Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 13




Lúc Tống Trí Văn gọi điện thoại cho Giang Sam, đã là mười giờ sáng .

Cô bé thức dậy sớm, tỉnh ngủ liền không muốn ở trên giường nằm nữa, Giang Sam cũng chỉ đành rời giường, giúp Lê Lê rửa mặt thu thập xong, sau đó hai người ở trong phòng bếp nấu cháo, hấp sủi cảo, Lê Lê vo gạo với tạo hình cho sủi cảo bày ở trong nồi, cô bé làm rất đàng hoàng, trịnh trọng, mỗi khi thả một cái, liền gọi Giang Sam một tiếng, Giang Sam rất khoa trương tán dương cô nhóc: “Thật có thể làm a, làm được quá tốt rồi.”

Kỳ thực Lê Lê biết cậu là đùa mình thôi, nhưng vẫn rất vui vẻ cười.

Ngoại trừ cháo cùng sủi cảo, Giang Sam lại làm tôm bóc vỏ trộn đậu đũa, Lê Lê mong đợi nhìn Giang Sam nấu ăn, sau đó giúp cậu bưng lên bàn, hai người lúc ăn cơm, đều cười nói vui vẻ, ở nhà rất khó ăn nhiều, Lê Lê ăn một bát cháo, ba cái sủi cảo cùng non nửa dĩa rau, Giang Sam cho cô bé thuốc giúp uống cho trẻ em tiêu, rồi mang cô bé ra ngoài.

Hai người đi công viên hải dương chơi, Lê Lê trên đường uống một hộp sữa bò, lúc Tống Trí Văn điện thoại đến, Lê Lê chính tại ngồi chồm hổm trong nhà vệ sinh, Giang Sam chờ ở bên ngoài rất gấp, sợ nàng ăn bậy hư bụng.

Nhìn thấy số điện thoại xa lạ, Giang Sam tiếp máy nghe: “Xin chào, xin hỏi ai ạ?”

Bên kia chần chờ một chút mới truyền tới một thanh âm hơi thấp, trầm ổn, “Tiểu Giang, là tôi.”

Đến phiên Giang Sam sững sờ một chút: “Tống tiên sinh, chào ngài.”

Còn chưa kịp nhiều lời, Lê Lê từ nhà vệ sinh đi ra, muốn Giang Sam giúp cô bé chùi đít.

Giang Sam nhìn điện thoại một chút, không thể làm gì khác hơn là nói: “Tống tiên sinh, xin lỗi, em hiện tại có chút việc gấp, em mấy phút sau lại ọi cho ngài, được không?”

“Hừm, được.” Tống Trí Văn trong thanh âm nghe không ra tâm tình, nhưng y có chút không cao hứng, bởi vì rất ít người có chuyện so với y còn quan trọn hơn.

Giang Sam cúp điện thoại bắt đầu hầu hạ Lê Lê, đem nàng thu thập xong, liền ôm Lê Lê đi rửa tay, rửa xong lại lo lắng hỏi, “Còn đau bụng sao?”

Lê Lê lắc đầu, đem mặt chôn ở trên bả vai cậu, yêu kiều gọi cậu: “Giang ca ca, em có thể hôn anh một cái không?”

“Được, nhưng em không thể tùy tiện hôn một người con trai khác, cũng không thể để người con trai khác tùy tiện hôn mình.”

“Em biết, mẹ đã nói.”

Thế là Giang Sam đưa mặt cho Lê Lê hôn.

Lê Lê như chiếm được tiện nghi vừa thẹn vừa thoải mái cười.

Giang Sam ôm Lê Lê gọi điện thoại lại cho Tống Trí Văn: “Tống tiên sinh, vừa nãy thật xin lỗi, ngài có chuyện gì à?”

Tống Trí Văn không nghĩ tới cậu trở nên khách khí như thế, bất quá y lập tức điều chỉnh lại :”Cậu câu cá không mang về, tôi đem qua cho cậu. Cậu đang ở đâu?”

“Cám ơn nhiều, mà em ngày hôm nay không ở nhà, em ở bên ngoài, cá kia liền để lại trong hồ đi. Thực sự là đã làm phiền ngài rồi.”

“…” Tống Trí Văn có nửa phút đều không lên tiếng, sau đó nói: “Hừm, được.”

Tống Trí Văn cúp điện thoại xong trong lòng không thoải mái tí nào. Nói sao đây, Giang Sam khách khí lễ phép mặt sau rất rõ ràng là cảm giác khoảng cách. Tống Trí Văn không hy vọng cùng ai thân cận, ngược lại là y, y cao cao tại thượng, phải không dễ dàng thân cận.

Nhưng y tự mình gọi điện thoại mời và hẹn gặp, cơ hồ là không có ai không nể mặt mũi, mà loại hành động này của Giang Sam cũng rất không nể mặt y.

