Thành Thời Gian

Chương 68




Tối hôm đó tôi cùng Lâm Tấn Tu tới ký túc xá của anh ta, tôi không muốn cùng anh ta tới công ty điện ảnh, vậy là Lâm Tấn Tu sai người mang bản photo hợp đồng đến.

Tôi ngồi trên sô pha, xem từng phần văn bản photo, bản photo hợp đồng giữa Cố Trì Quân và công ty điện ảnh được đặt trên cùng, từ khi Cố Trì Quân debut đến nay tất cả các bản hợp đồng đều ở công ty điện ảnh Gaiya, thời hạn hợp đồng đều là năm năm. Mà bản hợp đồng mới nhất trên tay tôi đây là bản anh đã ký hơn hai năm trước, còn hai năm rưỡi nữa mới hết hạn. Gaiya cho anh đãi ngộ ưu đãi, các kiểu ưu tiên. Anh là người mà công ty Gaiya bồi dưỡng mà nên, cộng thêm mối quan hệ với mẹ tôi, dường như anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chủ động hủy bỏ hợp đồng, vì thế không quan tâm lắm đến điều khoản vi phạm hợp đồng. Tình hình vi phạm hợp đồng có mấy loại, ví dụ như bệnh tật, đương nhiên là nhân tố bất khả kháng hủy bỏ hợp đồng, anh không cần phải bồi thường gì hết. Nhưng điều Cố Trì Quân phải đối mặt, không nghi ngờ gì chính là loại tồi tệ nhất. Bắt đầu từ nửa năm nay, anh từ chối tất cả các hoạt động công ty sắp xếp, thái độ cứng rắn yêu cầu hủy bỏ hợp đồng, do đó tiền phạt của anh là một con số trên trời.

Vì vậy sau khi tôi xem xong bản photo của hợp đồng, còn nhiều văn bản chuyển nhượng tài sản, tiền mặt trong tay Cố Trì Quân không nhiều, đại đa số là các loại tài sản hình thức, ví dụ như hai chỗ bất động sản bao gồm cả biệt thự vùng ngoại ô trong đó, một ít cổ phần chứng khoáng, anh cũng đã ký tên hoặc là bán hoặc là chuyển nhượng, trả công ty điện ảnh một phần làm tiền vi phạm hợp đồng.

Tôi nhanh chóng tính toán trong đầu, hiển nhiên tiền vi phạm hợp đồng trên trời ấy đã cuốn sạch phần lớn tài sản cá nhân của anh, còn thiếu một phần, đại khái chỉ có thể dùng căn hộ chúng tôi đang ở để bù vào. Tôi nghĩ cũng chính do như vậy nên chuyện hủy bỏ hợp đồng của anh mới kéo dài đến tận hiện tại. Căn hộ đó thực sự quá rộng, trong thời gian ngắn không dễ bán đi, hơn nữa chúng tôi còn sống ở đó, một khi bán đi thì chúng tôi chuyển đi đâu? Anh phải giải thích thế nào cho tôi về vấn đề bỗng nhiên “chuyển nhà”?

Mặc dù Cố Trì Quân có IQ cực cao nhưng xử lý tốt chuyện này vẫn là một vấn đề khó. Hơn nữa anh thích căn hộ đó, giao thông thuận tiện, môi trường yên tĩnh, tôi đã từng hỏi anh tại sao muốn mua căn nhà lớn như vậy, anh liền cười nói, “Anh thích gia đình lớn, nhiều người sống cùng nhau mới náo nhiệt.” Tôi không sao nói với anh về chuyện tiền bạc, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy, đối với chuyện tiền bặc anh không có bao nhiêu khái niệm cụ thể. Ngoại trừ trang phục mà người của công chúng cần phải có ra thì thậm chí anh cũng không có những đồ đắt tiền giống như những người nổi tiếng khác, bình thường ở nhà, anh ăn mặc rất tùy tiện, thường mặc áo sơ mi và áo phông mua lúc học đại học, vô cùng thoải mái.

