Thành Thời Gian

Chương 35




Tạm biệt An Lộ ở trước cửa kí túc xá rồi lên lầu.

Bên trong kí túc xá ồn ào hơn buổi sáng, hiện trường vụ cháy thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi đi tới đầu cầu thang tầng hai, thở dài nhìn kí túc xá của khoa triết bị lửa thiêu rụi chẳng còn lại gì. Mọi người vây quanh xem cũng than thở, nhìn thấy tôi xuất hiện liền đồng loạt khen tôi là anh hùng. Tôi ở đó một lúc rồi trở về phòng mình dọn dẹp.

Tôi và Vi San cũng coi như là may mắn, tuy phòng phát ra hỏa hoạn nằm ngay dưới phòng chúng tôi, nhưng ngoại trừ cửa sổ bị ám khói đen ra thì những cái khác đều vẫn bình thường. Vi San xem được tin tức trên truyền hình, buổi tối hôm đó liền vội vàng trở về. Trường có gợi ý là đổi phòng cho hai đứa tôi, chúng tôi suy nghĩ rồi từ chối, chủ yếu là do chuyển phòng phiền phức.

Nó biểu cảm đau xót ôm lấy tôi, khóc to: Tí nữa thì không gặp được mày nữa.

Tôi dở khóc dở cười phối hợp với nó nói: Thiếu một tí…

Nó tiếp tục khóc to: Mày không được làm tao ở góa nha!

Tôi nói: Ừ, tao xảy ra chuyện cũng là mày đến tảo mộ cho tao…

Nói xong cảm thấy không may mắn, nhanh chóng khinh bỉ bản thân một cái. Cái gì mà chỉ có nó đến tảo mộ chứ, nhân duyên của tôi cũng chả thiếu đến cái mức ấy.

Trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến những lời Kỷ Tiểu Nhụy nói với tôi tối quá—sau khi bố qua đời tôi cảm thấy mình không còn người thân nữa, nhưng giờ đây lại có một người mẹ, nếu như tôi xảy ra chuyện, có lẽ bà sẽ buồn vì dù gì thì bà cũng chỉ có một đứa con gái là tôi đây, cũng không thể sinh thêm một đứa nữa nữa rồi, không biết đây có được coi là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không nữa.

Thôi đi, vẫn là không nói cho bà biết.

Mấy ngày hôm sau mẹ tôi nhận được tin tức này.

Kì nghỉ thực sự quá ngắn, trường học rất nhanh đã bắt đầu học kì mới, tôi bận như chong chóng, cũng sắp quên luôn cái vụ cháy ấy rồi; nhận được điện thoại của Kỷ Tiểu Nhụy đầu tiên là mù mịt rồi cảm thấy đau đầu—cũng không biết chị nghe được cái tin tức gì bây giờ mới nghĩ ra hỏi thăm đứa có kinh nghiệm trải qua hỏa hoạn là tôi.

Tôi gặp chị ở một quán cà phê gần trường, Kỷ Tiểu Nhụy túm lấy tôi ở bên ngoài quán, sắc mặt kì lạ nhìn chằm chằm tôi mấy phút liền rồi nói xin lỗi tôi, “Hôm đó chị nặng lời quá. ”

Tôi cười rộng lượng tỏ ý không để ý. Giữa người và người đều có sự khác biệt, tính khác biệt lớn nhất thể hiện ở việc lí giải cùng một chuyện của mỗi người đều không giống nhau.

Mẹ quàng một cái khăn lớn, nhìn có vẻ gầy hơn trước, trên tay còn cầm một điếu thuốc dành cho nữ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà hút thuốc, hơi ngạc nhiên. Có lẽ là tôi nhìn chằm chằm vào tay bà quá lâu, bà dụi đi điếu thuốc trong tay, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc, cuối cùng mới nói, “Con không sao là tốt.”

Tôi vừa cười vừa gật đầu phụ họa “Không sao ạ” sau đó ngồi xuống.

Mẹ trầm mặc một lúc: “Xảy ra chuyện lớn như thế sao không báo cho mẹ?”

“Mẹ xem” Tôi cười, “Đến một sợi tóc của con cũng không sao mà.”

“Trường học quá không an toàn, đến ở với mẹ.” Tuy là ngữ khí mệnh lệnh, những cũng không phải là tuyệt đối.

Người ta và mẹ sống cùng nhau thì tối ngày có thể gặp nhau, tôi và bà sống cùng nhau, thời gian gặp nhau e rằng sẽ không nhiều hơn bây giờ. Phân tích của tôi thực sự có lí lẽ, bà nhíu mày, thong thả suy nghĩ một lúc.

“Thế đợi bộ phim này quay xong đi.”

