Thanh Quan

Chương 32-33: Chúng ta yêu đương đi




Tuy Bạch Nhược Hàm là bác sĩ, xuất than quan lại nhưng nàng không hiểu rõ chuyện về luật pháp, nghe được lời Tần Mục cố nén cảm giác ghê tởm, gật đầu nói:

- Phải, nhập thất cướp bóc ít nhất phải tù chung thân!

- Thúi lắm!

Người nọ dùng sức đẩy ngã nàng xuống giường, đầu của nàng đụng trúng vách tường, đau đớn kêu thành tiếng.

Tần Mục không thời gian tính toán, khoảng cách gần hai thước đủ cho hắn động thủ.

Người nọ giống như cảm giác không đúng, đột nhiên ngẩng đầu, Tần Mục đã dùng hết toàn thân khí lực vung mạnh tay lao tới.

Thân thể Tần Mục nằm trên người Bạch Nhược Hàm, hai tay gắt gao nắm chặt cổ tay của gã đàn ông kia.

- Mẹ nó, tao giết chết mày!

Người nọ điên cuồng kêu to, hơi nhổm thân hình hai tay dùng sức, muốn đem con dao đâm xuống, càng lúc càng áp sát khuôn mặt của Tần Mục.

Tuy rằng Tần Mục tuổi trẻ lực tráng, nhưng dù sao chỉ mới tỉnh rượu. Vừa rồi khi bắt lấy cổ tay người nọ đã dùng hết khí lực toàn thân, lúc này đã có chút đuối sức, tuy rằng khuôn mặt thanh tú đỏ bừng nhưng không cách nào ngăn cản con dao chậm rãi đâm xuống.

Lúc này đầu của Bạch Nhược Hàm đột nhiên đập tới, vừa lúc đụng vào người kia. Hắn kêu lên một tiếng, bật lui ra sau một bước, Tần Mục nhân cơ hội dùng sức bẻ mạnh, con dao rơi xuống mặt đất, hắn lập tức xoay người đá mạnh lên mặt gã kia.

- Vương bát đản, hôm nay tao chết chung với mày!

Người nọ đỏ mắt, không để ý trên mặt đau đớn bổ nhào lên người Tần Mục muốn liều mạng với hắn.

Bạch Nhược Hàm không ngừng kêu lên, nhưng thân thể bị trói chặt không thể giúp được gì.

Tần Mục cùng người kia quay cuồng trên mặt đất, cố gắng lấy quyền chủ động. Người nọ nhìn qua như mạnh mẽ thô lỗ nhưng khí lực cũng không lớn hơn Tần Mục bao nhiêu, giằng co một lúc hai người thở hổn hển ôm chặt đối phương không ngừng đập mạnh vào sau lưng đối thủ.

- Anh đừng tiếp tục chống cự, mau nhanh đầu hàng, đi đồn công an tự thú, tranh thủ được xử lý khoan hồng!

Tần Mục vừa đánh vừa kêu lên.

- Đầu hàng? Đầu hàng tao sẽ bị xử bắn!

Người nọ đột nhiên ra chân đạp mạnh vào bụng Tần Mục.

Đau đớn toàn tâm truyền đến, Tần Mục cắn răng đá ngược đầu gối vào bụng người kia, cả giận:

- Anh còn tiếp tục như vậy không muốn bị xử bắn cũng khó khăn! Tôi là thôn trưởng Tây Sơn thôn, tôi cam đoan hiện tại nếu anh buông tha chống cự, sẽ nhận được chính phủ xử lý khoan hồng!

- Mày là thôn trưởng?

Người kia ôm chặt Tần Mục thở hổn hển hỏi.

- Đúng vậy, tôi chính là cán bộ đảng, tôi nói đều là chính sách của đảng!

Tần Mục cũng mệt muốn chết.

Người kia đột nhiên cười gian:

- Mày cùng con nhỏ này ở trong nhà Lưu Đại Hữu, khẳng định không làm chuyện gì tốt, tao sẽ cử báo với chính phủ, tao sẽ lập công! Mày còn không buông tao ra?

