Thành Phố Vô Tận

Chương 4




Là một Ảnh đế đã từng đoạt giải, Liên hoan phim lần này, Từ Thiếu Khiêm cũng không nhận được đề cử vai nam chính xuất sắc nhất, ngược lại lại được đề cử giải thưởng nam diễn viên được yêu thích nhất.

Liên hoan phim mỗi năm một lần là lễ hội có uy tín nhất ngành công nghiệp điện ảnh, tháng mười một hàng năm đều bắt đầu tháng bình chọn chuyên sâu những bộ phim điện ảnh trong nước năm đó, đến cuối tháng mười hai sẽ do đài truyền hình CTV tổ chức lễ trao giải.

Từ Thiếu Khiên từng liên tiếp nhận được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất vào Liên hoan phim lần thứ 6, 7, 8, được truyền thông xưng là “Ảnh đế hàng đầu”. Kể từ sau ba lần liên tiếp nhận danh hiệu Ảnh đế, Từ Thiếu Khiêm liền chủ động rút khỏi hạng mục tranh đấu này, đơn giản là vì một mực chiếm đoạt hạng mục này ngược lại sẽ khiến người chán ghét, ba năm liền chiếm giữ vị trí vai nam chính xuất sắc nhất đã trở thành huyền thoại, đủ để chứng minh vị trí to lớn của hắn trong ngành điện ảnh.

Hôm nay là Liên hoan phim lần thứ 9, An Nham cùng tác phẩm đại diện “Thành Phố Vô Tận” nhận được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất.

Thật ra thì, An Nham trong giới giải trí nhân khí rất cao, fans nữ càng là số lượng kinh người, bất quá, từ khi ra mắt tới nay hắn vẫn chỉ đóng phim thần tượng dành cho giới trẻ, đi theo con đường tiểu vương tử thần tượng, còn điện ảnh thì mới lần đầu trải nghiệm, cho nên, trong giới điện ảnh này, hắn hoàn toàn có thể được coi là một tân sinh.

Bộ điện ảnh đầu tiên đạt được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất, đủ để chứng minh diễn kỹ của An Nham không hề kém cỏi.

Ngược lại, An Nham rất biết diễn kịch, từ nhỏ đã biết giả vờ vô tội lừa gạt sự thông cảm của người lớn, vai diễn trong phim này vừa vặn lại đúng nhân vật trông cực kỳ vô tội, rất khiến người đau lòng, vô cùng tương xứng với tính tình của bản thân hắn, cho nên hắn mới có thể phát huy đến cực hạn như vậy.

Giới giải trí cũng chia thành nhiều lĩnh vực, chuyển lĩnh vực cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng, An Nham dù nhân khí có tốt hơn nữa, một diễn viên phim thần tượng như hắn trong giới điện ảnh cũng chỉ có thể dùng thân phận người mới bắt đầu lại từ đầu. Nếu có thể chiếm được danh hiệu tân binh xuất sắc, đối với An Nham mà nói chính là khởi đầu tốt nhất không thể nghi ngờ.

Từ Thiếu Khiêm thì khác, hắn từ khi ra mắt tới nay vẫn luôn đóng phim điện ảnh, phần lớn nghệ sĩ ngồi trong hội trường đều là khuôn mặt lão làng, rất nhiều người còn từng có ít nhiều hợp tác với hắn. Mặc dù hắn bề ngoài lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng thái độ nghiêm túc trong công việc cùng tài năng diễn xuất của hắn vẫn được nhiều nhân sĩ trong giới nhất trí khen ngợi.

Không như An Nham bên kia bước từng bước nhỏ, Từ Thiếu Khiêm mới là “Ảnh đế thực thụ”.

Rất nhiều người chủ động đứng lên chào hỏi hắn, càng nhiều hơn là những tiểu minh tinh không dám đứng lên chào hỏi, chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào gáy hắn, trong hội trường này tính ra có không ít người mới, có người còn từng hâm mộ phim của Từ Thiếu Khiêm.

Từ Thiếu Khiêm dưới sự chỉ dẫn của nữ tiếp tân đi đến chỗ ngồi của mình, dọc theo đường đi thu hút vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Là khách mời danh dự, vị trí tối nay của Từ Thiếu Khiêm được an bài ở hàng thứ ba bên trái.

Lúc đi tới hàng thứ năm, đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Từ Thiếu Khiêm dừng bước, khó có được một lần chủ động chào hỏi người khác, “An Lạc, các cậu cũng đến?”

