Thanh Huyền

Quyển 1 - Chương 54: Thử thách




Dịch giả: Gia

"Đúng thế, bản hợp tấu cầm tiêu này tài nghệ cao siêu, có thể nói đã đăng phong tạo cực (1), nhưng lại thiếu một chút thần vận."

"Thần vận thế nào?" chủ nhân thản nhiên hỏi.

"Không nghe không thấy, chỉ có thể dùng tâm cảm nhận." Thẩm Luyện ngoảnh đầu, nói với một vị mỹ tỳ đang đánh đàn trong đó: "Vị cô nương này, có thể cho ta mượn cầm dùng một lát được không, để cho tại hạ thể hiện ra cái gọi là thần vận."

Mỹ tỳ kia tựa như không nghe Thẩm Luyện nói gì, đứng im không động đậy.

Chủ nhân hơi vuốt cằm, ánh mắt rơi lên thân mỹ tỳ, hơi sáng lên một chút.

Sau đó mỹ tỳ mới đưa cầm tới.

Thẩm Luyện quan sát rất cẩn thận, từ lúc hắn bắt đầu nói chuyện đến khi mỹ từ đưa cầm đến, trên khuôn mặt nàng không hề có biểu hiện gì, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa, giống như một người máy.

Cầm có bảy dây, Thẩm Luyện hơi gẩy một cái, lập tức có tiếng đàn trong trẻo phát ra tựa như nước chảy.

Ngón tay của Thẩm Luyện càng lúc càng nhanh, âm điệu của tiếng đàn càng lúc càng cao, nếu luận tài nghệ thì Thẩm Luyện chỉ hơn các nàng một ngón tay linh hoạt thôi, không có chỗ đặc biệt nào, cũng không khiến cho mọi người cảm nhận ra 'thần vận' mà hắn nói.

******, khi giai điệu Thẩm Luyện đàn đạt tới độ cao nhất định, bất kể là Tiêu Trúc hay Khổ Tuệ, đột nhiên không còn nghe được âm thanh gì nữa.

Thế nhưng ngón tay của Thẩm Luyện rõ ràng vẫn đang gảy dây đàn, liên tục dao động, nhanh đến mức khó mà tin nổi, tựa như mọc ra rất nhiều xúc tu.

Khuôn mặt Thẩm Luyện lộ vẻ thống khổ, ngón tay cũng không ngừng lại.

Cơ thể của những ả mỹ tỳ kia bắt đầu uốn éo uyển chuyển, rượu và thức ăn trên bàn bắt đầu rung động nhẹ.

Thẩm Luyện đã nói dối… hắn căn bản chẳng có thần vận gì muốn biểu hiện thông qua tiếng đàn cả.

Thế giới này tồn tại rất nhiều quy tắc lợi hại hơn Địa Cầu, nhưng cũng có chỗ thiếu sót.

Trước đây Thẩm Luyện từng học qua vật lý, sau khi tần số âm thanh vượt qua một giá trị cực hạn thì con người sẽ không nghe được loại tần số âm thanh này.

Loại sóng âm này còn được gọi là siêu âm, loài dơi thông thường dùng nó để định vị.

Nhưng tác dụng của siêu âm cũng không chỉ vậy, Thẩm Luyện dùng hết sức lực, thậm chí vận dụng phương pháp vượt khỏi sức chịu đựng của bản thân để phát ra âm thanh tần số cao này, đương nhiên không phải đơn giản như vậy.

Siêu âm thật ra cũng là một kiểu lan truyền năng lượng, những mỹ tỳ này tuyệt đối không phải người thật.

Khi sóng âm cực mạnh đi xuyên qua cơ thể các nàng, thì bên trong các nàng cũng bắt đầu chấn động.

Tựa như quả bóng bị đâm thủng, cuối cùng cơ thể các nàng nổ tung ra, làm ướt cả một góc đình nghỉ mát.

Hóa ra những mỹ nhân như hoa như ngọc này cũng do nước biến thành, dùng giả che thật.