Y nhìn cái thùng dưới bóng cây bên ngoài cửa, con cá kia còn sống được rất thản nhiên, y nâng thùng hướng nhà bếp đi, đối đầu bếp nói: “Làm cá chép chu ngọt đi.”

Mà Tống Trí Văn không ăn con cá chép chu ngọt này mà có việc phải về nội thành, y bận quá, cho dù để ý chuyện Giang Sam, cũng kéo dài không được bao lâu.

Từ Thanh trong một buổi tối trở về S thành, bởi vì về quá muộn, Lê Lê đã ngủ, cho nên, thứ ba nàng mới đến đón con gái về.

Nàng đăng ký cho Lê Lê học một lớp hè ngoài giờ, chuẩn bị đem cô đưa tới, như vậy nàng có thể thoải mái rất nhiều, thế nhưng Lê Lê ở trước mặt người xa lạ phi thường câu nệ, e sợ lúc đưa tới lại muốn ồn ào, thật là làm cho nàng phát sầu.

Trước một đêm cùng Giang Sam gọi điện thoại, Giang Sam liền nói cậu giữa trưa sẽ không đi bệnh viên, cũng không có chuyện gì bận bịu, có thể giúp nàng trông Lê Lê một lúc.

Từ Thanh nói: “Kia thật sự quá tốt, chị buổi sáng vừa vặn đi công ty một chuyến, buổi trưa ở bên ngoài ăn cơm, chị buổi chiều liền đem Lê Lê đưa đến lớp hoc.”

Giang Sam cảm thấy được Lê Lê rất nhiều lúc đều trầm mặc, thậm chí bị người khác cho là tự bế, hoàn toàn là bởi vì từ công nhân trẻ làm quá bận rộn, cứ đem con nơi này vứt, nơi đó vứt, mà mẹ của cô bé cũng đồng dạng sẽ chăm con nít, không kiên trì, Giang Sam có lần còn nghe được nàng nói Lê Lê là không thích con nít, Giang Sam lúc đó trong lòng liền không thoải mái, nhưng đối phương là người lớn cũng không tiện nhiều lời.

Cậu lúc này liền đối Từ Thanh nói: “Em trước cùng Lê Lê nói một tiếng, đột nhiên đem con bé đưa đến lớp học kia, nó khẳng định lại muốn ồn ào.”

Từ Thanh cảm kích không thôi.

Buổi trưa ở căn tin công ty ăn cơm, ăn xong Từ Thanh muốn đem Lê Lê mang đi lớp học kia, buổi sáng Giang Sam cùng Lê Lê nói , Lê Lê mạnh mẽ đáp ứng , mà lúc này cô bé lại không muốn, ở bãi đậu xe dưới đất, cô nhóc khóc nháo không lên xe, không ngừng ở trong ***g ngực Từ Thanh nhảy tưng kêu loạn, muốn Giang Sam ôm, không muốn Từ Thanh ôm.

Giang Sam khuyên không ngừng cũng không được, Giang Sam biết cô bé đã khóc là như tiến vào thế giới của riêng mình, nói cái gì con bé đều nghe không lọt, cũng sẽ không nói, chỉ là đối Từ Thanh nói: “Chờ con bé khóc mệt rồi lên xe đi.”

Từ Thanh bị con bé làm cho buồn bực mất tập trung, giơ tay mạnh mẽ cho nó mấy cái tát vào mông, lần này Lê Lê càng là khóc dữ hơn , hơn nữa từ trong ***g ngực Từ Thanh tránh thoát, nó nhảy xuống liền thật nhanh hướng phía trước chạy đi.

Một chiếc xe đang từ một bên khác lái tới, Từ Thanh sợ đến kêu to vọt tới, Giang Sam dù sao cũng là nam nhân, so với Từ Thanh phản ứng nhanh hơn, cậu chạy qua kéo lại Từ Thanh, không để cô va vào xe, mà Lê Lê đã chạy qua bên đường khác xe chạy đến.

Xe ngừng lại, Giang Sam vòng qua xe đem Lê Lê chạy loạn bắt được, Lê Lê ở trong ***g ngực của cậu quào loạn đánh lung tung, còn lớn giọng kêu không muốn, không muốn, không muốn.

Giang Sam ôm cô bé êm ái vỗ nhẹ nàng, nói: “Hừm, được rồi, được rồi, không muốn, không muốn.”

Lê Lê cuối cùng cũng coi như chậm rãi yên tĩnh lại, Từ Thanh liền muốn đi qua đánh vào mông nó: “Con chạy loạn cái gì, có xe thấy không!”

Lê Lê mạnh mẽ trừng mắt nàng, nghẹn ngào đem mặt chôn trên bả vai Giang Sam.