Ngồi ở hàng ghế VIP thứ năm trên khán đài chính là anh trai An Lạc và em trai An Trạch của An Nham.

An Lạc gật đầu một cái với Từ Thiếu Khiêm, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “An Nham cho vé vào cửa, bắt tôi với An Trạch đến dự, còn nói, nếu như tối nay chúng tôi không đến xem dáng vẻ đẹp trai nhất của nó thì đời này sẽ lưu lại tiếc nuối.”

An Nham có biết từ “xấu hổ” viết như thế nào không? Rõ ràng trong từ điển của hắn không có từ “mất mặt” mà.

Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái, nói: “Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, tôi về chỗ trước, lát gặp lại trò chuyện tiếp.”

An Lạc gật đầu: “Được.”

Từ Thiếu Khiêm đi tới ghế khách mời ngồi xuống, không bao lâu sau, khóe mắt đã trông thấy An Nham bước nhanh đến vị trí An Lạc ngồi, híp mắt cười nói: “Anh, hai người thực sự tới? Nể mặt em như vậy, em thực sự thụ sủng nhược kinh (*) luôn.”

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sinh sợ

An Lạc nói: “Không phải do cậu bảo nếu không đến đời này sẽ lưu lại tiếc nuối à?”

Lời của anh trai rất trực tiếp, An Nham không có chút tự giác bị anh trai lạnh nhạt nào, mặt dày nói: “Anh không thể nói mấy câu khích lệ à? Nói thế nào thì em trai anh cũng là lần đầu tiên được đề cử giải thưởng tân sinh, tâm trạng em cũng sẽ căng thẳng đó.”

Khuôn mặt tươi cười ấm áp, dáng vẻ nghiêng người làm nũng, giống như một con cún cưng to xác.

Nếu như phía sau hắn có một cái đuôi, vào giờ phút này chắc cái đuôi to đầy lông đấy nhất định sẽ bắt đầu phe phẩy trái phải.

Từ Thiếu Khiêm tưởng tượng hình ảnh An Nham lắc lắc cái đuôi, cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy An Nham như vậy có chút đáng yêu đến lạ.

Đại khái chỉ có gu thưởng thức đặc biệt của mình mới thấy An Nham đáng yêu nhỉ? Anh trai cậu ta rõ ràng sắp bị cậu ta làm cho phiền chết rồi.

An Lạc thân là anh trai chính xác là không chịu nổi thằng em mặt dày vô sỉ này, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lạnh mặt ra lệnh: “Ngồi xuống bên kia đi, đừng có làm phiền anh lên mạng.”

An Nham tò mò tiến tới, “Xem trang gì vậy a? Không phải là trang web không dành cho trẻ nhỏ đấy chứ?”

An Lạc chỉ chỉ tiêu đề “Chỉ số cổ phiếu của tập đoàn Hoa An ngày hôm qua đóng cửa ở mức 35 điểm” trên màn hình di động, sau đó nói: “Ừ, đúng là trang web mà trẻ em như cậu xem không hiểu.”

An Nham: “......”

An Lạc chỉ chỗ trống bên cạnh, “Qua đây ngồi.”

“......” An Nham không thể làm gì khác hơn là đau khổ thu lại nụ cười, ngồi xuống bên cạnh em trai An Trạch, mỉm cười nói: “Lão Tứ, cậu cũng đến xem Lễ trao giải à, thật hiếm có à nha.”

An Trạch cau mày, “Đừng có gọi tôi là lão Tứ.”

An Nham nhìn em trai không vui, nói tiếp: “Cậu mấy ngày nay được nghỉ à?”

“Ừ, nghỉ ba ngày.”

An Nham có chút tiếc nuối nói: “Vậy cuối tuần này sinh nhật anh cậu không thể tham gia rồi.”

“Quà tôi sẽ nhờ anh hai đưa.”

An Nham lập tức mặt mày hớn hở, “Cảm ơn lão Tứ.”

“......” An Trạch nhìn hắn một cái, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác.

Còn Từ Thiếu Khiêm nãy giờ vẫn đang nghe anh em họ nói chuyện, tâm tình bất chợt trở nên phức tạp.

Anh hai An Lạc tương đối tỉnh táo thành thục, em út An Trạch quả quyết dứt khoát, An Nham đứng hàng thứ hai lại chính là kỳ quan của An gia, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn không nhìn ra vui buồn, hoa hoa công tử miệng toàn những lời lẽ hạ lưu, lại là anh em với những người như An Lạc, An Trạch. Đột biến di truyền quả là lợi hại.

