Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 40




(Ngày nữ sinh: 7 tháng 3 hàng năm là ngày lễ dành cho nữ sinh đại học, cao đẳng của Trung Quốc).

Qua không bao lâu, Hạ Minh Hiên đột nhiên hỏi. “Tử Tích, tôi nghe nói đoàn violon có nữ sinh có ý với cậu, bộ dáng cũng không tồi”.

Kiều Tử Tích vẫn không nói lời nào.

“Nghe nói giáng sinh vừa rồi còn tặng cậu khăn quàng cổ tự đan”. Hạ Minh Hiên thật cẩn thận nói xong, kỳ thật là muốn hỏi một vấn đề. “Cô ta có thổ lộ với cậu không?”

Hạ Minh Hiên tuyệt đối là thích xen vào việc của người khác, ngay cả việc có nữ sinh tặng khăn quàng cổ cho Kiều Tử Tích mà hắn cũng rõ mồn một.

Kiều Tử Tích đáp. “Không có”.

“Vậy nếu cô ta thổ lộ với cậu, cậu có đồng ý không?”

“Xem tình huống”.

Hạ Minh Hiên không hỏi gì nữa.

Kỳ nghỉ kéo dài gần hai tháng đã trôi qua hơn phân nửa.

Lễ tình nhân, Hạ Minh Hiên kêu Kiều Tử Tích cùng đi leo núi, là núi J cao nhất K thị. Trên núi nở rất nhiều hoa đỗ quyên, Hạ Minh Hiên như trước cầm máy ảnh chụp đến chụp đi, Kiều Tử Tích thì chết cũng không chịu đứng giữa rừng hoa để cho Hạ Minh Hiên chụp.

Cũng là lễ tình nhân hôm ấy, Hạ Minh Hiên đáp ứng thử kết giao với Nhạc Vi Lam, nếu cảm thấy có thể thì sẽ xác lập quan hệ chính thức.

Hết kỳ nghỉ, Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích cùng nhau quay về trường. Trên xe, điện thoại của Hạ Minh Hiên không ngừng reo, là Nhạc Vi Lam gọi đến.

Từ trong điện thoại truyền ra thanh âm dễ nghe. “Minh Hiên, mình còn nửa tiếng nữa sẽ tới, cậu sắp đến chưa?”

Hạ Minh Hiên nhìn đồng hồ. “Chắc khoảng hai mươi phút nữa”.

“Vậy cậu nhớ ở bến xe chờ mình, chúng ta cùng nhau về trường”.

“Ừ”.

Hạ Minh Hiên cúp máy, qua không bao lâu, tiếng chuông dành riêng cho Nhạc Vi Lam lại vang lên. Kiều Tử Tích vẫn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cái gì cũng chưa nói. Hạ Minh Hiên lấy điện thoại ra, bắt máy. “Minh Hiên, cậu tới chưa?”

“Vẫn chưa, sắp rồi”.

“Vậy, cậu nhớ chờ mình”.

“Mình biết rồi”.

Hạ Minh Hiên cất di động, nhìn nhìn Kiều Tử Tích bên cạnh, nâng tay vỗ vai y. “Tử Tích, cậu có chỗ nào không thoải mái à?”

“Không có”. Tầm mắt Kiều Tử Tích vẫn dõi theo phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hạ Minh Hiên cắn môi. “Đợi lát nữa, chúng ta cùng Nhạc Vi Lam quay về trường đi”.

Kiều Tử Tích nói. “Không cần, tôi tự đi xe buýt”.

Xe vào bến, Kiều Tử Tích mang theo đồ đạc đến trạm xe buýt đón xe, Hạ Minh Hiên một bên tiếp điện thoại của Nhạc Vi Lam, một bên nhìn thân ảnh Kiều Tử Tích đi ngày càng xa.

Kiều Tử Tích lên xe buýt, chọn ghế gần cửa sổ ngồi xuống. Phía đường đối diện, Hạ Minh Hiên một tay kéo va li, lưng đeo ba lô còn đang đứng chờ Nhạc Vi Lam.

“Tử Tích, bên cạnh cậu không có ai chứ?”

Kiều Tử Tích quay đầu lại, thấy được một cô gái. “Không có, cậu ngồi đi”.

Cô gái này chính là nữ sinh mà Hạ Minh Hiên từng nói có ý với Kiều Tử Tích, cùng ở trong đoàn violon với y. Cô gái bộ dáng tương đối xinh đẹp, vẻ mặt thẹn thùng, sau khi ngồi xuống thì mặt cũng đỏ hết cả lên. Kiều Tử Tích vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cô gái bên cạnh mở miệng hỏi. “Tử Tích, nghỉ tết cậu có đi đâu chơi không?”

Kiều Tử Tích lắc đầu. “Trên cơ bản đều ở nhà”.

Cô gái nói. “Mình cũng vậy”.

