Thanh Huyền

Quyển 1 - Chương 29: Ngã tâm tha hướng




Dinh thự của Từ gia trông còn xa hoa hơn tưởng tượng một chút, chẳng qua con sư tử đá trấn trạch đặt trước cửa đã có chút loang lổ rồi.

Đi vào bên trong, ít thấy cây xanh, càng không có giả sơn nước chảy, chỉ có hai chữ tráng lệ, trong lòng Thẩm Luyện bỗng dưng sinh ra một cảm giác buồn bực.

Sắc mặt hắn bình tĩnh không hiển lộ ra ngoài.

Từ gia phát tài rất sớm, tiểu viện có diện tích cực lớn, lại không có kiến trúc độc đáo tinh diệu gì cả, giống như những gia đình giàu có tầm thường.

Càng đi sâu vào Từ gia, Thẩm Luyện lại càng sốt ruột khó chịu, trong không khí tràn ngập các loại suy nghĩ quỷ quyệt như sóng lớn vỗ vào hết lần này đến lần khác.

Thật ra đây cũng bởi vì hắn tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải một thời gian dài, ngưng thần định tâm, trong lòng có ít tạp niệm nên càng mẫn cảm với nơi tràn ngập tà khí như Từ gia…

Huống chi người thường không biết cách kềm chế ý nghĩ, tâm viên ý mã, tham dục đều có, nên dù bị Tà Thần quấy nhiễu cũng không có cảm giác gì.

Trước mặt là một căn phòng lớn, Thẩm Luyện ngồi yên lặng, hướng về phía đông nam, dường như hắn có thể nhìn thấy từng trận khói đen phun ra nuốt vào.

Đó cũng không phải khói đen thật sự, mà là khí tức tà dị trong Từ gia đã biến ảo thành khói đen trong lòng hắn.

Thật ra thứ mà mắt người nhìn thấy, đều phải trải qua não bộ xử lý mới trở thành sự vật trong mắt, cùng với sự vật thực tế, vẫn có chút chỗ khác nhau…

Thế giới chân thức vô cùng phức tạp so với mắt nhìn tai nghe, dù cho Tiên Phập cũng không thể nhìn được toàn bộ.

Huống hồ nếu như những tin tức này đều tràn vào trong đầu, vậy thì quá khổng lồ, sẽ không gánh chịu nó được.

Dùng tâm nhìn vật tuy rằng không hoàn toàn, nhưng cũng có thể thu được tin tức tương ứng từ góc độ đặc biệt nào đó.

Từ Hoằng dắt một vị mỹ phụ chưa tới ba mươi tuổi vào trong phòng.

Cái eo của người phụ nữ kia như rắn nước, da dẻ trắng nõn, khuông mặt hàm xuân, mang một đôi mắt như nước mùa xuân, vốn đã có bảy phần sắc đẹp, nhờ đôi mắt kia nên lại tăng thêm một phần.

Mỹ phụ nhìn thấy tiểu lang quân Thẩm Luyện tuấn tú này, đôi mắt đẹp bất chợt nổi lên sóng gợn.

"Lại để cho Tiểu Luyện phải chờ lâu rồi, chuyện này phải trách thẩm thẩm nhà ngươi, nghe nói ngươi sắp đến nên trang điểm rất lâu, ta bảo nàng Tiểu Luyện là người trong nhà, không cần làm vậy, thế mà nàng lại nói, bởi vì là người nhà nên mới không thể thất lễ." Từ Hoằng miệng thì nói vậy, nhưng gương mặt lại hiện rõ vẻ tự mãn, dù sao ai cưới được bà vợ đẹp như thế đều sẽ đắc ý khoe khoang.

Lúc này hắn cũng vô thức mà quên mất chuyện Ngũ Thông Thần.

Ánh mắt nhìn thấy phấn hồng chậm rãi đi đến, hương mai tập kích, nhưng trong lòng Thẩm Luyện không có chút gì là hưởng thụ, càng cảm thấy phiền toái, bởi vì mùi tà dị trên người Diêm thị còn nhiều hơn cả Từ Hoằng.

Thẩm Luyện không nhanh không chậm ứng đối với vợ chồng Từ Hoằng, càng chắc chắn tai họa hôm đó bắt nguồn từ Từ gia.

Sau đó Thẩm Luyện đột nhiên hỏi một câu, "Nhà của Từ thúc thúc quả thật rộng lớn, vừa vào cửa đã để cho ta mở mang tầm mắt, nhưng ta vừa mới phát hiện, bên phía đông nam hình như không có người ở thì phải, rất yên tĩnh."

Phía đông nam đúng là nơi hắc khí tụ tập dày đặc nhất, giống như có cất giấu quái vật gì.

Nơi đó đừng nói là tiếng người, ngay cả tiếng chim cũng không có, càng không thấy phi điểu bay qua, vẻn vẹn chỉ lộ ra một góc mái hiên, nhìn giống như một miếu thờ.

Gương mặt xinh đẹp của Diêm thị đã mất đi vẻ hồng hào, trở nên tái nhợt, Từ Hoằng dường như có chút giật mình, đồng thời nghĩ trong lòng: tiểu tử Thẩm Luyện này lên núi tu Đạo hai năm, tuổi hắn còn nhỏ như thế, lẽ nào đã tu ra một chút đạo hạnh rồi sao, thế mà lại phát hiện ra vị trí của tên ôn thần kia.