Tần Mục bật cười khan, hắn phát hiện đầu óc người này quá đơn giản, nói:

- Đây là người yêu của tôi, tôi còn chưa kết hôn, ở chung với người yêu còn sợ có vấn đề về tác phong?

Bạch Nhược Hàm còn đang giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, nghe Tần Mục vừa nói như thế thân thể đột nhiên cứng ngắc, đầu nhấc lên nhìn chằm chằm Tần Mục.

Người kia thở dốc chốc lát giống như khôi phục một ít khí lực, thoáng giãy ra, lại đánh một quyền lên mặt Tần Mục khiến gương mặt thanh tú của hắn sưng phồng lên.

- Không nhịn mày nữa!

Cơn tức của Tần Mục cũng nổi lên, dùng trán đánh mạnh lên mũi người kia, máu tươi phụt ra, người nọ kêu thảm bật ngửa đầu.

- Bính!

Một tiếng vang, vùng gáy người kia đập mạnh lên mặt đất, đánh lâu mệt mỏi, trợn mắt ngất đi.

Tần Mục thở dốc, cố gằng bò tới cởi bỏ dây thừng cho Bạch Nhược Hàm, thân hình mềm nhũn ngã xuống giường.

- Tần Mục, nhanh lên, mau nhanh đứng lên, hắn…hắn tỉnh lại!

Bạch Nhược Hàm cởi bỏ dây trói, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn thấy người kia nhúc nhích, hoảng sợ dùng chân đá Tần Mục.

Người trong kinh hoảng thường bộc phát lực lượng không tưởng tượng nổi, thân hình Tần Mục vừa lệch lăn xuống giường.

- Nha!

Tần Mục hít sâu một hơi, nguyên lai con dao khi nãy rơi xuống đất lúc này đang cắm vào đùi hắn!

Tần Mục cắn răng nhổ con dao, nhìn tên kia nhúc nhích vài cái lại bất động, tâm tình vô cùng buồn bực.

- Mau, mau tìm đồ vật cầm máu giúp tôi!

Tần Mục giãy dụa đem dây thừng trói lại tên kia, lại hướng Bạch Nhược Hàm đang khóc nức nở lớn tiếng quát.

- Chúng ta…chúng ta báo công an đi.

Bạch Nhược Hàm bị Tần Mục rống lớn hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân tìm kiếm đồ vật cầm máu, vừa mở miệng đề nghị.

- Không thể báo cảnh!

Tần Mục cau mày hai tay bóp mạnh đùi.

- Tìm được rồi!

Bạch Nhược Hàm tìm được gói thuốc cấp cứu trong ngăn kéo, cuống quýt quỳ trước mặt hắn.

- Đừng hoảng hốt, từ từ mà làm.

Tần Mục nhìn lướt qua người kia, chậm rãi nói:

- Một lát giúp tôi băng bó xong, cô lập tức đi lên đồn công an, nói buổi tối đi tìm người bạn, sau đó quay về lại không tìm được nhà Lưu đồn trưởng!

- Vì sao?

Bạch Nhược Hàm khó hiểu, đối mặt máu tươi nàng đã khôi phục sự bình tĩnh của một bác sĩ, bắt đầu băng bó cho Tần Mục.

- Cô gái ngốc!

Tần Mục thở dài một tiếng. Lý Kim Bưu chỉ là cháu của Lý Đại Đồng, hiện tại bởi vì chuyện của hắn đã liên lụy Lý Đại Đồng sứt đầu mẻ trán, tùy thời gặp phải nguy hiểm rơi đài. Nếu có người tuyên dương thiên kim chủ tịch huyện đêm khuya cùng một cán bộ trong thôn hẹn hò bị người bắt gian tại trận, như vậy không chỉ đơn giản là thanh danh của Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm bị hủy, cho dù là Bạch chủ tịch chỉ sợ cũng khó tránh khỏi cục diện đấu đá chính trị. Hơn nữa quan hệ giữa Bạch chủ tịch cùng Quý bí thư tựa hồ không quá hòa hợp, chuyện này rất có thể biến thành thủ đoạn cho phe phái Quý bí thư công kích Bạch chủ tịch.