Dọc đường đi, cô gái cũng nói nhiều hơn, có lẽ là đã thích ứng với Kiều Tử Tích. Cô gái hỏi Kiều Tử Tích rất nhiều vấn đề, chính là cách bảo dưỡng đàn violon cùng mấy nơi chơi vui ở K thị. Cô gái nói mình cũng đã từng đến K thị, ở lại đó chơi vài ngày, cảm thấy K thị rất tốt.

Gần về đến trường, điện thoại của Kiều Tử Tích reo, là Hạ Minh Hiên gọi.

“Tử Tích, tới chưa?”

Kiều tử tích nhìn cổng trường phía trước. “Tới rồi”.

Điện thoại đầu kia nói. “Bọn tôi vừa mới lên xe, chắc mười phút nữa là tới”.

“Ừ”.

“Tử Tích, đợi lát nữa cùng đi ăn tối đi, tôi đến ký túc xá tìm cậu”.

Xe buýt ngừng lại, Kiều Tử Tích không trả lời đề nghị của Hạ Minh Hiên. “Tôi phải xuống xe”.

Sau đó cúp máy, xách đồ xuống xe. Cô gái bên cạnh mang theo rất nhiều đồ, đều là đồ ăn đặc sản mang về cho bạn cùng ký túc. Kiều Tử Tích giúp cô gái xách đồ đến dưới lầu ký túc xá, cô gái lấy ra một túi đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận đưa cho y.

Kiều Tử Tích nói. “Không cần đâu, cứ để cho bạn ký túc của cậu đi”.

Cô gái đỏ mặt nói. “Kỳ thật, cái này là mình mang cho cậu”.

Kiều Tử Tích nhận lấy, cô gái mang theo một đống đồ chạy lên cầu thang.

Bữa cơm tối hôm ấy, Kiều Tử Tích đi ăn cùng Hạ Minh Hiên, còn có thêm một Nhạc Vi Lam.

Ngày hôm sau không cần đi học, Hạ Minh Hiên gọi điện rủ Kiều Tử Tích cùng đi xem hoa đào, Kiều Tử Tích cự tuyệt. Không cần nghĩ cũng biết, bên cạnh Hạ Minh Hiên nhất định còn có Nhạc Vi Lam, đi cùng thì thế nào, nhiều nhất chính là làm bóng đèn.

Kiều Tử Tích cũng đi ngắm hoa đào, nhưng không phải đi cùng Hạ Minh Hiên, mà là cùng Hứa Kiếm Sở. Ở vườn hoa gặp được Hạ Minh Hiên, hắn đang cầm máy ảnh giúp Nhạc Vi Lam chụp ảnh.

Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích. “Không phải nói là không đến sao”.

“Tôi chưa nói là không đến, chỉ nói không đến cùng cậu”.

Đổi lấy là ánh mắt ai oán của Hạ Minh Hiên.

Hứa Kiếm Sở đem máy ảnh của mình cho Hạ Minh Hiên. “Minh Hiên, tôi với Tử Tích muốn chụp chung một kiểu bạn ký túc xá, cậu chụp hộ đi”.

Hạ Minh Hiên cầm lấy máy ảnh, nhìn hai người dưới tàng cây anh đào, móng vuốt của Hứa Kiếm Sở còn khoác lên vai Kiều Tử Tích, trên mặt còn cười đến chói mắt như vậy.

Hạ Minh Hiên ấn chụp cho bọn họ một cái, Nhạc Vi Lam đứng bên cạnh nhìn nhìn, nói. “Minh Hiên, cái này chụp hỏng rồi, Kiếm Sở được có một nửa người”.

Hạ Minh Hiên ở trong lòng xoắn xuýt một trận, chụp lại cái khác. Nhạc Vi Lam nói với Kiều Tử Tích. “Được rồi, chụp rất đẹp!”

Nhạc Vi Lam kéo tay Hạ Minh Hiên, nói muốn cùng chụp ảnh với hắn, nhờ Hứa Kiếm Sở chụp hộ.

Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, cậu cũng tới đây đi, ba chúng ta chụp chung”.

Nhạc Vi Lam nhìn Hạ Minh Hiên, sau đó nhìn Kiều Tử Tích, không nói gì. Kiều Tử Tích nhất thời xấu hổ, Hứa Kiếm Sở cầm máy ảnh nói. “Minh Hiên, cậu với bạn gái chụp chung trước đã, đợi lát nữa rồi chụp với Tử Tích”.

Chụp ản xong, Kiều Tử Tích cùng Hứa Kiếm Sở muốn đi. Hạ Minh Hiên nói, nếu đã gặp thì không bằng đi cùng nhau luôn.

Kiều Tử Tích cố ý vô tình đảo mắt qua nữ sinh bên cạnh Hạ Minh Hiên. “Thôi đi, bọn tôi cũng không muốn làm bóng đèn”.

Hứa Kiếm Sở cũng cười cười, nói. “Đúng vậy, hai người cứ tiếp tục, bọn tôi đi trước”.

Nhạc Vi Lam cắn môi, trên mặt hơi phiếm hồng. Hạ Minh Hiên đứng tại chỗ, nhìn Kiều Tử Tích cùng Hứa Kiếm Sở sóng vai đi về hướng khác.

