Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 26




Edit: Ishtar

Tuy rằng hai người nên làm đều đã làm, nhưng mà ở chung... Đối với việc này Hàn Tả Tả hơi có chút kháng cự.

Huống chi cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới việc hai người ở cùng một chỗ.

Hàn Tả Tả miễn cưỡng cười cười, gian nan mở miệng nói: "Đây không thích hợp..."

"Làm sao không thích hợp?" Lang Hi không cho là đúng, "Chúng ta đều đã "hợp" thể, còn có thể có chỗ nào không "thích"?"

Hàn Tả Tả nháy mắt đen mặt, thẹn quá thành giận gầm nhẹ: "không được! Ở cùng nhau càng dễ dàng bại lộ... Hơn nữa em còn chưa có chuẩn bị tâm lý, giờ giấc sinh hoạt của chúng ta cũng không giống nhau, đột nhiên dọn đến ở chung sẽ thực phiền toái! Như bây giờ không phải tốt lắm sao, làm gì cứ phải ở chung dưới một mái nhà?"

Lang Hi lạnh lùng nói: "hiện tại tốt lắm? một tuần gặp một lần, có đôi khi một lần cũng khó kiếm ra để gặp!"

Hàn Tả Tả biết mình luôn lao vào công việc mà bỏ quên anh, thật sự không đủ tư cách là một người bạn gái của anh, nên hạ giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo: "hiện tại vẫn chưa tới lúc, ở cùng nhau thật là không thích hợp..."

Lang Hi sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Em cứ luôn bảo không thích hợp, làm sao không thích hợp, em nói ra, anh sẽ làm cho nó trở nên thích hợp!"

Hàn Tả Tả vỗ trán thở dài, ai thán nói: "Chú tư à, anh sao cứ chấp nhất mãi một vấn đề như thế —— "

Lang Hi sắc mặt hơi hơi biến hóa, thật sâu nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi: "Có thể sớm chiều bên nhau, vì sao muốn tách ra?"

Hàn Tả Tả giật mình, ấp úng nói: "Nhưng là..."

Lang Hi thản nhiên nói: "Sớm muộn gì cũng phải ở cùng một chỗ, trước tiên tập thích ứng không có gì không tốt."

Hàn Tả Tả nghẹn họng, do dự nói: "Nhưng em vẫn thấy như vậy là quá nhanh..."

Lang Hi gật gật đầu, không hề thử thuyết phục cô nữa, dường như không có việc gì nói: "Vậy thì chúng ta đành phải chen chúc ở trong này."

Hàn Tả Tả sắc mặt khẽ biến, để Lang Hi ở nơi này, khả năng bị bại lộ còn cao hơn nhiều đó.

Trước không nói chỗ này Tang Đồng và đám bạn của cô đều biết, bọn họ lúc nào cũng có thể chạy tới tìm cô, còn có mẹ cô nữa... Trong phòng có thêm một người đàn ông, chỉ sợ dù có che giấu, cũng sẽ lưu lại chút dấu vết.

Hơn nữa, ra vào chỗ này đều là sinh viên và giảng viên trong trường, Lang Hi khí chất không giống người thường, sẽ càng thêm hấp dẫn sự chú ý của mọi người, vạn nhất ầm ĩ đến cả trường đều biết, chuyện Hàn Tả Tả cô cùng đàn ông sống chung bên ngoài sẽ không giấu được nữa.

Lời đồn rất đáng sợ, ai biết được loại sự tình này cuối cùng sẽ bị đồn thổi thành bao nhiêu phiên bản chướng tai đây!

Hàn Tả Tả bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, em dọn đến ở với anh... Nhưng mà em nói trước, phòng này vì để che mắt mọi người nên phải tiếp tục giữ lại, em lâu lâu sẽ trở về đây ở, anh không thể can thiệp quá nhiều cuộc sống của em, có đôi khi em bận việc về nhà trễ, anh cũng không thể đối với việc này có ý kiến!"

Lang Hi trầm ngâm một lát, lúc này sảng khoái đồng ý.

Sắc trời không còn sớm, đêm nay Lang Hi đương nhiên ngủ lại chỗ cô rồi.

Bởi vì ngày hôm sau Hàn Tả Tả có tiết kiểm tra tiết một, cho nên Lang Hi ngủ thập phần quy củ, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng vì quyền lời lâu dài sau này, Lang Hi cũng chỉ liều mạng chịu đựng.

Lịch trình công việc hôm nay của Hàn Tả Tả kín mít.

Tuy rằng buổi lễ trao giải Kim Bách Linh tám giờ mới tối chính thức bắt đầu, nhưng khách quý và nhóm ngôi sao nghệ sĩ đều phải có mặt trước ở hội trường, cho nên hơn sáu giờ Hàn Tả Tả đã phải có mặt.

May mắn Hannah đã tự mình lo liệu hết thảy, không cần Hàn Tả Tả vòng lại đi lấy lễ phục cho Tang Đồng, nếu không Hàn Tả Tả chắc chắn sẽ bị muộn rồi.

Dù là như thế, lúc Hàn Tả Tả chạy tới hội trường, cửa đã bị phóng viên vây chật như nêm cối.

Mười mấy bảo an đều được đều động một lượt, căng dây thừng đem phóng viên cách ly bên ngoài thảm đỏ, chỉ chừa lại lối đi cho nghệ sĩ vào bàn ngồi.

không bao lâu lần lượt những chiếc xe xuất hiện, ánh đèn flash bắt đầu điên cuồng chớp lên.

Hàn Tả Tả nhìn thấy xe chở Tang Đồng, liền bước ra đứng ở góc cửa chờ cô ấy.

Tang Đồng nhìn thấy Tả Tả đang đứng chờ, ánh mắt sáng ngời, nhấc làn váy bước nhanh đi tới.

Hàn Tả Tả đè thấp giọng nói: "Trước tìm chỗ ngồi xuống đã."

Tang Đồng yên lặng gật đầu, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, đi theo nhân viên lễ tân đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Còn một khoảng thời gian mới bắt đầu buổi lễ, Tang Đồng tìm kiếm chung quanh, tìm được Hàn Tả Tả ngồi ở góc chết, cầm di động ra hiệu cho cô, ý bảo với cô nhắn tin nói chuyện.

Tang Đồng không cần Hàn Tả Tả hỏi, liền đem việc mình mắc mưu bị lừa, bị người hãm hại đi tiếp rượu kể cho cô từ đầu đến đuôi.

Hàn Tả Tả rất nhanh xem xong tin nhắn, sắc mặt trầm xuống, chỉ trở về hai chữ: "đã biết!"

Tang Đồng thoáng yên lòng, cô đối với Hàn Tả Tả vô cùng tín nhiệm, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ cô có bao nhiêu lo lắng và sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy biểu tình trấn định Hàn Tả Tả, cô đều có thể bình tĩnh trở lại.

Nếu Hàn Tả Tả cái gì cũng không có hỏi, vậy rõ ràng là trong lòng cô ấy đã có tính toán.

Hàn Tả Tả xác thực đã nghĩ ra.