- Tôi không ngốc, tôi biết anh vì bảo hộ tôi.

Bạch Nhược Hàm cắn môi nói.

Tần Mục cũng không giải thích, thấy Bạch Nhược Hàm băng bó xong cho hắn, liền thúc giục:

- Nhanh đi, nhanh đi, sau khi tố giác lập tức tìm Vương Chí, tìm cô gái nào trong Hà Tử trấn mà cô quen biết làm khẩu cung. A, không cần, cô đi tìm Hà Tinh, Hà Tinh có thể giúp cô, cô nói đến kiểm tra sức khỏe của Hà Tinh, xem di chứng của lần bắt cóc đó. Nhớ kỹ, sau khi báo cảnh xong lập tức đi Tây Sơn thôn, ngàn vạn lần đừng quay về đây.

Bạch Nhược Hàm nghe Tần Mục nói chuyện thật khẩn cấp, gật gật đầu, thấp giọng dặn dò:

- Anh cẩn thận một chút.

- Mau đi đi, nhớ kỹ, dặn Vương Chí mang theo bác sĩ.

Tần Mục nhịn đau mỉm cười nói.

Giọng điệu có chút vui đùa của hắn làm Bạch Nhược Hàm sửng sốt, không biết đang nghĩ gì đột nhiên nàng cúi đầu lặng yên hôn lên mặt Tần Mục.

Còn chưa đợi Tần Mục phản ứng, Bạch Nhược Hàm ôm mặt chạy ra khỏi phòng mặc áo khoác lại chạy nhanh khỏi nhà.

Tần Mục ngây người xoa xoa mặt, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung tâm tình của mình giờ phút này.

Tiết Nguyên Tiêu mười lăm tháng Giêng, Tần Mục lại bị đưa về bệnh viện thêm lần nữa. Con dao đâm vào động mạch chủ, chỉ cần chếch lên nửa tấc hắn sẽ bị mất máu mà chết, vì vậy hắn cũng tuôn mồ hôi lạnh một phen.

Chuyện xử lý hậu quả cũng rất nhẹ nhàng. Sau bữa tiệc rượu, Vương Chí cùng Chu Thông quay về đồn công an, không về nhà, xem như xâm nhập tiếp xúc gây cảm tình cho công tác sau này, hai người mua thêm hai chai rượu uống tới nửa đêm. Nhóm nhân viên trực ban cũng được họ cho về nhà, trong đồn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ngay khi uống rượu xong, hai người đang chơi cờ, Bạch Nhược Hàm lảo đảo xông vào, đem sự tình nói ra, Vương Chí cùng Chu Thông lập tức tỉnh rượu.

Vương Chí để Chu Thông đưa Bạch Nhược Hàm đi Tây Sơn thôn trong đêm, dặn nàng đem chuyện này nói rõ với Hồ lão tứ. Lần trước khi đến Tây Sơn thôn, Vương Chí rõ ràng cảm giác được lão bí thư chi bộ Hồ lão tứ rất giữ gìn Tần Mục, chuyện này còn cần hắn ra sức bảo hộ.

Theo sau Vương Chí trực tiếp gõ cửa sở vệ sinh trấn, không quản bác sĩ chưa kịp mặc áo khoác đã kéo hắn chạy ra ngoài. Chờ khi chứng kiến Tần Mục, sắc mặt hắn đã xanh mét, hai mắt vô thần nhìn Vương Chí, cười khổ nói:

- Vương đồn trưởng, lại làm phiền anh!

Chuyện sau đó thật đơn giản, Tần Mục được cứu, phạm nhân bị bắt. Nhưng bởi vì muốn trích Bạch Nhược Hàm ra khỏi chuyện này, Vương Chí thẩm vấn suốt đêm, giảng giải chính sách của đảng cho tên lưu manh cứng đầu kia, cuối cùng xem như tên kia lấy hình thức ra tự thú mà bị bắt.

