Thành Thời Gian

Chương 67




“Sao lại có thời gian đến tìm tôi thế?” Tôi đùa, “còn tưởng rằng cậu thành người nổi tiếng rồi là quên tôi đấy.”

Cậu ta gỡ kính mát xuống, tôi nhìn thấy một đôi mắt thức đêm quá mức, cũng may là vẫn trong suốt như trước đây.

“Hứa Chân,” giọng nói của cậu ta bỗng nhiên khàn khàn, “Tôi không phải là người như thế. Tôi muốn gặp chị, rất muốn, nhưng…”

Tôi hối hận mình đã lỡ lời, “Tôi biết, tôi biết mà, tôi đùa đấy.” Cậu ta là người thế này không phải tôi không hiểu, có thể thấy gần đây chuyện phiền lòng quá nhiều, phán đoán cũng không chuẩn xác nữa.

Cậu ta cụp mắt nhìn mặt sàn, vẻ mặt là sự đau khổ khó mà hình dung được, giống như một người lặn lội đường xa giữa sa mạc. Thời gian tôi quen biết cậu ta cũng không coi là ngắn, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta, dù cho là cậu ta nhắc đến tình hình gia đình phức tạp và bố của cậu ta cũng không như vậy.

“Xin lỗi.” Tôi nói khẽ.

Cậu ta im lặng một lúc mới lên tiếng, “Chị và Cố Trì Quân yêu nhau đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Sẽ…kết hôn à?”

Mặt tôi nóng lên, “Hẳn là thế.”

“Vậy…sau khi hai người kết hôn có kế hoạch gì?”

“Hở?” Tôi không hiểu ý tứ của câu nói này, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Kế hoạch gì?”

Thẩm Khâm Ngôn cũng nghiêng mặt, “Cố Trì Quân chuẩn bị ngừng đóng phim, vì thế…”

“Hả?” Chúng tôi nhìn nhau, Thẩm Khâm Ngôn yên lặng hai giây rồi ánh mắt bỗng sáng lên, “Chị không biết?”

Trong thoáng chốc đại để tôi đã hiểu ý của cậu ta, liên hệ đến việc mấy tháng nay Cố Trì Quân đều ở nhà, lòng tôi trầm xuống, “Tôi không biết, anh ấy gặp phải chuyện gì? Cậu nói hết cho tôi đi.”

Tin tức trong giới giải trí truyền đi rất nhanh, hai người lại cùng công ty, chung quy cũng nghe phong thanh được chút ít. Thẩm Khâm Ngôn do dự một lát, như đang suy nghĩ xem nói hay là không nói, tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cuối cùng cậu đã nói, “Tôi nghe nói, anh ấy đang hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh. ”

“Hủy bỏ hợp đồng? Hủy bỏ hợp đồng gì?” Tôi trợn mắt há mồm, chuyện lớn như vậy, Cố Trì Quân lại không nói lời nào với tôi.

“Vậy chị có biết…” Thẩm Khâm Ngôn ngừng một chút, “Công việc mấy tháng nay của Cố Trì Quân hoàn toàn ngừng lại rồi, cũng không tham gia bất cứ hoạt động quảng cáo và tuyên truyền nào, đến hoạt động từ thiện cũng hủy, hoàn toàn không có kế hoạch nhận phim mới.”

“Anh ấy nói với tôi, công ty điện ảnh cho anh ấy nghỉ phép.”

Thẩm Khâm Ngôn lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, “Không phải.”

Tôi căng thẳng, “Vậy chuyện là như nào? Vì quan hệ của tôi?”

Mặt cậu ta căng thẳng, giống như tôi đang ép cậu ta ăn cyannua hoặc là nói ra bí mật gây tổn thương cho cậu ta vậy, lúc này đây tôi cũng không quan tâm nữa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu ta, đợi cậu ta nói ra nửa câu sau.

“Lời đồn trong giới nói, Cố Trì Quân cướp chị từ tay Lâm Tấn Tu, Lâm Tấn Tu cực kỳ tức giận, cấm đoán o ép Cố Trì Quân, Cố Trì Quân cũng tức giận, sau đó đưa ra việc hủy bỏ hợp đồng với công ty, nhưng lúc hủy bỏ hợp đồng bị gây khó dễ…” Tôi cảm thấy mình đang nghe tiểu thuyết, lúc lâu sau mới phản ứng lại hai người cậu ta nói tôi đều quen. Cái gì gọi là cướp tôi từ tay Lâm Tấn Tu? Từ trước đến nay tôi chưa từng cùng Lâm Tấn Tu bước qua gianh giới đó, tại sao có thể bị đồn quá mức như vậy? Vậy tôi thành cái gì?