Càng lúc hắn càng tin tưởng Thẩm Luyện có quan hệ với việc ôn thần bị thương ở Thẩm gia, chẳng qua Thẩm Luyện lại quá nhỏ tuổi, dù cho làm đạo sĩ hai năm cũng chưa chắc có thần thông to lớn mà hàng phục tên ma đầu này.

Nói không chừng Thẩm Luyện còn có người khác hỗ trợ, Từ Hoằng quyết định phải dò hỏi thêm một chút nữa, nếu như phía sau Thẩm Luyện thật sự có cao nhân, có thể trừ đi tai họa trong nhà thì còn gì tốt hơn.

"Bởi vì trong nhà rộng lớn, người cũng quá ít nên phía đông nam phải để hoang mà thôi, nếu Tiểu Luyện hiếu kỳ thì ăn cơm rồi chúng ta có thể đi xem một chút."

Từ Hoằng cười bảo.

Diêm thị lại bất giác nắm chặt tay Từ Hoằng, trên trán có chút mồ hôi lạnh, tinh mịn như hạt gạo.

Thẩm Luyện rốt cuộc không chủ động đi đến đó, Từ Hoằng cũng chiêu đãi Thẩm Luyện thật chu đáo.

Hắn không có nói khoác, đồ ăn của Từ gia quả thật không tệ.

Cũng là món ăn đó nhưng kỹ thuật khác nhau, độ lửa khác nhau, cùng với nguyên liệu tươi ngon, biết cách phối hợp gia vị đều sẽ ảnh hưởng đến mùi vị cuối cùng của thức ăn.

Thẩm Luyện dù trải qua cả hai kiếp, hưởng thụ qua không ít mỹ thực cũng phải khen ngợi nó làm ngon.

Bỗng Diêm thị lại hỏi: "Tiểu Luyện ăn cơm sao còn mang theo kiếm, không cảm thấy vướng víu à?"

Nàng nhìn thấy bên hông Thẩm Luyện mang theo một thanh kiếm nhỏ dài chưa tới hai thước, vỏ kiếm xanh biếc, cũng không có chạm khắc hoa văn gì, nhìn trông rất mới.

Thật ra Từ Hoằng đã sớm chú ý tới, vì vậy mới bảo Diêm thị dò hỏi.

"Thật ra nó làm bằng gỗ." Thẩm Luyện cởi kiếm xuống, rút lưỡi kiếm ra, quả nhiên là một thanh kiếm gỗ, còn có từng tia từng tia đàn hương thoang thoảng.

Diêm thị che miệng cười nói: "Tiểu Luyện lớn như thế rồi, còn dùng đồ chơi."

"Quân tử mang kiếm, tiểu chất chỉ noi theo tiên hiền mà thôi." Thẩm Luyện đột nhiên trả lời, hắn nói chuyện phong độ từ nghi, phối hợp với khuôn mặt thanh tú non nớt của hắn, lại làm cho Diêm thị không nhịn được mà mỉm cười.

"Cục cưng của ta, có chuyện gì vui vậy." Một giọng nói sắc bén của nam tử vang lên, lại khiến cho căn phòng này đột nhiên lạnh lẽo, dường như nhiệt độ giảm xuống không ít.

Một thư sinh trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú bước vào, nhưng nó lại khiến cho dung nhan Diêm thị biến sắc.

Từ Hoằng vô cùng kinh ngạc, không ngờ tên ôn thần này lại đến đây vào lúc này.

Nam tử trẻ tuổi kia, cực kỳ kiêu căng, trực tiếp bắt lấy chiếc eo nhỏ của Diêm thị, đá Từ Hoằng văng ra, ngồi bệ vệ trên bàn, nào có vóc dáng của thư sinh, hung hăng như một tên thổ phỉ.

Đột nhiên xảy ra biến cố, Thẩm Luyện không kinh không sợ, mà khó chịu trong lòng lại liên tục tăng lên.

"Chắc ngươi không biết, lúc ăn cơm ta rất ghét có người đến quấy rầy." Thẩm Luyện bình tĩnh nói với người thanh niên.

Còn Từ Hoằng nằm trên mặt đất kêu lên, Diêm thị tỏ ra hoảng sợ, đều không chút ảnh hưởng tới hắn.

Lúc trước giao thủ trong mơ khó nói mạnh yếu, dù sao trước kia Thẩm Luyện có ưu thế rất lớn.

Hiện tại mới chính thức đối mặt, từ trên người tên ác ma này, thứ mà Thẩm Luyện cảm nhận được không phải là áp lực, mà là sự buồn bực dữ tợn.

Khí tức trên cơ thể người này khiến cho hắn chán ghét vô cùng.

Theo lý thuyết người tu hành nên thanh tịnh ngưng tâm, trừ đi tạp niệm, tránh cho rơi vào dục vọng, hư vọng không thể tự kềm chế.

Tinh thần của nam tử trẻ này rất mạnh mẽ, lại tràn đầy ác dục, trên người thỉnh thoảng tỏa ra ác niệm hỗn loạn.

Thậm chí Thẩm Luyện không hiểu, vì sao đến bây giờ kẻ này lại không bị rối loạn tinh thần chứ, rõ ràng là lục căn không tịnh mà lại có thể duy trì bản ngã, không bị những dục vọng hỗn độn kia đánh cho tan vỡ…