“Ấy, mẹ đừng--”

Tôi muốn nói tiếp nhưng bà không có thời gian để nghe nữa rồi. Xác nhận tôi vẫn bình thường, đến cọng tóc cũng không làm sao thì lập tức đứng lên quay về phim trường. Tôi cũng không vội, chậm rãi uống hết cà phê rồi định đi về, ngẩng đầu lên lại đụng phải người quen.

Tính ra từ buổi tối năm mới hôm đó đến hôm nay, khoảng hai ba tuần tôi không nhìn thấy anh rồi.

Tôi gật đầu với Cố Trì Quân, giơ tay chào. Trong lòng thầm cười Kỷ Tiểu Nhụy: Chị nhận lương của mẹ tôi lại làm hai phần việc, có chắc là tôi sẽ không cáo trạng với mẹ không?

Cố Trì Quân ngồi xuống, nhanh chóng gọi đồ uống, không hề nhìn tôi cũng không nói năng gì. Anh không nói chuyện tôi cũng không biết nói gì nữa, ngây ngô ngồi trên ghế. Ầy, trong lòng thở dài nghĩ, Cố Trì Quân so với mẹ tôi khó đối phó hơn nhiều.

“Trong thời gian này bận quay phim, hôm nay mới biết vụ hỏa hoạn mấy hôm trước của kí túc xá trường em, vậy mà em không nói với tôi kí túc xá của em bị cháy.”

“Không phải chuyện gì to tát, không cần thiết phải quảng cáo.”

Anh xoay ly cà phê. Tôi vẫn chưa nói với mọi người tôi cũng chút nữa thì gặp nguy hiểm.

“Em đối với tôi thực sự vẫn chưa đủ tin tưởng, thế thì cứ dần dần đi.” Cố Trì Quân uống một ngụm cà phê, giọng nói rất bình tĩnh, “Hứa Chân, em không hi vọng tôi đóng phim, tôi sẽ lùi về sau màn ảnh. Vì vậy, các hợp đồng phim sau “Ba Chương Cam Kết” tôi đều hủy hết rồi. Như vậy chúng ta nên thử xem sao đi.”

Lúc anh nói chuyện đôi lông mày đẹp đẽ không hề chuyển động, dường như đang nói đến chuyện không hề liên quan đến anh vậy.

Tôi trợn mắt há mồm, xoắn xoắn xuýt xuýt, lo lắng bất an không dám tin, tôi có mị lực lớn như thế à? Có thể khiến anh vì một cái cây mà bỏ luôn cả khu rừng? Tôi hối hận không kịp mà túm lấy mặt bàn, hận trên mặt đất không xuất hiện một cái hố. Tôi làm sao mới có thể nói cho anh tôi không có cái suy nghĩ đó chứ.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, Cố Kì Quân cực kì trấn tĩnh, dường như những gì đã nói là chuyện của người khác, cứ như vậy nói tiếp: “Em quá trẻ, cũng thiếu cảm giác an toàn. Cảm thấy tôi không đủ tin tưởng là có thể hiểu được. Em nói em đùa không được, tôi còn đùa không nổi hơn cả em. Đối với em mà nói là một cuộc tình; nếu như tôi yêu đương, về cơ bản sự nghiệp sẽ sa vào đình trệ, danh tiếng giảm sút, còn có hợp đồng quảng cáo, có hợp đồng còn viết rõ ràng trong đó, tôi yêu đương chính là vi phạm hợp đồng, ” Cố Trì Quân nhìn tôi không chớp mắt, “Tổn hại của chúng ta ai lớn hơn ai?

Anh sẽ không bắt tôi bồi thường tiền chứ…Trán tôi bắt đầu ra mồ hôi, trước nay chưa từng cảm thấy cơ thể yếu ớt như này. Tôi giống như đang diễn một vở kịch câm, mở miệng nhưng không nói ra một chút âm thanh nào.

“Lúc mới bắt đầu quen em tôi đã nói với em, trước nay tôi không hề khách khí cũng sẽ không diễn kịch,” Ngữ điệu của Cố Trì Quân rất vững vàng, “Em sẽ không cho rằng trong nửa năm nay, biểu hiện của tôi trước mặt em đều là giả? Lần nào lời nói của tôi không đi liền với hành động?”

“…Em…Em chỉ là…Chúng ta không thích hợp lắm…”

Lời nói ra mới biết bản thân lại lắp bắp như vậy. Tôi không ngờ tới cả đời này tôi cũng sẽ nói chuyện lắp ba lắp bắp, giống như đuối lý lại giống như xấu hổ, còn có chút bất đắc dĩ.

