Thanh Ngọc Án

Chương 28




Buông cổ tay Bạt Thác Vô Nhược xuống, vẻ mặt thái y ngưng trọng thật sự.

“Hoàng Thượng……” Hắn muốn nói lại thôi.

“Tình huống của hắn như thế nào?”

“Thực không xong, Nếu nếu không uống dược, chỉ sợ…… sống không được một năm.” Thái y thẳng thắn nói.

Hắn như có điều suy nghĩ một chút, lại nói: “Hắn trong bụng có đứa nhỏ, nếu uống xong giải dược, sẽ ảnh hưởng như thế nào?”

Thái y chỉ chỉ chén dược trên bàn, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, giải dược này mãnh liệt, chuyên dùng để giải độc, nếu phụ nữ có thai vô ý uống xong, có thể làm cho sanh non. Cho dù may mắn bảo trụ được, lại liên tục uống dược một năm, đứa nhỏ ở trong cơ thể mẹ sẽ phát dục không bình thường, nhẹ thì đoạn chi tàn phế, nặng thì ── thai chết trong bụng.”

Hoàng Phủ Duật liễm mi, trầm tư.

“Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.”

“Vâng”

Thái y rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Phủ Duật cùng Bạt Thác Vô Nhược hai người.

Rót cho mình một chén trà, hắn nắm chặt trong tay, chậm chạp chưa uống.

Rốt cuộc có nên hay không làm y sẩy thai?

Bạt Thác Vô Nhược trước khi chưa trốn khỏi cung, đáp án hắn xem như đã khẳng định, chính là khi nhìn thấy y vì bảo trụ đứa nhỏ, không tiếc mạo hiểm tánh mạng trốn đi, thậm chí còn giả ngây giả dại.

Hoàng Phủ Duật hoang mang, rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt?

Nếu cưỡng chế xoá đi đứa nhỏ của y, Bạt Thác Vô Nhược có thể không chút băn khoăn đúng hạn uống dược, nhặt trở về một cái mệnh. Nhưng mà, nếu không đúng, y sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà thành mỗi ngày lệ tắm mặt, sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà thật sâu tự trách, sẽ không vì mất đi đứa nhỏ mà trở nên điên loạn.

Bạt Thác Vô Nhược đem đứa nhỏ trong bụng coi quá nặng, tựa hồ từ rày về sau cuộc đời của y chỉ vì đứa nhỏ mà sống, Hoàng Phủ Duật lo lắng chính là việc này.

Hắn rất cố chấp, Hoàng Phủ Duật không thể không nhượng bộ.

Nhưng đứa nhỏ nếu không được bỏ đi, Bạt Thác Vô Nhược tuyệt đối sẽ băn khoăn an nguy của nó mà không chịu uống dược, tình trạng thân thể y hiện tại rất không xong, nếu không uống dược, việc y phải chết tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Đứa ngốc này.

Hoàng Phủ Duật cũng không biết chính mình nên làm cái gì.

Nổi cáu cũng đã nổi cáu, tàn nhẫn cũng đã tàn nhẫn, Bạt Thác Vô Nhược vẫn không chút sợ hắn, vì thai nhi vừa mới thành hình, y không tiếc cùng hắn đối nghịch, không tiếc làm ra việc trốn khỏi cung.

Phẫn nộ qua đi, Hoàng Phủ Duật bắt đầu lắng đọng suy nghĩ.

Bạt Thác Vô Nhược hoài hạ đứa nhỏ, hắn cũng có một nửa trách nhiệm, sau khi cẩn thận tự hỏi, Hoàng Phủ Duật thậm chí cảm thấy được, hình như…… Có đứa nhỏ không phải là chuyện xấu.

Tuy rằng đứa nhỏ này thành hình ngoài dự kiến của hắn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới nguyên lai một người nam nhân cũng có thể thụ thai, sinh đứa nhỏ, chuyện lạ này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

Trong lòng tuy có chút thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý thừa nhận Bạt Thác Vô Nhược.

Hắn vẫn không có biện pháp tưởng tượng hình ảnh nam nhân cùng nam nhân ở cùng nhau, mặc dù lúc này phong trào nam phong thịnh hành, thậm chí rất nhiều quan to hiển hách trong nhà cũng bao dưỡng nam sủng.

Chuyện này, Hoàng Phủ Duật không thể gật bừa, cá tính hắn phải nói là có chút cổ hủ.

Bạt Thác Vô Nhược yêu hắn, hắn không thể nhận.

Hắn có thể cấp cho y, chỉ có hữu tình, nhiều hơn nữa …… thật xin lỗi, hắn cấp không nổi.

Ngưng thần tự hỏi một hồi lâu, chén trà nắm ở trong tay chậm chạp chưa uống.

Bỗng nhiên, một mạt thân ảnh quen thuộc lảo đảo hướng phía cửa chạy tới, y chạy trốn không mau, Hoàng Phủ Duật vươn tay liền bắt được y.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Y không dám nhìn thẳng Hoàng Phủ Duật, cúi mặt, ngập ngừng nói. “Để cho ta rời đi…… Ta không cần ở lại nơi này……”

“Trở về trên giường nằm, ai chuẩn cho ngươi ly khai?”

“Hoàng Thượng, ta van cầu người có được không? Để cho ta rời đi, ta cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc sống của ngươi, ta sẽ tự mình sống hảo hảo, Hoàng Thượng, van cầu người…… Van cầu người……”

Y xưng hô không làm cho Hoàng Phủ Duật vui vẻ, thật khó hiểu, Hoàng Phủ Duật đối hai từ “Hoàng Thượng” này cảm thấy tức giận, cảm thấy được hai người trong lúc đó có một bức tường vô hình ngăn cách.

“Câm miệng!”

Hắn hít sâu một hơi, nhu nhu mi. “Hảo, hảo, xem như trẫm thỏa hiệp với ngươi.”

Nặng nề hít lấy hơi thở, hắn lại tiếp tục nói: “Độc tố trong cơ thể ngươi chưa đẩy ra, hơn nữa trong bụng có bảo bảo, thân thể của ngươi thật sự rất không xong. Hiện tại, ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, một là bỏ đi đứa nhỏ, chuyên tâm tĩnh dưỡng thân thể; hai là không giết đứa nhỏ, nhưng một năm sau, thậm chí không đến một năm, chờ độc ăn mòn ngũ tạng lục phủ của ngươi, ngươi…… sẽ chết. Cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn cái nào?”

Cho dù không hỏi Bạt Thác Vô Nhược, Hoàng Phủ Duật cũng hiểu được thứ y sẽ lựa chọn.

“Nếu đứa nhỏ sinh hạ, ngươi sẽ nhận nó sao?” Y bình tĩnh hỏi.

“Trẫm sẽ không để cho con nối dòng của trẫm lưu lạc bên ngoài.”

“Hảo.” Y ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà kiên định nói một câu: “Ta lựa chọn con đường thứ hai, ta muốn đem đứa nhỏ sinh hạ.”

Quả nhiên, y thà rằng hy sinh chính mình, cũng muốn mạo hiểm đem đứa nhỏ sinh ra.

“Cho dù ngươi sẽ chết?”

Gật đầu, “Đúng vậy, cho dù ta sẽ chết.”