Thế nhưng tiền bạc và vật chất có lúc cũng là việc thể hiện trực tiếp cảm giác thành tựu. Từ bỏ hết thảy tâm huyết và sự cố gắng bao nhiêu năm như vậy, tôi vừa xem trong lòng vừa đau xót, huống hồ là anh. Tất cả những thứ có hiện tại, anh dường như cũng muốn từ bỏ. Lòng tôi quặn đau chỉ cảm thấy chữ ký trên giấy trắng mực đen kia cũng nhìn không rõ nữa, rõ ràng là chữ kí quen thuộc của anh, lúc này đây lại mơ hồ như vậy.

“Đây là toàn bộ những văn kiện có liên quan.”

Tôi gật đầu, tay run run, sắp xếp lại văn kiện.

“Xong rồi.” Tôi nói, Lâm Tấn Tu hơi gật đầu, người thư ký mặc vest màu đen không nói năng gì đem văn kiện bỏ vào trong kẹp tài liệu, cúi người với anh ta rồi rời khỏi.

“Hứa Chân,” Lâm Tấn Tu đi tới trước tủ ly, cuối cùng rót một ly hồng trà đưa cho tôi, giọng nói trầm thấp, “Anh đã nói với em từ sớm, chuẩn bị tốt tâm lý.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh, chạm vào bao thuốc trên mặt bàn rồi lại đặt xuống. “Ban nãy em cũng không ăn gì, ra ngoài ăn chút gì đó cùng anh.”

“Không, em không đói.”

Lâm Tấn Tu căn bản không để ý tới tôi, “Anh để em xem hợp đồng không phải là vì kích thích em đến mức cơm cũng không ăn được. Em cho rằng mình là người máy làm bằng sắt à?”

Tôi giơ tay xoa xoa mặt, chỉ cảm thấy ngón tay và mặt lạnh kinh khủng.

“Tính cách này của em, trước đây thực sự cảm thấy có hứng thú, bây giờ nghĩ thì thấy chi bằng ngốc hơn một chút.” Lâm Tấn Tu giơ tay gạt chút tóc mái của tôi, thấp giọng nói.

“Em còn chưa đủ ngu xuẩn sao? Đến tận hôm nay mới biết được sự thật.”

“Chuyện này cũng không phải không có nước cứu vãn, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể trở lại.” Khuôn mặt của Lâm Tấn Tu không chút biểu cảm, “bản hợp đồng là thứ chết còn con người là vật sống, tiền vi phạm hợp đồng có thể bàn lại.”

“Không… không, cứ như vậy đi,” Tôi xót xa cúi đầu xuống, “Anh ấy biết mình đang làm gì, nếu đã giấu em thì chính là không hy vọng em nhúng tay vào. Hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh là quyết định sau khi anh ấy suy nghĩ kĩ càng, có thể gây ra hậu quả gì, anh ấy còn rõ ràng hơn em nhiều.”

“Anh ta cũng chưa hẳn đã rõ ràng.” Đây là lời nói ngầm, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Mười mấy năm nay anh ta và Gaiya đều hợp tác tốt đẹp, bỗng nhiên đưa ra việc hủy bỏ hợp đồng, hơn nửa là do em,” Lâm Tấn Tu hơi híp mắt, yên lặng nhìn chằm chằm tôi, “Có phải em đang nghĩ như vậy?” Tôi á khẩu. “Chỉ có điều, anh ta đánh giá cao năng lực tiếp nhận của em. Bản hợp đồng em đã xem rồi, em thực sự có thể buông xuống sao? Chỉ có một công tước Windsor yêu mĩ nhân không yêu giang sơn, cho dù là anh ta thì cuối cùng trong lòng cũng hối hận, sau một năm hai năm thì sao? Hy sinh một người để tác thành cho tình yêu, từ trước đến nay chưa từng làm tốt được. ”

Anh ta bỗng nhiên biến thân thành chuyên gia tình yêu, tôi rất không thích ứng. Từ trước tới nay mồm miệng tôi đều không bằng anh ta, cho dù là chém gió hay là nói chuyện chính. Điều then chốt nhất là, anh ta đã nói trúng rồi.