Tuy rằng Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm thanh bạch, nhưng chỉ sợ có người bất quỷ xem đây là thủ đoạn công kích đối thủ, hơn nữa phạm nhân còn khai ra hai địa phương giấu văn vật, xem như biểu hiện lập công, cho nên kết quả vụ án cũng không thể nói là không tuân theo quy định, chỉ là quá trình bị mấy người Tần Mục giấu vào trong lòng mà thôi.

Chuyện này giải quyết xong xuôi, xem như bên trong Hà Tử trấn đã có một đoàn thể nho nhỏ lặng yên sinh ra, trong đó chính là thôn trưởng Tây Sơn thôn Tần Mục, bí thư chi bộ thôn Hồ lão tử, đồn trưởng đồn công an Vương Chí, phó đồn trưởng Chu Thông, nếu cộng thêm phó cục trưởng cục công an Lưu Đại Hữu, khoa trưởng khoa nhân sự cục công thương huyện Trương Thúy, vòng luẩn quẩn chính trị của Tần Mục bắt đầu chậm rãi đầy đặn, tuy rằng chỉ là một lực lượng bé nhỏ không đáng kể.

Tần Mục được đưa đến huyện, bác sĩ nơi này nhận thức hắn, biết hắn là đối tượng được chú ý trong Hà Tử trấn, vì muốn an toàn hơn nên đề nghị đưa hắn đến bệnh viện huyện.

Miệng vết thương của Tần Mục không sâu lắm, trải qua xử lý chuyển vào phòng bệnh, càng xảo chính là ở lại ngay giường bệnh mấy ngày trước của hắn.

Nằm trên giường, Tần Mục bình tĩnh trở lại, đem mọi chuyện xem xét lại một lần, tâm tư càng thêm trong sáng. Trong phòng bệnh chỉ có một mình hắn nên Tần Mục liền châm một điếu thuốc hút.

Sương khói lượn lờ dâng lên, Tần Mục nhìn ra bầu trời đêm đen nhánh, trong lòng nhanh chóng xác định vị trí của mình. Hai mươi tuổi, là một giai đoạn tuổi trẻ lực tráng tinh thần phấn chấn, qua thêm một năm rưỡi quốc gia sẽ đắm chìm trong làn gió xuân cải cách, đến lúc đó nếu hắn đi trước cải tổ thành công, trong nền chính trị nhất định sẽ được chú ý thật lớn, thậm chí được đặc biệt đề bạt cũng không phải là không thể nào.

Bóng đêm càng sâu, Tần Mục thở dài, lại đốt thêm điếu thuốc.

Trí nhớ của chủ nhân thân thể trong ban đêm yên tĩnh chẳng khác gì dòng nước chảy nhỏ giọt, toàn bộ thức tỉnh trong đầu óc của hắn. Người quen biết cùng cuộc đời của hắn, theo thời khắc này hoàn toàn thuộc về Tần Mục, thuộc về linh hồn không hiểu vì sao đi vào trong thế giới này.

Quan đồ, thật là con đường thăm thẳm xa xôi. Tần Mục mang theo lòng ưu tư, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, thi thoảng cũng có người tới thăm Tần Mục, trừ Vương Chí, Chu Thông nói với hắn về tình hình tiến triển vụ án ra, vợ chồng Lưu Đại Hữu cũng nhận được tin, mang hoa quả tới thăm, nói chuyện với Tần Mục trong chốc lát.

Tần Mục ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, bên phía thôn Tây Sơn bây giờ cũng đã đâu vào đấy, đi vào giai đoạn chế tạo, sau khi giao quyền của bộ phận tài vụ là Tề Thâm, công ty cũng chỉ cần chờ đợi tin tức của Chu Tiểu Mai cùg Hồ Ngũ Đa.

Sắp tới giờ cơm tối, Tần Mục đang đọc báo xem tin tức hàng ngày lại gặp một người bất ngờ tới thăm.

