Thành Thời Gian

Chương 59




Lần trước sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ không vui vẻ mà ngắt máy, tôi tắt điện thoại mấy ngày, bây giờ tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Tôi có dự cảm kỳ lạ, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Thở dài, rốt cuộc vẫn nghe điện thoại. Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên bên đầu dây bên kia, giống như đã từng quen biết, cực giống Lâm Tấn Tu, nhưng mà may mắn không phải.

“Là anh,” đầu dây bên kia ngừng một chút, “Lâm Tấn Dương.”

“Ơ…” cũng may đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, sau khi kinh ngạc lập tức nói, “Chào Lâm tiên sinh.”

Lại có thể là Lâm Tấn Dương. Tôi và anh ấy trước nay không có quan hệ cá nhân, thậm chí cũng chưa từng đơn độc nói bất cứ câu nào, gặp mặt mấy lần đều là trong hoàn cảnh người nhà họ Lâm đều có mặt, anh ấy tìm tôi thật đúng là chưa thấy bao giờ. Tôi lập tức đẩy laptop ra, rời bàn đứng dậy đi ra bên cạnh, nín thở nghe điện thoại. Tôi luôn cảm thấy Lâm Tấn Dương làm việc dứt khoát, quả nhiên không có lời nói thừa nào, trực tiếp nói: “Anh hi vọng em lập tức về nước một chuyến.”

Tuy là ngữ khí ra lệnh nhưng vì có hai chứ “hi vọng”, hoàn toàn không khiến cho người nghe cảm thấy phản cảm, chỉ cảm thấy khí thế ở bên đầu dây bên kia cực lớn, khiến người ta chỉ nghe giọng nói cũng bất giác nghiêm nghị, tôi nghĩ đây chính là chỗ Lâm Tấn Tu không so nổi với anh trai mình, Lâm Tấn Dương đối nhân xử thế, tóm lại vẫn quá nổi bật.

“Tại sao?”

“A Tu xảy ra chuyện,” anh ấy nói ngắn gọn, “thiếu người chăm sóc.”

Nhà họ Lâm sao có thể thiếu người chăm sóc? Tôi không kịp nghĩ đoạn sau, vội vàng nói: “Học trưởng gặp phải chuyện gì ạ?”

Lâm Tấn Dương im lặng một lát. Trong lòng trầm xuống, tôi vội nói: “Nghiêm trọng không ạ?”

Anh ấy vẫn không trả lời, tôi ở đầu dây bên này đợi tới mức càng ngày càng nóng ruột, tim giống như bị một bàn tay bóp chặt, bị bóp đến mức hoàn toàn biến dạng, đại não trong thoáng chốc không thể suy nghĩ, sau khi hít sâu mấy hơi mới nói: “Lâm tiên sinh… Anh Lâm, sao anh không nói nữa? Không phải chứ? Rất nghiêm trọng sao? Học trưởng rốt cuộc bị thương ra sao rồi? Sao không nói gì? Đừng dọa em, học trưởng bây giờ ra sao rồi?”

Lâm Tấn Tu lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước đã tỉnh lại rồi.”

Tôi mờ mịt: “Tỉnh lại rồi? Là ý gì?”

“Hứa Chân,” Anh ấy vẫn không giải thích, “Nếu em lên máy bay tối này, thì mười sáu tiếng sau có thể nhìn thấy nó.”

Tôi ngước mắt lên, nhìn Cố Trì Quân ở trong sân cách đó không xa, bỗng nhiên hơi hiểu ra nguyên nhân Lâm Tấn Tu gọi cuộc điện thoại này.

Anh ấy trầm giọng, “Bây giờ em xuất phát, trực tiếp tới sân bay Zurich lấy vé.”