Đúng thế, sao có thể làm tốt được? Những hợp đồng kia giống như gông xiềng màu trắng quấn lấy tôi, tôi không còn cách nào tiếp tục nói chuyện nữa, cũng không thể cùng Lâm Tấn Tu ở trong cùng một căn phòng nữa. Huyệt thái dương giật giật, đầu đau đến mức tê dại. Một lúc lâu sau, tôi mờ mịt đứng lên, “Em về đây.” Lâm Tấn Tu giơ tay che mắt, “Ừ” một tiếng.

Đi tới cửa nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta, “Nhớ ăn cơm.”

Tâm trạng tôi không yên trở về nhà, thời gian cũng không còn sớm nữa, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, giống như bình thường lúc vào nhà Cố Trì Quân đã làm xong cơm tối, trong lòng tôi có chuyện nên ăn cơm cũng chẳng có mùi vị gì, Cố Trì Quân nhìn có vẻ tâm tình cực tốt.

Hai người ăn cơm vẫn có chút quá trống vắng, lòng tôi ngổn ngang, dạ dày toàn là đá, căn bản không ăn được gì hết, thấy anh ăn cũng tàm tạm rồi, tôi thu dọn bát đĩa vào bếp, Cố Trì Quân theo tôi vào bếp, cùng tôi dọn dẹp.

Ý cười trên mặt anh tự nhiên, giống như mỗi ngày chúng tôi sống cùng nhau mấy tháng nay, tôi lại cảm thấy lưng lạnh ngắt, anh gặp phải chuyện lớn như vậy, cuộc đời đã đi tới con đường quan trọng nhất, anh tuyệt đối không thể không lo lắng, nhưng chúng tôi ở cùng nhau, ngủ cùng nhau, tôi lại không phát hiện ra bất cứ tình trạng lạ nào trong cảm xúc của anh, nói chuyện anh cũng không hề hộ ra chút dấu vết nào. Rốt cuộc anh anh coi những ngày qua tôi sống cùng anh thành cái gì? Nhất cử nhất động của anh trước mặt tôi đều đang diễn?

Tôi cuối cùng không nhịn được nữa, “Em có chuyện hỏi anh.”

Cố Trì Quân không ngẩng đầu, “Gì thế em?”

Tôi cắn môi, “Anh chuẩn bị hủy bỏ hợp đồng với công ty điện ảnh à?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, rất bình tĩnh, nhận lấy cái đĩa trong tay tôi dùng khăn lau khô, “Ừ, có dự định này.”

“Cái gì gọi là dự định?” Tôi gần như phát điên, “Cũng đã chuẩn bị gần xong rồi chứ nhỉ?”

Anh thuận miệng hỏi: “Ai nói cho em?”

“Ai nói cho em anh đừng quản, anh thành thật nói cho em, rốt cuộc anh còn giấu em cái gì?”

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ trầm ngâm nghĩ ngợi rồi mặt không chút cảm xúc nói: “Thẩm Khâm Ngôn nói cho em? Đúng là nhiều chuyện. Đàn ông nên thận trọng nói chuyện, họa từ miệng mà ra cả, trong cái giới này đặc biệt phải quản được mồm miệng.”

Tôi hít sâu một hơi, “Đây là giao tình của em và cậu ta. Hơn nữa, cậu ta tưởng rằng em đã biết, ai biết được em vẫn chẳng biết gì cả.”

Cố Trì Quân đặt đĩa xuống, “Vào phòng khách nói chuyện.”

Chúng tôi im lặng không lên tiếng đi vào phòng khách, tôi ngồi ngẩn ra trên sô pha, tuy nói bản thân mình phải trấn định nhưng vai lại vô thức co rúm lại, hoàn toàn không khống chế được.

Cố Trì Quân thu lại tất cả vẻ mặt cười đùa, nghiêm mặt nói: “Hứa Chân, cho dù em biết được gì từ đâu, nhưng anh nói cho em, hủy bỏ hợp đồng với công ty thuần túy là suy nghĩ của anh, không có liên quan gì đến em hết, hơn nữa chuyện này sắp kết thúc rồi.”

“Không chỉ là chuyện tiền bạc,” tôi cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, “càng nhiều hơn… là sự nghiệp của anh. Anh đã từng nói, anh rất thích nghề diễn viên này.”