Dây đàn cũng đúng lúc đứt đoạn, hai tay Thẩm Luyện đã be bét máu thịt.

Lặng lẽ dỡ tay ra, hắn cũng không thèm nhìn đôi tay đẫm máu của mình mà khẽ thở dài.

Vẻ mặt của chủ nhân hơi tức giận, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi làm vậy không sợ ta trừng phạt ngươi?"

"Tại hạ là chim yến tước, còn ngài là đại bàng, nếu ngài muốn trừng phạt tại hạ, chắc chắn sẽ không phải lý do tức giận, bởi vì không đáng." Máu đào của Thẩm Luyện nhuộm đỏ cả vạt áo hắn, sau đó miệng vết thương nhúc nhích, rốt cuộc không chảy máu nữa.

Thế nhưng nhìn nó vô cùng dữ tợn đáng sợ, khiến cho người thấy phải run tim mất mật.

Tiêu Trúc không nghĩ ra tại sao Thẩm Luyện phải làm thế, chủ nhân nơi này dù không phải Tiên Phật, chắc cũng là yêu ma hạng nhất, đắc tội với hắn chỉ sợ kiếp sau cũng không đầu thai được.

"Nơi nhân gian bẩn thỉu này, hiếm khi xuất hiện một hạt giống tu Đạo, ngươi tên gì?" Chủ nhân nói.

Thức ăn ngon rượu ngon lúc nãy cũng không phải miễn phí, từ đầu tới cuối người chủ nhân này muốn bọn họ làm gì thì bọn họ phải làm đó, không dám phản kháng.

Dùng cường quyền làm chân lý.

Thậm chí ngay cả âm nhạc cũng do hắn lựa chọn, không cho ba người cơ hội lựa chọn.

Nhìn giống như vua chúa uy nghiêm, thật ra là bá đạo đến cực điểm.

Đồng thời còn gieo ám thị không thể làm trái ý hắn vào sâu trong lòng ba người.

Đạo tâm duy nguy (2), nhưng lại không ở chỗ đáng sợ, mà tùy vào cảnh giác.

Nếu như đánh mất tâm chí thì bất kể là tập võ hay tu Đạo cũng chỉ có thể bỏ gốc lấy ngọn.

Nếu Thẩm Luyện không có thái độ liều mạng cầu Đạo, vậy cần gì phải rời khỏi Thẩm gia, cầu một đời phú quý, được một đời bình yên há không phải tốt hơn khổ sở tu Đạo sao.

Hành động lúc nãy của hắn, thoạt nhìn cực kỳ vô lễ, hơn nữa giống như đi tìm chết, nhưng hắn chỉ muốn nghe theo cho tiếng lòng mình mà thôi.

Đồng thời đúng như hắn nói, đối phương là đại bàng trong mây, còn hắn bất quá là con chim yến tước trên cây, khác nhau một trời một vực, nếu thật sự muốn gây khó dễ chắc chắn hắn sẽ không tránh khỏi, còn không bằng hành động trước để bức đối phương thể hiện ra ý đồ thật sự.

"Hay cho hai chữ không đáng, hai người các ngươi đều là tục nhân, rời khỏi đây trước đi, còn tiểu tử này ở lại."

Chủ nhân vung ống tay áo lên, Tiêu Trúc và Khổ Tuệ bay ra ngoài như một cơn gió, không biết bay đến nơi nào.

Trong đình nghỉ mát chỉ còn lại Thẩm Luyện và chủ nhân nơi này.

"Có người dùng nhân quả năm xưa để cầu xin ta dạy ngươi kiếm thuật. Nhưng kiếm của ta, há lại muốn học thì học, cho nên ta mới thử ngươi một chút, còn hai tên kia, vốn gặp nhau là hữu duyên, nếu trong ba người các ngươi ai thông qua được khảo nghiệm của ta, ta sẽ truyền thụ kiếm thuật cho người đó. Thật ra nếu như ngươi không thông qua ta sẽ vui hơn, có thể để cho ta cười nhạo kẻ kia một trận, lãng phí hết nhân tình của hắn."