“Đợi đã,” Tôi vội vã ngắt lời anh ấy, “Học trưởng rốt cuộc làm sao rồi ạ? Anh ấy bệnh nặng đến mức không tự gọi điện thoại được sao?” Nói xong liền yên lặng, chuyện đã đến nước này với tính cách của Lâm Tấn Tu, sao có thể chủ động liên lạc với tôi? Lâm Tấn Dương không đáp, cuối cùng nhàn nhạt nói, “Cho em một tiếng chuẩn bị.”

Tôi trở lại bàn, Cố Trì Quân đã đuổi Keno về rồi, cô ấy cười tủm tỉm rồi lại lấy thêm mấy cái DVD về nhà. Bởi vì mới nghe cuộc điện thoại kia, tôi khó tránh khỏi tinh thần bất an, lại mở laptop ra tìm kiếm, không có bất cứ tin nào về người nhà họ Lâm xảy ra chuyện, tin tức về Lâm Thị cực ít, nghĩ ra cũng thấy đúng, tóm lại là bọn họ khống chế truyền thông.

Trái lại lại tìm được một tấm ảnh bác Lâm và mẹ tôi tham gia tuổi tiệc từ thiện nào đấy. Bọn họ quyên góp một quỹ dùng để bồi dưỡng nhân tài văn học nghệ thuật có thiên phú. Cố Trì Quân thấy tôi cúp điện thoại, cười với tôi, đi thẳng vào nhà bếp, giống y như bình thường, bắt đầu bận rộn làm cơm trưa. Tôi dựa vào cạnh cửa phòng bếp, bất động nhìn anh. Anh lấy một bình sốt cà chua mới làm đút cho tôi, từ từ hỏi, “Lâm Tấn Dương nói những gì?”

“Sao anh biết là Lâm Tấn Dương?”

“Em nói chuyện cùng Lâm Tấn Tu sẽ không sợ hãi như thế, cũng sẽ không hoảng hốt như vậy, về phần bố của bọn họ, cho dù là nể mặt mẹ em thì cũng sẽ không nhúng ta vào chuyện của bọn em, chít ít sẽ không đích thân gọi điện thoại cho em,” Cố Trì Quân nhìn tôi, “Nói không sai chứ? Đó gọi là cách suy diễn của Sherlock Holmes ”

Tôi nhẹ giọng nói: “Vậy anh đoán xem anh ấy nói cái gì?”

“Gọi em về nước.”

Tôi cụp mắt, nên nói là anh liệu sự như thần hay là quá giỏi phỏng đoán lòng người?

“Không sai… Anh thực sự có thể làm thám tử rồi,” Tôi vốn nói đùa nhưng tâm trạng quá trầm trọng, giọng nói mất tự nhiên nhỏ đi, “Anh ấy nói Lâm Tấn Tu xảy ra chuyện rồi, hôn mê trong bệnh viện mấy ngày mới tỉnh lại.”

“Này” Trên mặt Cố Trì Quân không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào, anh dường như càng quan tâm đến sốt cà chua của anh hơn, “Hương vị như thế nào?”

Tôi liếm liếm muôi, “Uhm” một tiếng, “Hơi chua.”

“Sốt cà chua không chua thì sẽ không là sốt cà chua,” Cố Trì Quân đặt cái bình lên bệ bếp rồi quay người nhìn tôi, “Không cần về.”

Tôi im lặng. Cố Trì Quân đi gần về phía tôi một bước, “Không cần về. Anh đã nghe ngóng rồi, Lâm Tấn Tu thực sự xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Tình tiết cụ thể thì không dò hỏi được, nhưng cậu ta tuyệt đối không nguy hiểm lắm, vẫn còn tiếp tục có thể xử lý việc của công ty. Nếu như cậu ta thực sự đặt một chân vào quan tài, anh tuyệt đối không ngăn cản em. Tình hình hiện nay em căn bản không có lập trường trở về.” Anh nói đúng, tôi có lập trường gì?