“Cũng chỉ là thích,” anh khẽ hôn lên tóc tôi, “Trở về ngành ban đầu là một lựa chọn không tồi.” Anh nói không sai, với năng lực của anh, rời khỏi giới này không phải là không sống qua ngày được. Chỉ có điều vấn đề không đơn giản tính toán như vậy.

Tôi nghĩ, nếu như anh không gặp tôi, không chừng anh vẫn là Cố Trì Quân rạng rỡ ngời sáng, như cá gặp nữa trong giới điện ảnh, sẽ không phải đối diện với sự lựa chọn bất đắc dĩ này. Lâm Tấn Tu không sai chút nào, hai người qua lại, một người hi sinh quá nhiều thì người kia sẽ không chấp nhận nổi, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện hi sinh. Nếu như có người thay đổi con đường cuộc đời vì bạn, vậy thì bạn phải gánh vách trách nhiệm cuộc sống tương lai. Đúng thế, nếu như anh không có sự nghiệp, tôi lại rời khỏi anh, cho dù anh có ý chí sắt thép thì e rằng cũng chịu không nổi.

Tôi ôm đầu, cảm thấy đôi vai bị vật nặng vô hình đè lên, lạnh run. Nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh, anh khẽ hôn đỉnh đầu tôi, cảm thán nói “Vẫn là một bé con”, rồi nửa quỳ trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, khẽ hôn lòng bàn tay và mười ngón tay tôi, “Tiểu Chân, uống một chút cà phê định thần. Có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề lớn.”

Tôi nghĩ mặt tôi xám như tro, “Cũng đến cái nước này rồi, anh còn giấu em làm gì? Lúc nào thì chúng ta chuyển đi?”

Mặt anh biến sắc, “Em nói gì?”

“Cái giá anh lập tức giải quyết không phải là anh không còn chút tiền nào sao? Căn nhà này cũng sắp phải trả công ty rồi, không phải sao? ”

Cố Trì Quân bước tại chỗ, sác mặt chợt thay đổi, anh nhíu chặt mi nhìn tôi, “Nói linh tinh gì đấy?”

Tôi nhìn anh, “Đừng giấu em nữa, em đã xem hợp đồng rồi.”

“Hợp đồng?” Từ xưa đến nay anh luôn là người đàn ông thông minh, sau khi ngẩn người dường như một giây sau liền phản ứng lại, “Ồ, Lâm Tấn Tu cho em xem?” Sau đó giọng nói của anh đột nhiên cao hơn vài đề-xi-ben, âm cuối cao lên, u ám mà kinh khủng, “Sau khi gặp phải vấn đề, điều đầu tiên nghĩ đến không phải về nhà hỏi anh mà là tới chỗ Lâm Tấn Tu tìm chứng cứ?” Hỏi anh? Đối chất với ảnh đế, không có chứng cứ thì sao được chứ?

Tôi cười khổ, “Anh không thể nói thật với em. Trên thực tế em mới hỏi anh chuyện này, ý nghĩ đầu tiên của anh cũng là muốn giấu em đúng không?” Cố Trì Quân dịch chuyển bước chân, tiến một bước về phía tôi, áp suất căn phòng trầm xuống, giống như có gió bão, “Ý của em là Lâm Tấn Tu sẽ không giấu em?”

Tôi không có sức lực cũng không có dũng khí đón lấy ánh mắt bức người của anh, chuyển trọng tâm câu chuyện, “Lâm Tấn Tu nói, anh có thể trở về… tiền vi phạm hợp đồng có thể bàn lại.”