An Nham mặt dày đi tìm bạn bè đòi quà, mặc dù có chút ngây thơ, nhưng cái ánh mắt mong chờ đó, một đôi mắt trong veo tràn ngập vui vẻ... Giống như một chú chó lớn ngoắc ngoắc cái đuôi tìm chủ đòi xương, căn bản khiến người ta không thể nào ghét được.

Cho nên, ngay cả cậu em trai An Trạch nhỏ tuổi hơn hắn, cũng tự giác chuẩn bị quà sinh nhật cho người anh thứ mặt dày này.

Từ Thiếu Khiêm đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị, thậm chí đã chuẩn bị tốt từ hai tháng trước.

Dựa vào thân phận “bạn của anh trai” mà tặng quà theo lễ tiết, thật ra tốn không ít tâm tư của Từ Thiếu Khiêm.

Ví như, chiếc khăn quàng mà năm ngoái tặng hắn kia, từ màu sắc đến họa tiết đều do Từ Thiếu Khiêm tự tay thiết kế, trả giá cao mời thợ đến làm, cả thế giởi chỉ có duy nhất một cái. Lại ví như, năm trước nữa tặng hắn một cặp khuy măng sét (1), cũng là thiết kế của Từ Thiếu Khiêm, dùng vàng trắng thượng hạng để làm, bên trên còn khảm kim cương độ thuần cực cao, sản phẩm làm ra không thể chỉ dùng từ tinh xảo là có thể hình dung.

Mơ ước lớn nhất thời niên thiếu của Từ Thiếu Khiêm chính là trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng, mỗi lần thiết kế quà tặng cho An Nham, đối với hắn đều là một loại hưởng thụ. Dù cho An Nham hoàn toàn không biết những món quà kia đã hao tốn biết bao nhiêu tâm huyết của hắn, hắn vẫn như cũ cảm thấy vui vẻ không chút oán thán.

Muốn nhìn bộ dạng vui vẻ của An Nham khi nhận được quà, chỉ lần này mà thôi.

Thấy hắn quàng chiếc khăn mà mình tặng, cài khuy măng sét mà mình đưa, xuất hiện trên bìa một tạp chí nào đó, hoặc là đến trường quay một tiết mục giải trí... trong lòng sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái.

Lặng lẽ chiều chuộng, chỉ là vì thích.

Thích một người, cho nên mới muốn dùng mọi biện pháp đối tốt với hắn.

Nhưng An Nham lại không có chút ý thức được người thầm thích nào, mỗi lần thấy Từ Thiếu Khiêm, câu nói đầu tiên đều là “Thiếu Khiêm, đã lâu không gặp a”; trong vòng năm câu nhất định sẽ xuất hiện “Anh trai tôi hôm qua còn nhắc tới cậu”; từ ngữ kết thúc thường là “Tôi đi trước, hẹn gặp lại”.

Từ Thiếu Khiêm cảm thấy, một ngày nào đó, hắn sẽ bị An Nham chọc tức đến sinh bệnh.

***

Buổi Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu.

Liên hoan phim cuối năm, mời rất nhiều khách mời chủ chốt đến biểu diễn, các hạng mục lần lượt được công bố, đến tiết mục đặc sắc, trường quay bắt đầu náo động hẳn lên.

Danh hiệu tân sinh xuất sắc nhất sau khi mở màn không lâu liền đến lượt.

MC cầm micro kích động nói: “Được công bố tiếp sau đây là một danh mục vô cùng quan trọng, tôi tin các vị ngồi đây cũng đã mong đợi rất lâu! Diễn viên mới xuất sắc nhất năm nay! Dòng máu mới của giới điện ảnh của chúng ta! Như vậy, giải thưởng tân sinh năm nay sẽ rơi vào tay ai? Xin mời vị khách mời của chúng ta lên trao giải —— Cô Uông Giai Tuệ, đích thân lên tuyên bố!”

Uông Giai Tuệ đã hơn năm mươi tuổi, là một lão làng được kính trọng trong giới, tuy không còn trẻ nhưng vẫn rất tươi tắn, một thân váy dài tôn lên dáng người lả lướt, từng bước đi lên sân khấu rất có khí thế. Bà tiếp nhận phong thư trong tay người dẫn chương trình, mở ra, đọc rõ ràng rành mạch từng chữ: “Tiếp theo, tôi xin tuyên bố, đạt được danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất Liên hoan phim lần thứ 9 là ——“

Trên màn ảnh lớn nhanh chóng phát qua gương mặt bốn diễn viên được đề cử. Cả ba người kia đều biểu lộ vẻ mong đợi, chỉ có An Nham chiêu bài mỉm cười vẫn như cũ không suy giảm, trông không căng thẳng một chút nào.