“Ghi nhớ, em là bạn gái của anh, nếu như em ở trong nước, xuất phát từ đạo nghĩa bạn bè đi thăm bệnh anh có thể hiểu, tuy nhiên em nhớ kỹ chúng ta đang đi nghỉ.” Cố Trì Quân cho nhỏ lửa, lại múc một muôi canh đưa đến bên môi tôi tỏ ý tôi nếm thử hương vị, “Hứa Chân, anh là một người vô cùng ích kỷ, đồ của anh, người của anh, tuyệt đối không để người khác động một ngón tay vào.”

Tôi im lặng uống hết muôi canh anh đã hầm mấy tiếng đồng hồ, hương thơm đậm đà.

“Trời sụp xuống còn có anh chống,” Cố Trì Quân cúi người hôn môi tôi, “Ồ, hình như hơi nhạt?”

“Rất được, vị vừa rồi,” Tôi hơi nghiêng mặt, “Nhưng… Em không biết nhà họ Lâm sẽ làm gì…’

Cố Trì Quân buông thìa canh xuống, đi qua lấy hai tay xoa má tôi, nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi. “Tiểu Chân, anh không để ý chút nào hết. Nhiều năm như vậy, cần hưởng thụ đều đã hưởng thụ rồi, cần đạt được cũng đã đạt được rồi, tiền có thể kiếm được cũng đã kiếm rồi. Vì thế vẫn tiếp tục công việc làm diễn viên là là vì thói quen,” Cố Trì Quân chăm chú nhìn vào mắt tôi, “Em đã gặp gia đình anh hẳn là cũng đã hiểu, lớn lên trong một gia đình như vậy, anh có thể để ý phù hoa danh lợi trong giới này sao? Lẽ nào em cho rằng, ngoài làm diễn viên ra thì những việc khác anh đều không làm được?”

Trong lòng tôi run lên, hóa ra anh đưa tôi đến nhà anh là vì cái ý tứ này. Bình tĩnh mà xem xét, tôi cũng không cho rằng Cố Trì Quân có thể thực sự quan tâm đến cái giới phù hoa này, nhưng anh đã là nhân vật của công chúng, có nhiều fan ái mộ anh như vậy, đương nhiên gánh vác trách nhiệm xã hội nhất định. Một người không có trách nhiệm, trong sự nghiệp không thể thành công giống như anh.

“Vậy là được rồi,” Cố Trì Quân hôn lòng bàn tay tôi, không giải thích lấy đi điện thoại trong tay tôi, “Điện thoại đưa anh giữ, sau này cho dù ai tìm em, trực tiếp để anh giải quyết.”

“Không được,” Tôi lấy lại điện thoại, “Tự em có thể--”

“Nghe lời,” Cố Trì Quân ngắt lời tôi, lại hôn lên má tôi, “Để anh giải quyết.”

Tôi lắc đầu khe khẽ, quả quyết lấy lại điện thoại, chuyện của tôi tôi tự giải quyết, tuyệt đối không thể để anh gây thù với nhà họ Lâm. Nửa tiếng sau, tôi giấu Cố Trì Quân lặng lẽ gọi điện thoại cho Lâm Tấn Dương.

“Vết thương của học trưởng, thực sự không nghiêm trọng đúng không ạ?” Đối phương không đáp.

Hồi lâu, tôi ngừng một chút, “Xin lỗi, em không thể trở về.”

Lâm Tấn Dương có chút bất ngờ, lạnh lùng nói: “Anh tưởng rằng em quan tâm đến A Tu.”

“Đúng vậy, cho dù như thế nào em cũng không hy vọng học trưởng xảy ra chuyện,” Tôi hít sâu một hơi, “Nhưng từ trước đến nay em không phải là bạn gái của Lâm Tấn Tu, chưa từng một ngày. Có lẽ lừa mọi người nhưng trước nay không phải ý của em, hơn nữa bây giờ em đã yêu Cố Trì Quân.” Tôi đoán trước khi Lâm Tấn Dương gọi điện thoại cho tôi hoặc trước khi chúng tôi quen nhau đã từng điều tra tôi rồi, nhưng đứng trên lập trường của tôi, phải nói rõ vai diễn hiện nay của tôi.