Tay hơi run rẩy, tôi vô thức tìm điện thoại muốn hỏi hai người có liên quan. Đầu óc trống rỗng, mờ mịt nghiêng đầu nhìn sườn mặt của cậu ta, cậu ta cụp mắt im lặng không lên tiếng, dáng vẻ yên tĩnh đó lại khiến tôi tĩnh tâm lại.

“Chị định làm sao đây?” Một lúc sau Thẩm Khâm Ngôn hỏi, tôi đẩy cửa xe xuống xe, bước được mấy bước mới nhớ ra quay đầu nhìn cậu ta, “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi.”

Từ trước đến nay tôi chưa từng tán thành quan niệm số mệnh, nhưng trong một năm thường có một ngày như vậy—trong 365 ngày, 364 ngày trôi qua vô cùng bình thường, duy nhất có một ngày tràn đầy cảm giác kịch như thế, đặc sắc hơn bất cứ câu chuyện nào.

Tôi đi tới thư viện, thư viện của trường có hành lang tĩnh mịch, bên ngoài tường đều là dây thường xuân, tất cả các cửa sổ của thư viện đều đang mở, chỉ có cửa sổ chớp gần góc tường là đóng một nửa, Lâm Tấn Tu đang viết luận văn dưới cửa sổ đó, anh ta đang đọc sách, tấm lưng thẳng tắp, dù gì thì còn hơn nửa năm nữa là tốt nghiệp, anh ta phải đối mặt với rất nhiều luận văn.

Con người Lâm Tấn Tu này cho dù là ngàn vạn cái không tốt nhưng anh ta tuyệt đối là một sinh viên ưu tú. Từ trước đến nay học hành chưa từng lơ mơ, kính trọng bề trên, cho dù là môn nào thì điểm số luôn đứng đầu học viện, tôi còn nhớ bài diễn văn của anh ta lúc tôi mới vào cấp ba, trong đó có bao nhiêu lời thật lòng thì tôi không biết nhưng tôi ấn tượng sâu sắc một câu “Bạn lừa gạt tri thức, sẽ có một ngày tri thức lừa gạt bạn.” Tôi nghĩ câu nói này hẳn là số ít câu nói đáng tin tưởng trong bài nói hoa mĩ của anh ta.

Việc của anh ta tuy nhiều nhưng hàng ngày chúng tôi vẫn gặp mặt, có lúc giúp tôi giải quyết vấn đề trong phòng làm việc lễ chúc mừng học viện, có lúc thì gọi tôi cùng đi ăn. Tôi muốn phân rõ giới hạn với anh ta vì vậy đáp án luôn là từ chối, nhưng anh ta cũng không để ý, chỉ nói “Anh có thể đợi”, thái độ khiêm tốn như vậy, quả thực không giống anh ta trước đây.

“Học trưởng.” Thu hồi lại mạch suy nghĩ, tôi khẽ gọi anh ta, Lâm Tấn Tu ngẩng đầu nhìn thấy là tôi thì hơi gật đầu, đặt bút xuống, cười, “Hiếm có em đến tìn anh.”

Vừa nói vừa giơ cổ tay lên xem đồng hồ, “Cũng đã giờ này rồi, đợi anh một lát, cùng anh đi ăn chút gì đó.” Thật ra thời gian lúc này cũng dở dang, cơm tối thì sớm quá, cơm trưa thì lại muộn quá. Tôi không chỉnh anh ta cũng không lên tiếng, ôm sách đi đến gần anh ta, đợi anh ta thu dọn luận văn và laptop rồi cùng ra khỏi thư viện.

Lâm Tấn Tu sóng vai đi cùng tôi, “Gần đây có phải em từ chối điện thoại của mẹ em à?”

“Em không muốn nói chuyện với bà ấy.”

“Em trở nên nhẫn tâm đúng thật là lợi hại,” Anh ta lắc đầu, “Mẹ em ốm rồi, hôm nay cùng anh đi thăm bà nhé?”

Tôi từ chối, “Nhà anh cũng không phải không có bác sĩ. Em không đi.”

“Lại xấu tính rồi,” Lâm Tấn Tu hiển nhiên không ngạc nhiên, “Cái dáng vẻ mẹ em xin lỗi em thì cũng không để ý đến bà. Cho dù lời của người khác trên thế giới này em không nghe, chí ít em cũng nên có mẹ em một cơ hội giải thích chứ.”

“Em không cảm thấy cần thiết chuyện giải thích, em rất rõ ràng.”

“Cố chấp.” Lâm Tấn Tu lắc đầu nhè nhẹ.

Tôi không đấu võ mồm với anh ta nữa, dù sao thì cũng đã quyết tâm không đi rồi.