Chiếc xe kia dừng lại bên trong thò ra một cái đầu người nhìn bọn họ, Giang Sam thấy được hắn, không khỏi kinh ngạc: “Trần ca!”

Chính là tài xế của Tống Trí Văn, mấy ngày trước còn đưa cậu về.

Cửa sổ phía sau của xe cũng hạ xuống, Tống Trí Văn ngồi ở bên trong ánh mắt rất bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn cậu và Từ Thanh vài lần, Giang Sam nhìn thấy anh, ngẩn ra một lúc mới cười cười, nói: “Tống tiên sinh, thật là đúng dịp. Vừa nãy xin lỗi, con bé chạy loạn.”

Tống Trí Văn nói: “Không sao.”

Sau đó cửa sổ xe liền nâng lên, Trần tài xế đối Giang Sam gật đầu một cái, lái xe đi.

Từ Thanh hỏi Giang Sam: “Ai vậy?”

Giang Sam nói: ” Người quen biết trước đây.”

Từ Thanh không để ý nhiều, Giang Sam nói: “Nếu không thì buổi chiều cũng không cần đưa Lê Lê qua đó.”

Lê Lê dựa vào lời của cậu ngẩng đầu mong đợi nhìn mẹ của nó, mà Từ Thanh nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không thể, không nên đem nó chiều hư. Cho là khóc liền có thể giải quyết sự tình, vậy cứ để nó khóc đi.”

Lê Lê liền muốn khóc, mà không khóc lên, chỉ là rất ủy khuất dựa vào người Giang Sam, Giang Sam cũng rất bất đắc dĩ.

Cuối cùng Lê Lê cũng coi như thỏa hiệp, muốn Giang Sam đưa nó đi đến lớp học kia.

Sau mười mấy ngày, Thải Thải gọi điện thoại cho Giang Sam, rất nhiều chuyện hỏi: “Nha, Tiểu Khả này, cậu gần đây cùng ông chủ Tống ra sao rồi?”

Giang Sam rất kỳ quái tại sao hắn lại hỏi vấn đề này, nói: “Chúng em sau đó không có liên lạc a.”

Thải Thải kêu một tiếng sợ hãi: “Làm sao có khả năng, y muốn có số điện thoại của cậu mà.”

Giang Sam trầm mặc mấy giây rồi nói: “Chúng em thật không có liên lạc.”

Thải Thải hết chỗ nói rồi mới hẹn Giang Sam đến quán của mình đến ngồi một chút, nói: “Tôi mời khách.”

Giang Sam hơn mười giờ đến, chính là thời điểm quán bar náo nhiệt.

Ngồi ở vị trí gần quầy bar thật tốt, Giang Sam bởi vì vóc người đẹp ,khí chất tốt, lại cùng Thải Thải ngồi chung một chỗ, không ít người đều phải nhìn cậu vài lần.

Thải Thải bất mãn nói: “Thế nào lại không có liên lạc, ông chủ Tống gần đây đều ở S thành mà?”

Giang Sam cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình không nói lời nào, Thải Thải vỗ sau lưng cậu một cái, Giang Sam nắm lấy tay của hắn đặt trên quầy bar, Thải Thải không nghĩ tới người tốt tính đến không còn cách nào khác như Giang Sam cư nhiên đè lại hắn, không khỏi nhíu mày, nói: “Làm gì a, muốn cùng tỷ đến một pháo?”

Giang Sam chậm rãi thu tay về, nói: ” Loại người như Tống tiên sinh, em cảm thấy được ngài ấy không thể thích người đối với y nghe lời răm rắp. Lại nói, dựa vào dịu ngoan, phục tùng cùng bao dung không thể được yêu.”

Thải Thải sửng sốt một chút, sau đó nói: “Nha, nhóc con cậu tâm không nhỏ mà, cậu muốn y yêu mình sao?”

Giang Sam cúi đầu không nói.

Thải Thải lại nói: “Tôi cảm thấy được không có khả năng lắm a.”

Giang Sam cười khổ một cái, nói: “Em cũng cảm thấy rất khó khăn. Cho nên em không lại nghĩ vấn đề này nữa.” Trừ phi anh yêu con người của cậu, chấp nhận nhân cách cùng dáng vẻ của cậu, không phải anh hoặc là coi cậu là tiểu khả ái, hoặc là coi cậu là một người bạn giường tùy tiện, này có ý nghĩa gì. Giang Sam nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.

Vừa nói cậu và Thải Thải cụng ly, uống hết rượu trong ly rồi nói: “Hái tỷ, em phải đi thành C công tác, lần này hẳn là sẽ không trở về, anh đến C thành, gọi điện thoại cho em, em sẽ chiêu đãi anh. Số điện thoại của em sẽ không thay đổi.”

Thải Thải ngạc nhiên, mà Giang Sam đã từ trên cái ghế chân cao bước xuống, rời đi.