Chủ nhân nở nụ cười lạnh lùng, tựa như có chút đối nghịch với người dùng nhân tình để xin hắn dạy kiếm thuật cho Thẩm Luyện.

"Thế ta không học được không?" Thẩm Luyện nở nụ cười.

"Tiểu tử, có một số chuyện không theo ý ngươi được, muốn làm chủ bản thân mình, ngươi còn kém xa lắm." Chủ nhân tỏ ra xem thường.

"Vậy xin ngài lập tức dạy ta, mọi người cũng không cần lãng phí thêm thời gian." Thẩm Luyện nhìn chủ nhân nơi này, vẻ mặt thản nhiên không hề sợ hãi.

"Ngươi tưởng rằng kiếm thuật của ta dễ học như vậy sao, ngươi lĩnh ngộ được một chút trong đó cũng đủ để ngươi sống thoải mái trước khi tới cảnh giới Trường Sinh. Khi nãy chỉ thử dũng cảm của ngươi thôi, nếu ngay cả dũng cảm cũng không có thì suốt đời cũng chỉ làm Thủ Thi Quỷ (*quỷ giữ xác chết)." Nói đến đây, hắn lại bắt đầu ho khan.

"Hình như thân thể ngài không được tốt lắm, xem ra ngài có bệnh."

"Ngươi thì biết gì, bệnh của ta chín phần mười tu sĩ trong thiên hạ đều muốn có đấy, nhân gian quá ô nhiễm, chỉ có tu sĩ bước vào cảnh giới 'Vô cấu vô tịnh' như ta mới không hợp với nó, lúc hô hấp thổ nạp vô cùng khó chịu.

Tiểu tử, tư chất ngươi cũng tạm được, muốn vào Tiên môn nào cũng không khó, nhưng dù cho tu luyện đến cuối đời, cũng chưa chắc có thể sờ đến gót chân của ta."

Chủ nhân nói những lời này như một điều hiển nhiên, tự đắc vô cùng.

Thẩm Luyện nghĩ thầm: giọng điệu của người này lớn lối như vậy, trong giới tu hành chắc hẳn rất có danh tiếng, nhưng không biết người cầu hắn dạy ta kiếm thuật là ai? Chẳng lẽ là cha con Tân Thập Tứ Nương.

Hắn không biết gì về những nhân vật trong giới tu hành, không biết chủ nhân trước mặt lợi hại đến mức nào, cũng không biết cha con Tân Thập Tứ Nương đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi.

"Nếu không có lựa chọn khác, vậy xin các hạ tiếp tục thử thách." Thẩm Luyện hơi mỉm cười nói.

*******

Ở một nơi cách Tô Gia Bảo ba mươi dặm ngoài, nơi này là một sườn núi nhỏ.

Mạc Bắc tam hùng đang lăn xuống chân núi, Tiêu Trúc và Khổ Tuệ đều đứng cách đó không xa.

Tiêu Trúc lạnh lùng nói: "Khổ Tuệ đại sư kiến thức rộng rãi, ông có nhận ra lai lịch người này ?"

Khổ Tuệ nói: "Tiêu cô nương, ngươi vốn xuất thân từ một nhánh nhỏ ở Nam Hải Phi Tiên Đảo, chuyện trong giới tu hành phải biết nhiều hơn ta mới đúng chứ, câu này phải hỏi ngươi mới đúng."

"Ngay cả chuyện này ông cũng tìm hiểu rõ, xem ra quả thật rất muốn cầu Tiên hỏi Đạo nhỉ, thật sự mà nói tu tiên có gì tốt chứ, dù ở Phi Tiên Đảo cũng không thấy ai đạt được Trường Sinh."

-----oo0oo-----
Chú thích:
(1) Đăng phong tạo cực: Lên tới tột đỉnh.

(2) Đạo tâm duy nguy: Cái tâm của người tu Đạo thì nguy hiểm (vì dễ bị dục vọng che lấp)