Có lẽ yên lặng ba giây hoặc là ngắn hơn, tóm lại tuyệt đối không vượt quá ba giây. “Mỗi người đều phải trả giá vì sự lựa chọn của mình,” Lâm Tấn Dương không lạnh không nhạt hỏi tôi, “Em thì sao?” rõ ràng là sự uy hiếp không chút lưu tình, tư thái kiên quyết ấy giống như một viên đạn đã lên nòng, không được phép khước từ. Nhưng khoảnh khắc đó tôi lại không cảm thấy sợ, ngược lại lại cười, anh ấy và Lâm Tấn Tu không hổ là hai anh em, đến phương thức uy hiếp cũng chẳng khác gì nhau.

“Anh Lâm, lẽ nào anh thực sự hy vọng em và Lâm Tấn Tu yêu nhau?” Anh ấy dường như không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, không lập tức trả lời.

“Bố anh kết hôn, chuyện này có lẽ anh không thể phát biểu ý kiến,” Tôi nói, “Nhưng em là con gái của bà ấy… Hai cha con hai mẹ con, người ngoài nhìn vào e rằng sẽ là một trò cười?” Đây là một nghịch biến kỳ lạ. Nếu như tôi không phải con gái của Lương Uyển Đình, nhà họ Lâm e rằng sớm đã phản đối chuyện của tôi và Lâm Tấn Tu, nhưng vì tôi là con gái của Lương Uyển Đình, người nhà họ Lâm e rằng cũng sẽ không tán thành lắm.

“Là khiến người ta khó xử,” Lâm Tấn Dương thản nhiên mở miệng, “Nhưng ai dám cười anh sẽ khiến kẻ đó im miệng.” Một câu nói qua la lại khiến lưng tôi tê rần, anh ấy thực sự không khách khí chút nào.

Tôi hít sâu một hơi, “Càng huống hồ… thân phận của em… bố em… em nghĩ anh cũng biết. Anh Lâm, cho dù là vì sự nghiệp của gia tộc, anh càng hy vọng Lâm Tấn Tu lấy một cô gái môn đăng hộ đối hơn chứ?”

“Liên hôn chính trị anh sẽ làm.” Lâm Tấn Dương trầm giọng.

Tôi vô thức nín thở trong một lát, bỗng nhiên hiểu ra sự mệt mỏi Lâm Tấn Dương thỉnh thoảng bộc lộ ra từ đâu mà có, thân là con trưởng của gia tộc, áp lực trên vai anh ấy e rằng lớn đến mức tôi không có cách nào tưởng tượng được, đối với anh ấy mà nói, tất cả đều đi trên một quỹ đạo cố định, sự nghiệp học hành, sự nghiệp, hôn nhân đều không thể tự mình làm chủ, chẳng những như thế còn giúp em trai thu dọn cục diện rối rắm. Anh em họ tình cảm thực sự sâu sắc.

“Chuyện của em và A Tu từ trước đến nay anh không cho rằng có thể lâu dài”, giọng nói của Lâm Tấn Dương không chút dao động, “Nhưng con đường mình đi mới có quyền phát ngôn, cho dù hối hận cũng sẽ không giận cá chém thớt. Anh cũng sẽ không vì chuyện bạn gái của em trai là ai mà ầm ĩ không thoải mãi, nhưng trước nay chỉ có lúc A Tu ở bên cạnh em mới thực sự biết cười, như vậy là đủ rồi. ”

Tôi ngây người mấy giây, cảm thấy cổ họng đắng ngắt, “Anh Lâm… xin lỗi, em không thể trở về, em không có lập trường.”