“Nếu anh muốn trở về thì sẽ không đến bước này ngày hôm nay,” giọng nói của Cố Trì Quân nghe ra rất đau khổ, “Lời của Lâm Tấn Tu em cũng tin? Cậu ta có tâm tư gì với em không phải em không rõ sao? Anh hủy bỏ hợp đồng với công ty chính là vì một cái kết thúc, anh không thể nhẫn nhịn ông chủ của công ty luôn muốn có được vợ của anh! ”

Nói đến cùng, anh vẫn không tin tôi, tôi không biết là muốn cười hay muốn khóc, đến một câu phản bác cũng không muốn nói, chỉ im lặng cúi đầu mở túi ra, lấy ra một phần văn bản đưa cho anh. “Căn hộ này đừng đụng đến, em không muốn chuyển nhà,” Tôi thấp giọng nói, “Chỗ thiếu cuối cùng của tiền vi phạm hợp đồng, dùng nhà của em thế chấp đi, tuy chỉ bằng nửa diện tích của căn hộ này, nhưng địa điểm, môi trường tốt, chưa thế chấp. Em dựa vào giá thị trường để tính, vậy là đủ rồi. ”

Cố Trì Quân thực sự không ngờ đến tôi sẽ làm như vậy, một lúc lâu sau mới nhíu mày nói. “Cất đi.” Anh hoàn toàn nghiêm túc, lời nói dứt khoát lưu loát.

“Không, anh có thể nghe em một lần không? Anh luôn miệng “quyết định của riêng anh”, nhưng không nghĩ tới tình hình anh đối mặt hiện nay hoàn toàn là do em gây ra. Đây không phải là chuyện của mình anh, là vấn đề của hai chúng ta!” Cổ họng tôi thắt lại, lời nói ra cũng mang chút âm khàn khàn, “Cố Trì Quân, anh chưa từng nghĩ tới, cho do bây giờ anh giấu em chặt chẽ nhưng sẽ có một ngày em phát hiện ra sự thật… đến lúc ấy phải làm thế nào? Em không có cách nào loại bỏ được, anh thực sự muốn em áy náy cả đời sao? ”

Tôi cảm thấy mắt ẩm ướt, nhìn cách làn hơi nước, vẻ mặt của Cố Trì Quân phức tạp khó phân biệt, khiếp sợ, bất ngờ, bất an, buồn bã, đau lòng… dường như đồng thời xuất hiện trên mặt anh. Anh ở trước mặt tôi, từ trước đến nay chưa từng có lúc nào để lộ ra cảm xúc như vậy. Anh dùng sức kéo tôi vào lòng anh, ôm tôi chặt vô cùng, khẽ vỗ vai tôi, khàn giọng. “Đừng khóc, đừng khóc. Là anh không tốt được chưa?” Anh hôn lên thái dương của tôi.

Hôm đó nằm trên giường tôi không sao ngủ được, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào một điểm trong bóng tối, vô số ý nghĩ giao chiến trong đầu. Cố Trì Quân ngủ rất sâu bên cạnh tôi, hơi thở dài quẩn quanh bên cổ tôi, vẻ mặt yên tĩnh, dường như từ trước đến nay không có chuyện gì ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Đúng vậy, góc độ của tôi và anh hoàn toàn không giống nhau, anh không cảm thấy hủy bỏ hợp đồng là một chuyện lớn, nhưng tôi không thể thoải mái như vậy. Sự khác biệt giữa người và người chính thái độ thể hiện trong cùng một chuyện. Vì thế anh chọn không nói cho tôi, định đợi cho tất cả mọi chuyện sau một thời gian nữa mới nói cho tôi chuyện hủy bỏ hợp đồng và rời khỏi giới điện ảnh. Người tôi cứng đờ, ngày trước cũng có lúc như vậy, lúc cơ thể hoàn toàn không thể động đậy được, tế bào trong não vô cùng linh hoạt. Bỗng nhiên chỗ tôi dường như không phải là căn phòng đen kịt đến sao cũng không nhìn thấy mà là vùng ngoại thành rộng lớn, đỉnh đầu đầy sao, tiếng gió thổi phần phật bên tai. Khởi động xe, đèn xe sáng như tuyết, chờ xe khởi động, khép dòng suy nghĩ lại, nhấn mạnh ga. Phóng đi thỏa thích nhanh như chớp, tự do tự tại, sau khi chinh phục sự sợ hãi, cũng không có cảm xúc nào có thể khống chế tôi nữa. Tôi hưởng thụ sự tự do cao vô bờ bến, cảm giác tự do ấy, tôi nhớ nhung vô cùng.