Tôi căn bản không tin mẹ tôi có bệnh nặng gì, nhìn sắc mặt nhàn nhạt này của Lâm Tấn Tu, chắc là cảm cúm các kiểu thôi. “Anh sẽ chuyển lời của em, chỉ có điều,” Lâm Tấn Tu nhìn tôi, “Hứa Chân, em cho rằng mình còn có mấy người thân nữa?”

Tôi cũng không cần anh ta nhắc nhở tôi, tôi ý thức cái sự thật này hơn bất cứ ai. Từ trước đến nay người thân của tôi chỉ có một mình bố, tôi sống hạnh phúc như vậy, cuộc sống phong phú như vậy, giống như bố tôi lười không tái hôn, không cần người phụ nữ khác đến để bổ khuyết khoảng trống trong sinh mệnh của ông vậy, tôi cũng không cần sự tồn tại của mẹ.

Sự xuất hiện của bà đối với tôi mà nói, là một sự tồn tại khó xử lớn hơn là xúc động, mà tôi đối với bà cũng như vậy, tôi là sự sai lầm thời trẻ của bà, là chướng ngại vật cản trở tiền đồ của bà, bà nhận lại tôi chẳng qua là tuổi tác lớn rồi thấy cô đơn, hy vọng tìm một đứa con gái hầu hạ, đáng tiếc tôi không phải kiểu con gái ngoan như bà nghĩ. Người thân của bà là một đám người khác, một thế giới khác, từ trước đến nay không có quan hệ gì đến tôi. Bây giờ, đến Lâm Tấn Tu cũng bắt đầu nói giúp bà, nghĩ cho bà rồi.

Anh ta cũng không phải không có hảo cảm với người mẹ kế này, tôi vẫn nhớ thời gian này năm ngoái, ngày giỗ của mẹ anh ta, mẹ tôi ngất ở phim trường, bác Lâm chọn đến bệnh viện thăm mẹ tôi, anh ta đã làm rối tinh rối mù ký túc xá ở trường. Thủ đoạn thu phục lòng người của mẹ tôi có thể nói là cao minh.

Tôi cùng anh ta đến nhà ăn.

Cũng từng có một dạo, chúng tôi cũng thường xuyên ngồi ăn cùng nhau, lúc đó tôi cẩn thận đề phòng anh ta, ăn cơm cẩn thận vô cùng, mà anh ta từ nhỏ được dạy bảo cực tốt, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện nhiều, vì vậy chúng tôi thường xuyên không nói năng gì mà ăn cơm như này. Tôi nhớ lúc đó anh ta là một người rất kén ăn, mấy thứ như cà rốt, hành tây đều không động đến. Tôi cảm thấy anh ta lãng phí thức ăn, vậy là anh ta nhặt thức ăn mình không thích ra để tôi giúp anh ta giải quyết.

Tôi lúc đó nghĩ, anh ta nào có biết được nỗi khổ không có thức ăn, tôi nhớ lúc tôi và bố ở Nam Mỹ, xe bị hỏng trong rừng rậm, chúng tôi mất ba ngày ba đêm đi bộ ra khỏi rừng, nỗi khổ đói khát đó đến giờ vẫn còn như mới trong kí ức của tôi. Nhưng bây giờ, bệnh kén ăn của anh ta đã sửa không ít, chỉ có điều người kén ăn đổi sang là tôi.

Gần đây khẩu vị của tôi không tốt, không ăn được gì hết, chỉ gọi một phần cháo hoa quả. Lúc ăn, TV trong nhà ăn phát tin tức truyền hình, biểu tượng của MAX, một lúc sau lại nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Khâm Ngôn xuất hiện trên màn hình lớn, đoàn làm phim của cậu ta tham gia tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình. Mấy tháng nay cậu ta liên tiếp xuất hiện trên những tấm biển quảng cáo, lại do nguyên nhân bộ phim nên đã tích lũy được danh tiếng nhất định. Hồi đầu năm, tôi và Thẩm Khâm Ngôn còn là khán giả làm nền, lần này cậu ta đã là diễn viên chính rồi, sự phối hợp của cậu ta MC thật ra có thể nhìn thấy được, tiến lùi có chừng mực, phong độ ngời ngời. Tôi nói: “Nhắc đến chuyện của Thẩm Khâm Ngôn, em vẫn nợ anh một lời cảm ơn.”

“Hứa Chân, em phải biết,” Anh ta nói khẽ, “quan điểm của anh là, một là không cảm ơn, hai là phải nỗ lực hành động. Chỉ là một câu nói thực sự quá buồn cười. ”

Tôi không lên tiếng, tôi có thể nỗ lực hành động gì? Còn không bằng nhanh chóng ngậm mồm vào cho nhanh. Đem ánh mắt trở lại màn hình TV, Thẩm Khâm Ngôn trả lời phỏng vấn, nói về vai diễn của mình trong phim, một người đàn ông thâm tình cuối cùng chết vì nữ chính, MC phỏng vấn lại cười ha ha mà phát triển câu hỏi này, hỏi cậu ta có yêu cầu gì với bạn gái. Cậu ta hiển nhiên bị hỏi khó, ấp a ấp úng qua loa mấy câu, “Cũng không có yêu cầu quá cao.”