Anh không nói nhiều nữa, sau khi im lặng mấy giây, thản nhiên nói một tiếng “Được” rồi cúp điện thoại, quyết đoán quả quyết, không nói thêm 1 từ nào, cũng không gọi lại.

Sau đó chúng tôi yên tĩnh hơn nhiều. Thực ra kỳ nghỉ cũng không còn mấy ngày nữa, tôi cũng bắt đầu liên lạc với giáo sự, bắt đầu viết kế hoạch học tập sang năm.

Cố Trì Quân rảnh rỗi, bây giờ đến bản thảo cũng không viết nữa, mỗi ngày đều ngồi bên bờ hồ đọc sách, câu cá, thấy anh thỉnh thoảng cũng đang nghe điện thoại, dùng tiếng Đức thành thạo để nói chuyện, tôi nghe không hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Tôi nằm trên bãi cỏ, gối lên đùi anh hỏi “Đang nói gì thế?”

“Điện thoại của thầy giáo, tán gẫu mấy câu.”

“Ừ…” Tôi hơi do dự, “Anh không gặp phải chuyện gì chứ?”

“Không có, em yên tâm.” Anh không để ý mà trả lời tôi.

Sao có thể yên tâm chứ?

Lúc Cố Trì Quân ở chung cùng tôi, từ trước đến nay đều không để những chuyện khác làm phiền đến chúng tôi, đối với điểm này tôi vô cùng khâm phục anh. Gần đây, điện thoại của anh rõ ràng nhiều lên, hơn nữa nhiều đến mức khiến người ta thấy ghét, thậm chí đến lúc nửa đêm cũng gọi đến. Từ trước đến nay tôi không can thiệp đến công việc của anh, cũng không hỏi nhiều, nhưng điện thoại đến thì không thể không chú ý đến, mà anh đối với những cú điện thoại này đều lạnh lùng giải quyết. Lúc hỏi anh anh chỉ nói không phải chuyện quan trọng. Điều này không hề nói không có mánh khóe.

Ngày cuối cùng chúng tôi rời khỏi núi Alps, nửa đêm tôi tỉnh dậy, lại phát hiện ra giường bên cạnh tôi trống không, rón rén đi tới phòng khách xem sao, một mình Cố Trì Quân ngồi trên sô pha trước lò sưởi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, cầm điện thoại nói chuyện.

“Hàn, sao cậu dám nói với tôi chuyện này, cậu còn không biết tôi là người như thế nào sao?” Sự tức giận trong giọng nói của anh không có chút tình cảm nào khiến chân tôi dừng lại. Tôi cứng người đứng trên mặt đất, sau sự im lặng ngắn ngủi anh lạnh nhạt mở miệng, “Từ trước đến nay tôi không chấp nhận uy hiếp, ngoại trừ người nhà, tôi không có thứ gì không thể vứt bỏ.”

Lại là một sự yên lặng. Theo sau đó Cố Trì Quân lại thấp giọng cười cười, không phải nụ cười bình thường của anh, ẩn chứa nụ cười châm chọc và cười nhạo, “Chuyện giữa cậu ta và Tiểu Chân tôi đều biết, cô ấy đã hai năm rõ mười nói hết cho tôi, Lâm Tấn Tu tưởng rằng tôi sẽ ghen sao? Buồn cười! Ở bên cạnh Tiểu Chân nhiều năm như vậy, không để người đàn ông khác tiếp cận cô ấy, bản thân mình đến một đầu ngón tay cũng chưa từng chạm đến… Tuy rằng ngu xuẩn nhưng trên thực thế, tôi không thể không nói rất cảm ơn cậu ta.”

Bên kia dường như lại nói gì đó, Cố Trì Quân ngắt lời anh ta. “Vậy thì mời cậu chuyển lời đến cậu hai nhà họ Lâm, tranh vợ với tôi kiếp sau đi.” Anh nhẹ nhàng nói ra cậu này, sự mỉa mai cực độ ấy căn bản không hề giấu giếm, sau đó ngắt điện thoại, tiện tay vứt luôn điện thoại trên bàn trà, tôi nhìn thấy điện thoại trượt một quãng dài trên chiếc bàn trà chắc nịch, sau đó dừng lại.