Nhạc Vi Lam ở bên cạnh hỏi. “Minh Hiên, sao vậy?”

Hạ Minh Hiên lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu. “Không có gì”.

Nhập học học kỳ hai, Hạ Minh Hiên có hai môn giống với Kiều Tử Tích, là < Tư tưởng Mao Trạch Đông và những lý luận khoa học của chủ nghĩa xã hội Trung Quốc> và < Vi phân tích phân >. Một quyển sách vi phân tích phân học tới hai kỳ, cho nên chương trình học là nối tiếp của kỳ trước.

Lão sư dạy < Tư tưởng Mao Trạch Đông > của lớp Hạ Minh Hiên rõ ràng tốt hơn so với lớp Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên vài lần kêu Kiều Tử Tích đến lớp hắn nghe giảng, Kiều Tử Tích không chịu.

Kiều Tử Tích ăn cơm là đi cùng Hứa Kiếm Sở, ra ngoài chơi cũng là cùng Hứa Kiếm Sở, Kiều Tử Tích cùng Hứa Kiếm Sở học cùng lớp, cho nên các hoạt động của lớp cũng là cùng nhau tham gia.

Hạ Minh Hiên ăn cơm là đi cùng Nhạc Vi Lam, ra ngoài chơi cũng là cùng Nhạc Vi Lam, khi có hoạt động lớp, Nhạc Vi Lam chạy tới lớp của Hạ Minh Hiên, hai người ngồi ở hàng ghế sau cùng.

Hạ Minh Hiên mỗi ngày đều gọi điện cho Kiều Tử Tích, Tử Tích, đi ăn cơm đi, tôi đến chỗ cậu. Kiều Tử Tích nói, tôi ăn với Kiếm Sở rồi. Hạ Minh Hiên gọi điện nói với Kiều Tử Tích, Tử Tích, chủ nhật này ra ngoài đi chơi. Kiều Tử Tích nói, chủ nhật tôi không rảnh, đoàn violon có hoạt động….

Vào học không lâu là đến ngày lễ nữ sinh, mùng 7 tháng 3. Nam sinh các lớp từ sáng sớm đã giúp nữ sinh lớp mình mua bữa sáng, còn mua cả hoa tươi.

Hạ Minh Hiên mua một bó hoa hồng tặng cho Nhạc Vi Lam, Nhạc Vi Lam đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong ký túc xá, nữ sinh cùng ký túc đều hỏi là ai tặng. Nhạc Vi Lam nói, là trưởng ban ban bọn họ. Toàn bộ nữ sinh chấn động, chính là phó ban ban quan hệ xã hội, là nam sinh tuấn tú đã hát < Anh yêu em > vào đêm tiệc chào đón tân sinh viên.

Sau đó, tất cả mọi người đều biết phó ban ban quan hệ xã hội cùng với hoa khôi khoa tài chính – kinh tế truyền thông Nhạc Vi Lam đang hẹn hò. Kỳ thật, Nhạc Vi Lam cùng Hạ Minh Hiên ra ra vào vào đều có nhau, mọi người đã sớm nghĩ bọn họ là một cặp, nhưng Hạ Minh Hiên cùng Nhạc Vi Lam học cùng ngành, cùng một chỗ thảo luận chuyện học tập cũng là điều bình thường.

Trải qua sự kiện hoa hồng lễ nữ sinh vừa rồi, mọi người đã không còn nghi ngờ, rất chắc chắn rằng hai người chính là quan hệ người yêu.

Hạ Minh Hiên nói với Kiều Tử Tích. “Tôi với cô ấy chỉ là thử xem thế nào thôi, chờ thử xong, cảm thấy thích hợp thì nói sau”.

Kiều Tử Tích không trả lời hắn. Hạ Minh Hiên lại nói. “Tử Tích, lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm”.

Bất quá mới chỉ một tuần mà thôi.

Lúc ăn cơm, Hứa Kiếm Sở cũng tới.

Ba người bọn họ cùng một chỗ, Kiều Tử Tích trái một câu Kiếm Sở, phải một câu Kiếm Sở.

Hạ Minh Hiên nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Hứa Kiếm Sở như nhìn một cây củ cải (tác giả: củ cải là món Hạ Minh Hiên ghét nhất).

Ngày đó, mới sáng sớm mà Hạ Minh Hiên đã đến ký túc xá Kiều Tử Tích, còn mang theo cả bữa sáng. Xuyên qua cửa sổ, thấy được trên giường Kiều Tử Tích nằm hai người, trên giường Hứa Kiếm Sở thì trống trơn sạch bách, cái gì cũng không có.

Hứa Kiếm Sở đứng lên mở cửa, dụi mắt hỏi. “Minh Hiên, hôm nay tới sớm vậy?”

Hạ Minh Hiên xúc động muốn bóp chết cậu ta, đi vào, Kiều Tử Tích đang ở trên giường mặc quần áo. Hứa Kiếm Sở lại leo lên giường Kiều Tử Tích, quấn chăn, nói. “Vẫn còn sớm, tôi ngủ thêm lúc nữa”.