“Ví dụ như?”

Thẩm Khâm Ngôn hơi do dự, “Cởi mở và tốt bụng.”

Đáp án như vậy hoàn không khiến nữ MC nhanh mồm nhanh miệng hài lòng, cô cười, “Như vậy không được, có lệ quá đi. Rất nhiền fan của cậu đều muốn biết, cậu thích cô gái có vẻ ngoài như nào?”

Cậu ta giống như biết đã không còn cách nào né tránh nữa, cuối cùng mở miệng, “Đôi mắt dường như biết nói, có thể khiến người ta tình nguyện bỏ ra tất cả để đổi lấy nụ cười của cô ấy…”

Vừa nói khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười. Tôi không ngờ có thể nghe được những lời này trên TV, vốn không ăn được gì, bây giờ lại càng khó chịu. Mờ mịt cúi đầu xuống, đang lúc tâm tình không tốt, bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lâm Tấn Tu, “Nói cũng chuẩn đấy.”

“Hở?” Giọng nói của anh ta không lớn, một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta ngồi đối diện tôi, còn chưa kịp nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, lại nhìn thấy anh ta không biết đặt đũa xuống lúc nào, hơi giơ cánh tay lên, bàn tay hơi áp lên má phải tôi, cũng không thực sự chạm vào, cách một chút khoảng không, hơi ấm của bàn tay phả vào mặt.

Điều này tôi thực sự hoảng hốt không nhỏ, vô thức lùi lại phía sau, anh ta bình tĩnh nhìn tôi, mặt không cảm xúc thu tay về, lòng tôi phức tạp không chịu nổi, buông thìa xuống.

“Gần đây em không ăn được gì à?” Lâm Tấn Tu liếc tôi, “Sắc mặt kém như vậy, gặp phải chuyện gì thế?”

Tôi muốn nói lại thôi. “Nói đi,” Anh ta hiếm có dễ tính, “Tìm anh có chuyện gì?”

Tôi nhẫn nhịn, cuối cùng mở miệng, “Cố Trì Quân…” Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là mắc ở cổ họng, trước mặt Lâm Tấn Tu nói về Cố Trì Quân thực sự là một chuyện không dễ dàng, đối với tôi mà nói còn khó hơn trời, quả thực không thể mở miệng.

Lâm Tấn Tu nhìn tôi, “Sao?”

“Em nghe nói anh ấy đang hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh.” Tôi im lặng một lúc mới nói.

“Nghe nói?”

“Anh ấy không chính miệng nói cho em.” Lập tức nhớ đến khuôn mặt u buồn của Thẩm Khâm Ngôn, vô thức nhìn lên màn hình.

“Không nói cho em?” Anh ta dường như hiểu ra, cũng không phải thực sự bất ngờ, có sự bình tĩnh nằm trong dự liệu.

Tôi hỏi anh ta, “Anh biết chuyện này?”

“Anh nói không biết em có tin không?” Tôi nghĩ trên mặt tôi nhất định là hiện ra vẻ mặt không tin, một cánh tay của Lâm Tấn Tu đặt lên mặt bàn thủy tinh, đôi mắt đen nhánh như có bóng tối, “Công việc cụ thế của Gaiya do mấy giám đốc phụ trách giải quyết, anh không rõ, nhưng chuyện này thực sự có người nói cho anh, anh không hỏi nhiều. Anh có thể tưởng tượng được em nghe thấy lời đồn gì, vì thế đến tìm anh khởi binh hỏi tội?”

“Không phải” tôi khẽ lắc đầu, “Em muốn biết, nếu như anh ấy hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh, tiền phạt hợp đồng là bao nhiêu?”

Lâm Tấn Tu nhìn tôi không lên tiếng, “Em chắc hẳn hiểu một chút về luật hợp đồng, điều này thuộc về nội dung bảo mật.”

“Vậy là không thể nói cho em?”

Ngón tay Lâm Tấn Tu gõ gõ mặt bàn, trầm giọng. “Hứa Chân, em biết anh sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào của em. Nếu như em khẩn thiết muốn biết nội dung hợp đồng, không vấn đề gì, em đương nhiên có thể biết,” Giọng nói của anh ta không lớn, từng câu từng chữ vô cùng nặng nề, “Nhưng hậu quả cũng phải do mình em gánh chịu, em đã nghĩ kĩ chưa?”