Ống kính đột nhiên dừng lại trên người hắn, đồng thời, khách mời trao giải cũng đọc lên kết quả cuối cùng ——

“Thành Phố Vô Tận, An Nham!”

Trường quay nhất thời bộc phát tiếng vỗ tay cùng tiếng hét đinh tai nhức óc! Nhất là nhóm fans của An Nham đặc biệt đến cổ vũ, tiếng hét chói tai cơ hồ muốn lật tung cả nóc nhà!

An Nham rất có phong độ mỉm cười đứng dậy, hướng về khán giả toàn trường nhẹ nhàng cúi chào, tiếp theo lại quay sang anh hai và em út ôm một cái, rồi mới vòng ra đằng sau, dọc theo lối nhỏ đi lên sân khấu.

Lúc đi tới hàng thứ ba dành cho khách mời, lại bất ngờ thấy Từ Thiếu Khiêm đột nhiên đứng lên, hướng hắn giang hai tay.

Tiếng hét chói tai trong trường quay nhất thời bùng nổ.

Phải biết rằng, Từ Thiếu Khiêm có bệnh khiết phích tương đối nghiêm trọng, hắn ghét phải tiếp xúc thân thể với người khác là thói quen gần như ai ai cũng biết. Từ Thiếu Khiêm chủ động đứng dậy chúc mừng nghệ sĩ mới được nhận giải thưởng, đây là lần đầu tiên trong lịch sử giới diễn viên! Cho dù lần đầu nhận được danh hiệu Ảnh đế, hắn cũng chưa từng ôm qua bất luận kẻ nào, chỉ đơn giản bắt tay với vài người bạn ngồi gần đó.

Vậy mà, hôm nay, hắn cư nhiên chủ động đứng dậy, hướng về phía tân sinh vừa bước chân vào giới điện ảnh mà mở rộng vòng tay.

Cái này không giống động tác tầm thường, trong mắt nhân sĩ trong giới, tựa hồ mang theo ý tứ kỳ diệu rằng “tôi sẽ bảo vệ cậu ấy”. Đãi ngộ đặc thù đối với An Nham như đang tuyên bố với tất cả mọi người: An Nham — tân sinh vừa mới bước chân vào giới điện ảnh này —— là người mà tôi Từ Thiếu Khiêm muốn cưng chiều, che chở.

An Nham thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Đối với những người khác, Từ Thiếu Khiêm có lẽ là Ảnh đế cao không thể với, nhưng đối với An Nham, Từ Thiếu Khiêm chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã bị mình bắt nạt từ nhỏ đến lớn mà thôi. Anh em tốt chiến thắng giải thưởng, hắn đứng lên ôm một cái thì có gì là lạ??

Camera chiếu thẳng đến hướng này, chỉ thấy Từ Thiếu Khiêm vươn đôi tay ra, An Nham liền khẽ mỉm cười, rất tự giác vùi đầu vào lồng ngực Từ Thiếu Khiêm.

Hai người dưới vô số ánh nhìn soi mói nhẹ nhàng ôm nhau.

An Nham thấp hơn Từ Thiếu Khiêm 5cm, trực tiếp mặt đối mặt ôm nhau như vậy, vị trí mi tâm vừa đúng dừng ngay cạnh môi hắn, Từ Thiếu Khiêm chỉ cần hơi cúi đầu là có thể trực tiếp hôn trán An Nham.

Khoảng cách vô cùng mập mờ, làn da trên trán thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của đối phương.

Chẳng biết tại sao, trong một khắc kia, An Nham đột nhiên có ảo giác hốt hoảng, người đàn ông đứng lên ôm mình, trong cặp mắt lạnh như băng đằng sau tròng kính kia, hình như hiện lên một tia... dịu dàng hiếm thấy.

Cái ôm của Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng siết lại, cánh tay ở nơi tiếp xúc thân mật hơi dùng sức, âm thanh ghé sát bên tai An Nham cũng cố ý giảm thấp, chỉ nói hai chữ đơn giản: “Chúc mừng.”

An Nham ôm lại hắn một cái, mỉm cười nói: “Cám ơn.”

