Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 10




Đêm đó, ta mang theo mèo con đi gặp Gia Nguyệt, đem việc lợi hại khi giết mèo nói sơ qua với nàng. Có lẽ Đại cô cô ở bên cạnh nàng cũng đã khuyên can, nàng liền bỏ đi ý định muốn giết mèo tế gà.

Nhưng mà nàng lại không muốn tiếp tục nuôi con mèo này. Chúng ta hiểu nếu cứ để con vật nguy hiểm như vậy ở bên người nàng cũng không tốt. Chủ nhân cũng như sủng vậy đều phải được chú trọng. Gia Nguyệt khí nhược, trong khi con mèo này lại khí cường, mèo lấn át người là điềm xấu.

Vì thế ta trở thành chủ nhân thực tế của mèo con, cũng có nghĩa vụ nuôi dưỡng.

Con mèo này dũng mãnh như vậy, gọi Kim nhi cũng quá quái dị, ta tự ý quyết định cải danh cho nó thành Tiểu Kim. Chờ khi nó trưởng thành, chính là Đại Kim, đến khi già, có thể gọi Lão Kim. Tóm lại là rất thuận tiện.

Ba ngày trôi qua, ngày tốt cũng tới, công chúa hoà thân phải xuất quan.

Gia Nguyệt khoác một thân lễ phục của công chúa vô cùng long trọng, chúng ta cũng phải thay đổi phục trang của nữ nhân nhà quan viên. Đội ngũ đưa dâu chấn chỉnh lại đội hình, thổi sáo đánh trống, cờ hiệu tung bay phủ khắp toà thành, chưa khi nào náo nhiệt như bây giờ.

Trước khi xuất phát, công chúa nhìn về phương Nam dâng hương tế bái lần cuối cùng, lại khóc như lê hoa đái vũ (1), thở dài một tiếng: “Nương, đại ca, Gia Nguyệt lần này ra đi cũng không thể trở về!”

Quan chức Bắc Lương đưa mắt nhìn nhau, khó mà nói nên lời.

Trong lòng ta cũng nghĩ: Cha, Nương, nữ nhi đến địch quốc làm đạo tặc phù hộ ta bình an trở về.

Trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, chúng ta lên xe, Phong Tranh dẫn đầu đội hình, quan chức đón dâu của Bắc Lương theo phía sau xa giá *xe ngựa của vua*, chậm rãi ra khỏi cổng thành, men theo đường núi mà đi.

Đến giữa trưa, chúng ta đã tới Trường Dụ Quan, thay y phục tế tự. Buổi chiều, khi ngày lành tháng tốt vừa đến, cổng thành mở rộng, nghênh đón chúng ta ở bên ngoài chính là binh lính cường tráng của Bắc Lương. Đội nghi trượng (2) của chúng ta ở lại trong thành, đội cảnh vệ cùng đội nghi trượng của Bắc Lương gia nhập vào. Cỗ xe ngựa ban đầu của công chúa cũng không thể tiếp tục sử dụng, mà đổi thành phượng liễn do Bắc Lương chuẩn bị.

Quan thống lĩnh đội cảnh vệ của Bắc Lương xuống ngựa, vội bước tới vấn an công chúa.

Người này khoảng chừng hai mươi tuổi, ngũ quan anh tuấn thân thể cường tráng, vóc người cao lớn rắn rỏi, giơ tay nhấc chân cũng toả ra chí khí của một vị tướng dũng mãnh.

Ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn Phong Tranh. Trong những nam nhân ở Nam Lương chúng ta, hắn cũng được xem là nam tử trẻ tuổi khí lực tràn đầy, hiện giờ so với hán tử của Bắc Lương liền có vẻ nhã nhặn hơn rất nhiều.

Giọng nói vị thống lĩnh kia mộc mạc vang dội, từng tiếng một: “Thần, Mông Húc thỉnh kim an công chúa!”

Gia Nguyệt bị doạ đến mặt mày biến sắc, không ngớt kêu lên: “Thuỵ Vân, Thuỵ Vân ở đâu?”

Mọi người kinh ngạc. Ta liền bị gọi tới phượng liễn.

Gia Nguyệt bổ nhào đến, cầm lấy tay ta, “Thuỵ Vân, từ hôm nay trở đi, ngươi ngồi chung với ta. Ta biết ngươi học võ từ nhỏ, ta cho phép ngươi mang kiếm theo.”

