc, lính đánh thuê Sói Xám, lính đánh thuê Rubis thậm chí Anditina cũng đồng loạt đổi sắc. Bởi vì tất cả mọi người nhìn thấy, trên thân thể 20 tinh linh kia bỗng sáng lên ánh sáng đủ màu. Có ánh sáng diễm lệ, có ảm đạm, giống như ánh sáng cầu vồng — bọc trên áo giáp của họ, bọc trên vũ khí của họ, chỉ đại biểu cho một ý nghĩa.

Lực lượng yếu tố.

Bộ binh mạnh nhất đại lục, kỵ sĩ Thánh Điện!

Cái gì mà tinh linh chỉ thích hợp làm thợ săn, du hiệp, xạ thủ, Redi cảm thấy những lời gã từng nói giống như từng cú bạt tai vào mình, bốp bốp đanh gọn. Giáo đồ Hắc Hỏa thậm chí chưa kịp thoát khỏi trạng thái cuồng nhiệt đã bị cả một vùng sáng bao phủ. Kiếm qua, đầu bay, bao gồm cả người lẫn ác ma.

20 ánh cầu vồng, thẳng tiến không lùi —