Cái ôm vừa chạm vào liền tách ra, giống như kiểu ôm với anh em, với bạn bè, càng giống như với nữ diễn viên, khoảnh khắc đó trong mắt Từ Thiếu Khiêm hiện lên vẻ dịu dàng, mà An Nham lòng đang tràn đầy niềm vui nhận giải lại lập tức ném ra sau đầu.

An Nham trong tiếng hét chói tai của toàn bộ trường quay bước lên sân khấu.

An Nham trên Lễ trao giải mặc một chiếc áo đuôi tôm màu trắng vừa người, đôi môi mỏng cong lên một vòng cung quyến rũ, mái tóc màu hạt dẻ chải lệch tô điểm cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn, dáng vẻ mỉm cười đứng dưới ánh đèn trông chẳng khác gì một tiểu vương tử quý tộc.

Nhận lấy chiếc cúp danh hiệu trong tay Uông Giai Tuệ, An Nham cầm micro lên, quay về phía ống kính cười nói: “Tôi xin chân thành cảm ơn Ban tổ chức đã trao giải thưởng này cho tôi, cũng vô cùng cảm ơn sự tài trợ về kinh tế mạnh mẽ của công ty, cảm ơn tất cả mọi người trong đoàn làm phim Thành Phố Vô Tận của chúng ta, mọi người đã vất vả rồi! Đương nhiên, còn phải cảm ơn các fans hâm mộ phim ảnh đã ủng hộ tôi từ trước đến nay! Tôi yêu các bạn!”

Nhóm fans ngồi dưới đài vô cùng kích động, hai tay giơ bảng hiệu neon đề hai chữ “An Nham” lên thật cao.

Chờ tiếng vỗ tay ngừng lại, An Nham mới nói tiếp: “Ở đây, còn phải đặc biệt cảm ơn sự ủng hộ và khích lệ của gia đình đối với tôi! Anh trai An Lạc và em trai An Trạch của tôi, hôm nay cũng đích thân đến trường quay, hai người có thể ở trường quay tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của tôi, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng!”

Nhiếp ảnh gia rất nể mặt mà hướng ống kính về phía An Lạc cùng An Trạch.

Trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, An Nham cầm cúp danh hiệu đi xuống sân khấu, mặc dù trước khi tuyên bố kết quả một mực ra vẻ không thèm để ý chút nào, nhưng đến khi chân chính nhận được giải thưởng này rồi thì hắn thực sự vô cùng cao hứng, ôm cúp giải thưởng kim quang lòe lòe trong ngực, nét tươi cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

Từ Thiếu Khiêm nhìn bộ dáng hưng phấn cúi đầu nghiên cứu chiếc cúp của hắn, đáy lòng cũng không khỏi trở nên nhu hòa.

Người này, tâm tình hiện tại chắc đang rất tốt nhỉ?

An Nham mặc dù có nhân khí rất tốt, nhưng trước đó cũng chỉ được coi là ngôi sao thần tượng chuyên đóng phim tình yêu thần tượng, hôm nay lần đầu tiên trong Lễ trao giải long trọng như vậy giành được giải thưởng, cũng là lần đầu có được sự công nhận về diễn kỹ từ những người chuyên nghiệp.

Từ Thiếu Khiêm biết, đối với An Nham mà nói, giải thưởng này có ý nghĩa cỡ nào.

Vào thời khắc quan trọng này, hắn chỉ muốn dùng phương thức của chính mình, trao cho người trong lòng này một cái ôm đơn giản, một câu đơn giản chúc mừng.

—————————————————————————

(1) Khuy măng sét: Khuy măng sét là một cặp cúc (thay cho cúc áo) dùng để cài vào áo sơ mi có cổ tay gập. Phụ kiện này thường được làm bằng các chất liệu quý như vàng, bạc hoặc titan. Loại được ưa chuộng nhất hiện nay là bằng vàng trắng, có thể đi kèm tất cả các chất liệu, kiểu dáng, màu sắc của chiếc sơ mi. Ngoài các chất liệu đắt tiền, người ta có thể dùng loại măng sét bằng bạc, mạ vàng trắng, hay giả kim.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Từ Thiếu Khiêm một trung khuyển công tốt như vậy, là do An Nham cứng rắn ép thành quỷ súc ~

Đón xem chương tiếp a!

Nghĩ đến hình ảnh An Nham bị áp đảo, ta cảm thấy thật là thoải mái, ha ha ha

Bộ này sẽ không quá ngược, ta sẽ cố gắng update nhanh hơn, cầu comment thêm động lực a!