Ta kinh ngạc, “Công chúa, phượng liễn của người, tiểu nữ không có tư cách ngồi cùng mỗi ngày.”

Đùa sao, mỗi ngày ta đều phải nghe ngươi vừa khóc vừa đánh đàn thì làm sao toàn mạng trở về Nam Lương đây.

Gia Nguyệt lập tức khóc cho ta xem, “Bên ngoài là tên nam tử to lớn, vạm vỡ như một con gấu, trong lòng rất là sợ hãi!”

Ta an ủi nàng: “Công chúa, những vệ binh kia là đến bảo vệ người.”

“Hiện giờ chúng ta đang ở biên cương của Bắc Lương, đã để mặc cho người khác ức hiếp, vạn nhất khi đi ở trên đường, bọn họ bị kẻ khác xúi giục mà nổi loạn...”

Trí tưởng tượng của người đúng là thật phong phú. Nhấ thời ta không biết nói gì.

Công chúa sợ hãi, nếu ta không chịu trông giữ thì sẽ không chịu đi. Ta cũng không còn biện pháp, đành phải mang theo kiếm dọn đến phượng liễn của công chúa. Cũng may xe ngựa do người Bắc Lương làm cũng vô cùng rộng rãi, ngồi cùng ta và công chúa còn có hai ba nữ quan. Nữ quan theo nói chuyện với công chúa, nên ta cũng không có việc gì.

Hoá ra Bắc Lương hành quân nhanh hơn chúng ta rất nhiều, đoàn xe chỉ tốn hơn hai canh giờ đã xuống núi. Dưới chân núi chính là bình nguyên của Bắc Lương, người Bắc Lương hết đời này đến đời khác vẫn luôn chăn thả gia súc trên vùng đất này.

Núi non trùng điệp dần bị bỏ lại phía sau, trước mắt chính là mục trường *bãi chăn thả gia súc* mênh mông bát ngát. Con sông nhỏ uốn lượn chảy xuôi theo triền núi, từng khu rừng rậm rạp chia nhỏ trãng cỏ tự nhiên. Áng mây trên đỉnh đầu như từng ụ bông, tôn thêm cho bầu trời xanh thẳm. Điểu nhi giương cánh bay lượn, tiếng kêu ngân nga sắc bén.

Tuy chỉ ngăn cách bởi một ngọn núi, nhưng diện mạo phong thổ lại có sự thay đổi đến kinh ngạc như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy chăn thả trên thảo nguyên, không khỏi phải cảm thán cảnh tượng thật hùng vĩ.

Lúc này, Mông Húc huýt sáo một tiếng, giơ tay lên. Điểu nhi trên bầu trời đáp lại, bay thẳng xuống, nhẹ nhàng đáp lên bao da được đeo trên cổ tay của hắn. Thì ra là một con Hải Đông Thanh *Ưng miền bắc*(3)

Ta không nhịn được liền khen: “Thật sự là một con chim tốt!”

Mông Húc quay đầu nhìn ta, kéo dây cương, thả chậm bước ngựa, “Xem ra quận chúa rất thích cảnh sắc của thảo nguyên này?”

Ta cười, “Quả thật là rất hùng vĩ bát ngát, làm cho người ta muốn cất tiếng hát vang.”

Mông Húc ha ha cười, “Người muốn nghe hát cũng rất dễ, trong những nữ quan mà tại hạ mang theo để đón tiếp công chúa, có nhiều cô nương giỏi ca múa.”

Sự hào hứng của ta dâng cao, “Có thể hát một khúc không?”

“Cô nương trên thảo nguyên của chúng ta một hát hai ca, một bài lại tiếp một bài, có thể hát cả trăm thủ khúc ấy chứ!” Mông Húc kêu lớn, “Y Liên Tô Na!”

Một cô gái cưỡi trên con ngưạ cái màu trắng từ phía sau đội hình vội vàng chạy đến. Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trái xoan, mắt to, mái tóc đen tuyền sáng bóng được tết lại cùng với những sợi dây nhiều màu.

Mông Húc nói: “Y Liên Tô Na, quận chúa muốn nghe ca, ngươi hát cho mọi người hai bài đi.”

Y Liên Tô Na tươi cười như hoa, hai má đỏ ửng. Nàng dùng sức gật đầu, hỏi ta: “Quận chúa muốn nghe bài hát nào?”

Ta nói: “Ta chưa từng nghe qua. Ngươi chọn bài nào sở trường nhất ấy.”