Tôi hít sâu mấy hơi, lùi trở về phòng ngủ, sau khi điểu chỉnh vẻ mặt thì lại lần nữa đi ra ngoài, cố ý phát ra tiếng bước chân.

Quả nhiên, động tĩnh rất nhỏ kinh động đến anh, anh quay đầu nhìn tôi, không nhìn ra một chút vẻ lo lắng ban nãy, vẫy tay với tôi, “Lại đây.” Còn không đợi đi tới bên cạnh anh, Cố Trì Quân giơ tay bắt lấy cánh tay tôi, tôi ngã vào trong lòng anh.

“Dậy rồi à?”

“Vâng--” Tôi hỏi anh, “Sao anh không ngủ?”

Anh trái lại không giấu tôi, “Có một cú điện thoại, sợ làm ồn em.”

“Mặc ít quá, chẳng trách tay chân lại như vậy.” Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hà hơi. Trên sô pha có một cái áo khoác, anh túm lấy trùm lên chân tôi.

Tôi thất thần nhẹ giọng hỏi: “Cuộc gọi gì? Sao nhìn có vẻ tâm trạng anh không tốt?”

“Em nhìn ở đâu thấy tâm trạng anh không tốt?” Cố Trì Quân lắc đầu, ôm chặt tôi, “Điện thoại của công ty, là chuyện nhỏ không quan trọng.”

“Nếu có chuyện thì nói cho em,” Tôi nói, “Tuy em không có tác dụng gì nhưng có lẽ có thể giúp anh đưa ra ý kiến.”

Anh cười nói: “Không có chuyện khiến em lo nghĩ.”

“Có phải có liên quan đến em không?”

Anh rất kinh ngạc, giơ ngón tay gõ gõ trán tôi, “Nghĩ đi đâu thế? Một tranh chấp nhỏ của hợp đồng thôi, đã xử lý xong rồi.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh, có gắng nhìn ra suy nghĩ thực trên khuôn mặt anh, đương nhiên thất bại, tôi sao có thể phát hiện ra chỗ sơ hở? Kỹ thuật diễn của anh thành thục, không có ai có thể phát hiện ra kẽ hở. Hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng tôi biết anh tuyệt đối đang diễn kịch. Tôi sẽ không quên sự tức giận của mẹ, cũng sẽ không quên cuộc điện thoại kia của Lâm Tấn Dương, tôi cũng không ngốc đến mức tưởng rằng, chúng tôi ở đây đi nghỉ vui vẻ hơn một tháng, trong nước không xảy ra chuyện gì hết. Tôi cũng phải nghĩ đến, ở cùng một chỗ với anh, là chuyện của hai chúng tôi, là quyết định của hai người, nhưng tất cả những mũi nhọn và áp lực thực ra đều hướng về phía anh.

Tôi nhìn về phía Cố Trì Quân, thấp giọng nói: “Nếu như em đem đến phiền phức cho anh thì nói cho em biết.”

Anh nhìn chăm chú tôi rất lâu, bàn tay đặt trên gáy tôi, mạnh mẽ vùi đầu tôi vào cổ anh, “Muốn rời xa anh? Trừ khi anh chết.”

Hốc mắt tôi nóng lên, ôm anh không lên tiếng, trong lòng thầm đưa ra quyết định , tôi tuyệt đối tuyệt đối không thể để anh vì tôi mà hi sinh quá nhiều.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi xe rời khỏi núi Alps, đến chân núi, tôi nhìn núi Alps trong gương chiếu hậu càng ngày càng cách xa tôi, nhịn không được mà nghĩ, đây là một mùa hè mãn nguyện nhất trong cuộc đời tôi.