Trong văn phòng huyện ủy, thư ký của Chủ tịch huyện Quách Tự Tại đi theo chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng hơn sáu bảy năm qua.

Quách Tự Tại tự giới thiệu với Tần Mục, sau đó thay mặt chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng an ủi hắn một phen, nói rằng lãnh đạo huyện rất quan tâm tới hành vi dám tay không chống cự tội phạm như Tần Mục.

Tần Mục bày tỏ sự cảm kích với lòng quan tâm của lãnh đạo, cũng kể lại những khó khăn cùng gian khổ của thôn Tây Sơn với Quách Tự Tại.

Hai người nói chuyện về nhiều vấn đề, cứ hư hư thật thật, thử thăm dò ý tứ trong lời của đối phương.

Lẽ ra lãnh đạo cấp huyện đến thăm một trưởng thôn vốn là việc rất không hợp lẽ thường, hơn nữa khoảng thời gian này lại là khoảng thời gian vô cùng nhạy cảm, làm cho Tần Mục vô cùng cảnh giác, nói chuyện cũng thật cẩn thận, ngữ điệu chậm rãi, trong đầu cẩn thận rà soát lại rõ ràng cách dùng từ, cố gắng hết sức không lưu kẽ hở.

Tần Mục đau đầu, Quách Tự Tại cũng không dễ dàng gì. Hắn cũng đã hỏi thăm lãnh đạo của trấn Hàn Tử về vị trưởng thôn trẻ tuổi Tần Mục này, nghe thấy đánh giá của bí thư đảng ủy về anh ta xong, lại đặc biệt lưu tâm mấy chuyện mới yên tâm Nhưng Quách Tự Tại lại không nghĩ tới biểu hiện của Tần Mục rất có phong độ của một đại tướng, làm cho y không biết làm thế nào mới dẫn sang được chuyện đêm qua.

Lúc sáng nay, Bạch Nhược Hàm tinh thần không yên chạy về nhà, vừa thấy Bạch Quang Lượng có chuyện nên không đến công sở, thấy Bạch NHược Hàm có vẻ mất hồn mất vía, dùng chút kỹ xảo đã hỏi được bí mật của Bạch Nhược Hàm. Là tay lão làng trên chốn quan trường, Bạch Quang Lượng vừa nghe lời kể lại của con gái thì trên tóc gáy ướt mồ hôi lạnh.

Hắn nhớ lại người trẻ tuổi Tần Mục này, trong lòng Bạch Quang Lượng nhớ tới hình ảnh của Tần Mục lúc trước. Giờ phút này, Bạch Quang Lượng vẫn chưa biết phải xử lý chuyện trấn Hà Tử như thế nào, nhưng chuyện đầu tiên chính là phải làm cho tên trưởng thôn Tần Mục kia ngậm miệng lại.

Chuyện này đương nhiên rơi xuống đầu thân tín của Bạch Quang Lượng, chính là Quách Tự Tại. Quách Tự Tại làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, Bạch Quang Lượng chỉ cần nói qua loa trong điện thoại một chút, Quách Tự Tại sẽ tự hiểu được ý của lão.

Nhưng mà Quách Tự Tại thật sự không ngờ tên thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi như Tần Mục lại khó chơi đến thế. Hắn hỏi về tình hình của thôn Tây Sơn, thậm chí còn hơi lờ mờ nhắc tới chuyện đêm qua thời tiết rất lạnh gì gì đó, để cho Tần Mục có thể hiểu được mục đích chuyến thăm này. Ai ngờ rằng Tần Mục cư lại bắt đầu nói về chuyện thôn Tây Sơn đêm không đủ sưởi ấm, nếu không phải do Quách Tự Tại ngăn lại, chỉ sợ Tần Mục nói ban đêm cũng không thấy mệt.

Tần Mục cũng không phải kẻ đần, hắn rất nhanh nhạy, hắn là kẻ không có lòng dạ sao? Ánh mắt nhìn qua Quách Tự Tại hiện ra thần sắc suy tư.