“Rõ rồi,” Cố Trì Quân tiến thêm một bước, “Liên quan đến tiêu chuẩn thích hợp của em, tôi rửa tai lắng nghe.”

Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt, một lúc lâu cũng không nghĩ được từ ngữ thuyết phục thích hợp, cả người chẳng khác gì đứa ngốc.

“Thế thì để tôi nói nhé.”

Ngón tay thon dài của Cố Trì Quân gõ gõ mặt bàn, tôi nghe thấy tiếng đó thì giật mình, sợ sệt như thỏ con ngẩng đầu lên nhìn anh. Đối diện với tư thái của một thầy giáo nghiêm khắc, lại giống như một người thẩm vấn thâm tàng bất lộ. Tôi nhớ ra rồi, anh từng diễn vai một nhân viên điều tra mà tôi lại chính là tên tội phạm hiểm ác.

Nếu như nói cho người bên cạnh chúng tôi có vướng mắc tình cảm, không biết có người tin không nữa.

“Em cảm thấy tôi quá già?”

Tôi thực sự không cảm thấy anh già. Anh vẻn vẹn chỉ hơn tôi mười tuổi. Là một người nổi tiếng, anh vốn dĩ chính là kiểu đẹp trai khiến người ta không thể liên tưởng tới tuổi tác, càng huống hồ từ trước đến nay đều không thiếu bảo dưỡng và tập luyện, thừa sức diễn vai một thanh niên trẻ hai mươi tuổi—tuy sau khi qua ba mươi tuổi anh liền không diễn những vai như vậy nữa.

“…Không phải…”

“Sợ mẹ em ngăn cản?”

Tôi mờ mịt nói: “…Ớ?”

“Em ghét tôi đến mức không muốn cùng tôi thử xem sao?”

…Tôi sao có thể ghét anh được chứ.

Từ đầu tới cuối tôi không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Trì Quân không hề rời khỏi người tôi. Sao tôi lại quên mất anh không nhưng là ảnh đế mà còn xuất thân từ khoa tâm lý học cơ chứ.

“Yêu cầu em đưa ra cho tôi, tôi có thể làm được. Vì thế, bây giờ em lại đang muốn tìm cái cớ mới để làm cho qua chuyện với tôi? Em có thể mờ ám với tôi nhưng không thể vượt qua vạch mốc đó, em coi tôi là người như thế nào? Tôi bất trị như thế sao? ”

Làm cho qua chuyện? Nữa cũng không dám. Bất trị? Sao tôi có thể cảm thấy anh bất trị? Nhưng anh nói đúng một điểm, tôi không dám vượt qua vạch mốc đó. Anh bức người hết câu hỏi này đến câu hỏi khác mà tôi thì lần lượt bại lui, đến đất ở dưới chân cũng giữ không nổi. Cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên đầu gối, cảm thấy một loại an ủi bất đắc dĩ, hoang đường, tương tự như tình yêu.

Tôi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, Cố Trì Quân cũng không lên tiếng. Thời gian và nhiệt độ của cà phê cùng nhau rời đi. Tôi hy vọng biết bao anh cũng trôi đi giống như nhiệt độ đó, lẳng lặng rời đi.

“Em đang khóc?”

Giọng nói của Cố Trì Quân run rẩy.

Vớ vẩn. Anh mới khóc ấy!

Sao tôi có thể rơi nước mắt chứ? Bao nhiêu năm nay tôi chỉ rơi nước mắt đúng hai lần. Một lần là lúc bố qua đời, lần nữa là lúc đua xe trong đêm dừng ở bên hồ. Sao tôi có thể vì một chuyện nhỏ như này mà khóc. Anh đúng là điên rồi. Anh cho rằng anh là ai chứ, trong phim đóng cảnh yêu đương cùng với nữ chính sao? Mấy cô công chúa có trái tim pha lê? Anh hoàn toàn lầm rồi. Năm đó trên thảo nguyên Châu Phi bị sư tử bị báo đuổi tôi cũng không khóc ấy, bây giờ sao có thể khóc?

Không biết từ lúc nào, Cố Trì Quân đến bên cạnh, ngồi xổm dưới chân tôi.

Ngón tay của anh chạm qua má tôi, chạm vào dưới mi mắt tôi, tôi nhìn thấy ngón tay ẩm ướt của anh rõ ràng hiện lên ánh nước. Cũng không biết chỗ nước đó từ đâu mà có, tuyệt đối không liên quan gì đến tôi.

Tôi lau đi vết nước không rõ ràng trên mặt, túm lấy túi đứng dậy, cúi đầu nhìn anh, “Cố tiên sinh, cho em thời gian suy nghĩ, em sẽ cho anh câu trả lời.”

Anh không giữ tôi, lẳng lặng gật đầu.